Chuyện sau đó, Thẩm Thấm một chút ấn tượng cũng không có. Đợi cô mơ mơ
màng màng mở mắt ra lần nữa, cũng đã không còn ở đấy, có thể loáng
thoáng thấy có người cõng cô đi.
Giọng nói người cõng cô đi có chút hờn dỗi: "Loại người không có tền đồ như cô, cũng khó trách anh ta không nhớ cô."
"Tôi không có tiền đồ, tôi muốn gặp anh ta!"
Tưởng Lệnh Thần không biết cô đã tỉnh, đột nhiên nghe cô mở miệng, sợ
hết hồn, Thẩm Thấm có thể cảm thấy thân thể của hắn bỗng dưng cứng đờ.
Nhưng Tưởng Lệnh Thần khôi phục rất nhanh, rống lớn với người con gái trên lưng: "Cô
rất muốn gặp anh ta đúng không? Được! Hiện tại lão tử có thể dẫn cô đến đồn cảnh sát để gặp anh ta!”
cô bị hù dọa rồi, đột nhiên liền chui vào hõm vai hắn, hoàn toàn không lên tiếng nữa.
Tưởng Lệnh Thần rốt cuộc hài lòng, dùng sức cõng cô, sợ cô trong lúc ngủ mơ còn khẩn trương ôm sát cổ của cô.
Tưởng Lệnh Thần hếch mày, nụ cười không tự chủ liền nhếch lên, mặc dù là biết rõ cô không nghe được, còn ăn ở hai lòng nói: “Nặng chết đi, ngoại trừ tôi ra còn có ai có thể cõng cô đi như vậy chứ?”
Cô gái trên lưng hắn nửa chữ cũng không nghe vào, mà xe đi theo Tưởng
Lệnh Thần cũng chậm lại, tài xế nhất thời khẩn trương lên, vừa cầm tốc
độ xe giữ vững, vừa hạ cửa sổ xe xuống vội vã cuống cuồng hỏi Tưởng Lệnh Thần: “Thiếu gia, đặt cô ấy lên xe đi, vì sao phải cõng cô ấy?”
Nụ cười trên môi Tưởng Lệnh Thần vụt mất, ánh mắt liền quét qua tài xế,
hiển nhiên bất mãn tài xế quấy rầy nhã hứng của anh. Tốt bụng lại bị xem làm lòng lang dạ thú, tài xế không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn
lùi về, mắt xem mũi, mũi xem tâm, không chen vào nữa.
***
Giữa sớm.
Đêm khuya mưa xuống giống như đem bầu trời rửa sạch, trong không khí
tràn ngập hơi nước cùng mùi thơm ngát của thảm thực vật, nhân viên đồn
cảnh sát cũng bắt đầu lục tục đi làm. Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu ngủ thiếp
đi trên ghế dài, mà Tôn Dạo tựa vào trên đùi Nhậm Tư Đồ, ngủ không hay
biết gì.
Tiểu Từ thì cả đêm cũng không nhắm mắt, một mực bồi hồi trên hành lang,
thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, gian phòng
này là phòng làm việc nối thẳng phòng thẩm vấn, nhưng đến nay vẫn không
thấy có người từ bên trong đi ra.
Chẳng biết lúc nào, trong phòng làm việc rốt cuộc truyền đến động tĩnh,
tiểu Từ lập tức nghênh đón, thoáng đem cửa phòng làm việc đẩy ra một khe hở, xuất hiện trước nhất là mấy quan thẩm vấn mệt mỏi, sau đó mới nhìn
thấy bóng dáng của Thời Chung.
Thời Chung từ trong phòng thẩm vấn ra ngoài, tiếp theo một đường đi ra
phòng làm việc, bước chân coi như nhẹ nhàng, nhưng mặt giấu cũng không
giấu được ý lạnh. Hiển nhiên quá trình tra hỏi rất không vui vẻ.
Luật sư của Thời Chung cũng ra khỏi phòng cùng với anh.
Đợi một đêm, cuối cùng anh cũng đi ra, tiểu Từ dùng sức lau mồ hôi trên
trán. Ánh mắt Thời Chung xẹt qua tiểu Từ, nhìn về phía sau lưng tiểu Từ.
Tiểu Từ theo ánh mắt Thời Chung quay đầu lại, giờ mới hiểu được vì sao
Thời Chung ánh mắt đột nhiên trở nên nhu hòa, bởi vì anh đanh nhìn Nhậm
Tư Đồ trên ghế dài, tư thế ngủ không thế nào thoải mái.
Thời Chung nói mấy câu với luật sư: “Tôi đưa cô ấy về trước, chúng ta liên lạc sau.”
Luật sư gật đầu một cái, tạm biệt ra về.
Sau đó, Thời Chung thả nhẹ bước chân đi về phía ghế dài. Tiểu Từ thấy
thế, đang muốn đánh thức Nhậm Từ Đồ và Tôn Dao, nhưng Thời Chung lại ra
dấu im lặng với tiểu Từ, ý bảo tiểu Từ chớ quấy rầy hai cô.
Thời Chung lặng yên không một tiếng động ngồi vào bên cạnh Nhậm Tư Đồ.
Thuận tay để đầu cô, tựa vào vai anh, Nhậm Tư Đồ theo bản năng nghiêng
đầu, cứ như vậy tựa đầu vào vai.
Nhậm Tư Đồ cũng không ngủ được sâu, dĩ nhiên là cô bị đánh thức rồi, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nhậm Tư Đồ nhất thời còn là không tập trung, từ
từ mới nhìn rõ trước mặt là ai.
Thấy Thời Chung cô như trút được gánh nặng trong lòng. Tình yêu đẹp nhất cũng chẳng qua như vậy, bất kỳ sóng to gió lớn cô cũng có thể cười
nhạt, cũng có thể bình tĩnh lại.
Nhậm Tư Đồ không nhịn được thở phào một cái: “Cuối cùng anh…”
Thời Chung cho cô một cái ôm áy náy: “Bà xã, thật xin lỗi.”
Nhậm Tư Đồ ngẩng đầu lên: “Có cái gì tốt mà thật xin lỗi, thật ra thì em vẫn muốn làm một buổi hôn lễ đơn giản, kết hôn là chuyện cá nhân, là
anh nhất định tổ chức lớn. Hiện tại vừa đúng ý của em, chờ anh xử lý
xong chuyện này, em với anh hai người, thật đơn giản du lịch kết hôn
cũng tốt vô cùng, phải không?”
Thời Chung không nói chuyện nữa, liền ngửa đầu hôn cô.
Trong yên lặng, bên tai hai người vang lên giọng nói buồn ngủ…
“Chán ngán hơn về nhà chán ngán đi được chứ? Tôi còn nằm nơi này nhìn!”
Nhậm Tư Đồ nghe được cả kinh, lập tức cúi đầu nhìn – Tôn Dao vốn nằm
trên bắp đùi cô, chẳng biết lúc nào đã mở mắt. Tôn Dao nằm cái góc độ
này, nên đã đem từng cử động của Nhậm Tư Đồ cùng Thời Chung thấy rõ
ràng.
Mặc dù vẻ mặt Thời Chung không hề biến hóa, nhưng lặng yên không một tiếng động buông cái tay đang ôm Nhậm Tư Đồ ra.
Lúc này Tôn Dao mới thong thả ung dung ngồi dậy, nói: “Chú rể mới, mau
về nhà thôi. Bà xã của anh đã chuẩn bị xong mười cái phản giặt rồi đấy.”
Lúc này Tôn Dao mới thong thả ung dung ngồi dậy, nói: "Tân lang quan,
mau về nhà thôi. Bà xã của anh đã chuẩn bị xong mười cái phản giặt rồi
đấy."
Ôn tồn trong nháy mắt bị cắt đứt, Thời Chung lại cười, hình như cảm giác hết sức căng thẳng cả đêm của mình đã được cô giải tỏa: "Hôn lễ làm
hỏng,
thật sự anh phải quỳ."
Nói xong kéo Nhậm Tư Đồ đi.
Cũng đang lúc này, điện thoại di động tiểu Từ trong túi vang lên.
Mọi người lại phải dừng bước. Bởi vì này tiếng chuông, Nhậm Tư Đồ cùng Thời Chung đều rất quen thuộc.
Là tiếng chuông công việc của Thời Chung, điện thoại của Thời Chung cũng do tiểu Từ giữ.
Tiểu Từ lập tức nghe, nhưng nghe không tới một câu, liền có chút lúng
túng ngẩng đầu nhìn về Thời Chung. Gương mặt muốn nói mà thôi.
Thời Chung: "Nói."
Lúc nảy Tiểu Từ mới lên tiếng: "Là.....điện thoại của Tưởng Minh Đức."
Thời Chung suy nghĩ một chút, ý bảo tiểu Từ đưa di động đưa tới. Tiểu Từ chỉ có thể làm theo.
Điện thoại di động cứ như vậy đến Thời Chung trong tay.
Thời Chung cũng không mở miệng, Tưởng Minh Đức cảm thấy Thời Chung đang
nghe điện thoại, giọng nói càn rỡ mà đắc chí: 'A Chung, cậu còn nhớ tôi đã từng nói với cậu câu gì hay không? 'Cậu hôm nay sử dụng những thủ
đoạn này, đều do nhóm người chúng tôi năm đó chơi còn dư lại, dùng
phương pháp của tôi đối phó tôi? Thật thiếu suy nghĩ! Bây giờ cậu nên
nếm chút đau khổ. Hôn lễ của cậu tôi không tham dự rồi, dù sao thời gian tân hôn cũng rất tốt, cũng không hưởng thụ được mấy ngày.....nên quý
trọng thôi."
Thời Chung không đợi hắn nói xong, đã "Pằng" cúp điện thoại.
***
Giữa trưa, Thẩm Thấm say rượu tỉnh lại trong phòng xa lạ.
Ngôi nhà mang phong cách cổ xưa, dưới giường có tấm thảm thật dầy, trên
tủ đầu giường để bút máy, vẫn sáng thủy tinh Địa Đăng, trong không khí
tràn ngập hương thơm...đầy cảm giác xa lạ.
Thẩm Thấm sưng sờ ngồi ở đầu giường một hồi lâu, đột nhiên cảnh tỉnh,
vén chăn mền tra xét. Thấy quần áo mình vân còn nguyên như cũ, cô mới
thở phào nhẹ nhõm.
Cô thả nhẹ bước chân xuống giường, trong phòng ngủ có hai cửa phòng, vả
lại cánh cửa khép chặt. Thẩm Thấm hoàn toàn không biết kia là gì, chỉ có thể tùy ý mở ra một cái, không ngờ phía sau cửa là thư phòng.
Trong thư phòng không có một bóng người, Thẩm Thấm lui khỏi thư phòng,
đang định đóng cửa, lại nghe sau động tĩnh một tiếng truyền tới từ một
cánh cửa khác, Thẩm Thấm phản xạ có điều kiện chợt lách người trốn vào
thư phòng, đóng cửa lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhịp tim Thẩm Thấm như sấm, núp ở trong thư phòng lại không thể đi ra ngoài, chỉ có thể nhắm mắt nhìn vào thư
phòng, bàn làm việc đặt ở chính giữa thư phòng, phía trên trừ máy vi
tính còn để một khung hình.
Là hình của một thiếu niên, nhiều lắm là 14, 15 tuổi, nhưng mặt mày
thiếu niên nhìn có chút quen mắt, Thẩm Thấm đang muốn cầm lên khung hình nhìn kỹ một chút, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nữ trung
niên: "Thẩm tiểu thư?"
Thẩm Thấm bị sợ đến tay run một cái, vội vàng đem khung hình trả về chỗ
cũ, nhưng đụng phải trên bàn con chuột, Mà cô vừa đụng, màn ảnh máy vi
tính hiện lên.
Trên màn ảnh hiện ra tin tức vừa ra lò: "Video bất nha lại vén sóng gió, công ty S bị tình nghi hối lộ."
Mặc dù đã làm mờ hình ảnh nhưng Thẩm Thấm vừa nhìn là đã nhận ra người đó là ai.
Thẩm Thấm đứng tại chỗ, không di động được chút nào, mắt nhìn thẳng vào tin tức, trong đầu một mảnh ảo não.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa thư phòng bị người khác mở ra.
"Thẩm tiểu thư, sao cô lại chạy tới nơi này?"
Bên tai truyền tới giọng nói của phụ nữ trung niên, lúc này Thẩm Thấm
mới phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy một nữ giúp việc đứng ở cửa bên.
Bà đi về phía Thẩm Thấm: "Trước khi đi Tưởng tiên sinh phân phó tôi, đến giờ liền kêu cô rời giường ăn điểm tâm, không ngờ cô đã tỉnh rồi."
Tưởng tiên sinh? "Dì nói là...." Thẩm Thấm khẩn trương cũng có chút cứng họng: "Tưởng Lệnh Thần?"
***
Thẩm Thấm tựa như đi ra khỏi khách sạn cấp năm sao
Chỉ là từ cửa tiệm rượu đi tới trước bồn hoa khách sạn, cô đã sức cùng lực kiệt, liền ngồi liệt bên bồn hoa trên thềm đá.
Sau lưng suối phun làm ướt quần của cô, cô cũng không để ý chút nào.
Điện thoại trong tay cũng bị cô cầm đến nóng lên rồi, cô chỉnh sửa ý
nghĩ một chút, vội vàng tra số điện thoại của Thời Chung, nhưng đang
muốn gọi, ngón tay lại chợt dừng lại. Suy nghĩ một chút, chỉ có thể đổi
lại gọi cho tiểu Từ.
Chỉ có tiểu Từ sẽ nói thật tình cho cô biết...
Đối với việc hôn lễ bị ngưng ngày hôm qua, tiểu Từ chỉ nói ngắn gọn một
chút tình hình, Thẩm Thấm cũng đã không nhịn được cắt đứt lời Tiểu Từ:
"Anh ấy... sẽ ngồi tù sao?"
"A Chung căn bản không có hối lộ, rất rõ ràng là bị Tưởng gia cùng
Phương Vi Vi liên thủ lừa gạt. Nhưng bây giờ vấn đề là, coi như đến lúc
đó cảnh sát tra rõ A Chung trong sạch, nhưng truyền thông lại nói như
vậy, khoảng thời gian ngắn bồn nước dơ cũng khó mà rửa sạch, đến lúc đó
các cổ đông rối rít rút tiền, ngân hàng lại không chịu cho vay, Trung
Hâm nhất định sẽ phá sản. Chiêu này của Tưởng gia quá độc ác."