Như ý nguyện, Tôn Dao đã lấy được hợp đồng đóng phim thứ 2 ——
Tất cả mọi người đều cho là cô đã lên giường với ông chủ đầu tư này.
Tôn Dao cũng tình nguyện như thế, dù sao như vậy cũng tốt hơn cô bây
giờ, bị buộc tiếp nhận trợ giúp từ một người mà cô thống hận nhất trên
thế giới này.
Cả đời cũng sẽ nhớ, khi cô đứng ở bên cạnh xe, vạn phần hoảng sợ nhìn
Triệu tổng bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, d'đ'l'q'đ, Từ Kính dáng vẻ tự
nhiên hào sảng xuống xe, trên cao nhìn xuống, giống như ở trong mắt Từ
Kính, cô và Triệu tổng đều giống nhau, như một con kiến hôi đê tiện.
Lần gặp mặt đầu tiên của họ là sau phiên tòa.
Tôn Dao còn tưởng rằng mình đã mất đi bóng ma ám ảnh sau phien tòa kia,
nhưng trong phút chốc thấy Từ Kính, cô phát hiện rất nhiều thứ không thể trôi theo thời gian được, ngược lại, cô chỉ lẳng lặng nhìn Từ Kính,
huyết khí đã dâng trào, có loại cảm giác như máu sắp xông ra ngoài da,
trực tiếp cắt rách cổ họng người đàn ông trước mặt này—— cái loại đó cảm xúc, gọi là "Hận ý".
Nhưng Từ Kính vẫn đứng ở trước mặt cô như cũ, thậm chí lấy ánh mắt thất
vọng nhìn cô, nói: "Thứ người như thế em cũng ngủ? hả. . . . . ."
Một tiếng kia "hả" , như mộng yểm dây dưa làm phiền cô nhiều tuần lễ,
mỗi lần đêm không thể say giấc thì bộ mặt Từ Kính sẽ từ chỗ sâu trong óc nhô ra.
Nhậm Tư Đồ rất nhanh đã nhận ra có cái gì không đúng, nhưng cô có thể
nói cái gì? Chỉ có thể lấy một câu "Yên tâm đi, tất cả phiền toái cũng
sẽ đi qua." Lấp liếm cho qua, lừa gạt Nhậm Tư Đồ, hơn lừa mình.
Chỉ là Tôn Dao không ngờ, thời gian qua đi một tháng, người đại diện lại đem hợp đồng vốn ở trong tay Triệu tổng giao cho cô ——
Tôn Dao hành động theo bản năng, từ chối: "Tôi không nhận."
"Ngươi phải nhận, bộ này ngài ấy đã chỉ đích danh cô làm nữ chính, lúc
trước công ty có đề cử Kỳ Kỳ, người ta cũng đồng ý Kỳ Kỳ làm nữ chính.
Cô từ bỏ vai diễn này cũng không nên gấp gáp như vậy, ngộ nhỡ ảnh hưởng
đến Kỳ Kỳ, tương lai của cô ở công ty còn chỗ đứng hay sao? Đừng quên
lần trước ai xin tha cho cô, cô mới không bị ‘tàn đời’!"
Lấy ân nghĩa ra uy hiếp cô, hôm nay Tôn Dao liền tư cách cự tuyệt cũng không có.
Nhưng tối thiểu tiền đồ rất tốt, sau khi lấy được tiền tạm ứng, ít nhất
cô có thể đổi cái phòng tốt hơn một chút cho mẹ mình, mua tốt hơn một
chút cho mẹ.
Tôn Dao về với ông bà, ý muốn làm thủ tục chuyển phòng cho mẹ, không ngờ mẹ đã được một người ẩn danh chuyển đến phòng bệnh đơn, dùng thuốc nhập khẩu có tác dụng phụ rất nhỏ, lần này Tôn Dao nhìn mẹ, cũng cảm thấy
khí sắc tốt hơn rất nhiều so với mấy hôm trước.
Mẹ cô không rõ tình trạng tận tình khuyên bảo khuyên cô: "Dao Dao, hay
là để mẹ trở lại phòng bệnh chung đi, con kiếm tiền khổ cực, cũng không
thể cống hiến toàn bộ cho bệnh viện như vậy được?"
Tôn Dao chỉ đành phải đeo bám dai dẳng bác sĩ chủ trị, cuối cùng chủ trị bác sĩ chỉ có thể nhả ra: "Lần này mẹ cô chuyển phòng bệnh, trả tiền
thuốc cho tháng mới và cả tiền thuốc tháng vừa rồi, đều do một người ẩn
danh giúp đỡ, tôi cũng vậy không rõ ràng bối cảnh của người đó như thế
nào, họ chỉ cấp cho chúng tôi một số điện, nói là nếu mẹ cô có xảy ra
bất kỳ tình trạng nào, có thể liên hệ với họ."
Tôn Dao chỉ nhìn thoáng qua cái số này, nhất thời á khẩu không trả lời được
Số đuôi là 0821, sinh nhật của cô.
Cái số này đã lâu lắm rồi, Tôn Dao còn nhớ rõ đó là quà sinh nhật cô
nhận được vào năm 14 tuổi, chính là sô điện thoại di động cặp, đối với
đứa bé ngay lúc đó mà nói, điện thoại di động có thể nói là xa xỉ phẩm,
cô vốn không muốn nhận, nhưng Từ Kính nói: "Số di động của anh là sinh
nhật của em, số di động của em là của tôi sinh anh, anh mặc kệ em xử trí quà tặng này như thế nào, ném nó cũng tốt, đem bán lấy tiền cũng tốt,
dù sao cái số này tôi sẽ vẫn dùng tới, cả đời đều không đổi."
Lúc đó thiếu niên tuấn tú nói lời thề son sắt như vậy, hôm nay Tôn Dao
nhìn dãy số này, trong nội tâm lại là không nói được tư vị.
Thật ra thì trong lúc vô tình Tôn Dao đã từng nghe lén cậu nói chuyện
phiếm với người khác, nói những động tĩnh của Từ gia sau phiên tòa kia
đáng lý Từ Kính đi Mĩ du học, thì lại bị đi an bài Anh quốc, cha Từ lo
lắng anh em bọn họ sẽ xảy ra hiềm khích, cố ý đưa hai người đi theo hai
hướng ngược nhau.
"Sớm biết bọn Từ gia gia nghiệp phát triển tốt như vậy, ban đầu nên yêu
cầu bọn họ lấy nhiều hơn vài triệu. Ai. . . . . . sau lúc đó lại ngu như vậy, một trăm vạn liền bị bọn họ đuổi, thật là quá tiện nghi bọn
chúng!"
"Lời này đừng để cho chau nó nghe được, lần trước khi biết ông lấy tiền
của Từ gia nhưng không phải là lấy để đi chữa bệnh cho bà ngoại, thiếu
chút đã lấy thái đao ra chém ông, ông còn ngại chuyện lần trước chưa đủ
lớn sao?"
"Nếu không phải là tôi, cái tiểu nha đầu kia vừa sinh ra liền bị mẹ nó
đem đi cho, hiện tại không chừng ở trong hốc núi trồng rau rồi, tôi lấy
tiền trả nợ đánh bạc cải thiện cuộc sống thế nào? Nó còn tuyên bố muốn
chém chết tôi, thật là Bạch Nhãn Lang!"
Ngay lúc đó Tôn Dao đứng ở ngoài phòng nghe, nhưng từ đầu đến cuối cô
cũng đứng bình tĩnh ở nơi đó, không có nói bất kỳ lời gì, càng không làm bất cứ chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy rất vô lực ——
Bây giờ cô đã có thể rất thản nhiên đem tất cả tất cả điều ấy kết với
"Số mệnh" , nếu như không phải cậu thiều nợ, mẹ cũng không đi tìm việc
làm, cũng sẽ không làm bảo mẫu ở Từ gia, tất cả những chuyện sau này
cũng không xảy ra, cho nên tất cả đều đáng đời.
Xét đến cùng đúng là, cô đáng đời đụng phải người nhà như vậy, đáng đời đụng phải người như. . . . . . Từ Kính.
Bây giờ cô gặp lại Từ Kính, có phải cũng là đáng đời hay không?
Tính toán thời gian, lần này Từ Kính phải là học thành tài trở về nước,
cha Từ đưa anh đi Anh học tài chính, rõ ràng bồi dưỡng anh làm người
thừa kế, chỉ là anh lại không muốn quan tâm gia sản của gia tộc, cố tình lấn sân qua làng giải trí làm cái gì?
Từ Kính trở về nước chưa được bao lâu liền đầu tư một bộ phim truyền
hình, Từ gia là muốn chiến đấu ở các chiến trường ngành giải trí? Khi
người trong nghề vẫn còn ở mò mẫm suy đoán thì chân tướng tin tức lan
truyền nhanh chóng ——
Từ Kính, Từ Diên lần lượt trở về nước, kì thực là bởi vì bệnh tình cha
Từ đột nhiên trở nên nguy kịch, Từ Diên luôn được cưng chiều, Từ Kính e
sợ cho di sản gia tộc sẽ rơi vào tay Từ Diên, mới vượt lên phát lực
trước, dùng tư chất Từ gia đi khai thác sự nghiệp của mình.
Xét đến cùng, vẫn là một chữ "Tiền" đang tác quái.
Mà cái tin tức nho nhỏ càng ngày càng nhiều người cho rằng là chân
tướng, hoặc là tin tức cha Từ qua đời lan truyền nhanh chóng ——
Không ít người đến nay cũng còn nhớ huynh đệ Từ gia, hai người ở linh
đường của cha mình vung tay vung chân một màn kịch liệt. Tất cả mọi
người lúc bình thường thì hào hoa phong nhã nay lại vì di sản mà lật
mặt, không có ai biết rốt cuộc là do nguyên nhân nào gây ra.
Mỗi người trong Từ gia sau khi qua đời sẽ có nơi để thờ tro cốt, Từ Kính là con trai trường, để tang cha mình, đi tới trước bàn thờ đốt nén
nhang, cũng chính lúc đó anh phát hiện, vị trí bên cạnh vốn dĩ phải để
trống nay lại bị phong kín.
Cả đời Từ Kính cũng sẽ không quên, chẳng biết lúc nào Từ Diên đã nhàn
nhã bước đi thong thả đến phía sau anh, cùng anh trước sau như một, đối
diện với điện thờ nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Tôn Dao đã sanh
một đứa bé. . . . . ."
Một khắc kia, Từ Kính như bị thiên lôi đánh, bất khả tư nghị quay đầu
lại, vừa nhìn là thấy Từ Diên vô vị nhún nhún vai: "Sau khi đứa bé được
sinh ra tôi mới biết được. Chỉ là ngươi yên tâm, đứa nhỏ này là của tôi, hơn nữa nó cũng đã chết yểu. . . . . ."
". . . . . ."
"Nghe nói là đã chết sau khi đưa đến cô nhi viện chưa được bao lâu,
dường như Lâm quản gia chạy tới cô nhi viện, tro cốt đứa bé đó đã xử lý
xong, cho nên tôi liền cho đặt lên cái bàn thờ trống này."
". . . . . ."
"Tôi là thật không nghĩ tới tôi đã có con, lại càng không nghĩ tới nó sẽ ra đi, sớm biết như thế này, khi đó tôi liền nên lấy Tôn Dao về nhà."
Từ Kính không hề chớp mắt nhìn Từ Diên, trong đôi mắt cơ hồ muốn nhỏ ra
máu, cả người cứng ngắc, đôi môi cũng căng thẳng không nói nên lời.
Khóe miệng Từ Diên nhếch lên, cười cười nói: "Tôi không cưới cô ấy, cũng chỉ vì anh đấy, anh trai, dù sao anh cũng là người thích cô ấy trước,
quay đầu lại lại có thể thành em dâu, mặt mũi anh để đâu nữa chứ. Tôi
nghĩ, anh không đành lòng thấy tôi ngồi tù nên mới không đứng ra làm
chứng tôi . . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Thời gian trôi qua từng chút một, từ buổi sáng đến buổi trưa, ngày dần
tối đi, đến lúc mặt trời khuất bóng —— cũng là lúc đưa tang.
***
Mà khi ấy, anh em Từ gia xảy ra tai nạn xe cộ.
Trận tai họa bất ngờ này làm Từ Diên chết, Từ Kính tàn tật suốt đời.
Thời điểm xảy ra tai nạn xe cộ quá mức trùng hợp, khó tránh bị người
khác dị nghị, bàn luận là có người cố tình gây tai nạn —— dù sao Từ
Kính, Từ Diên đã từng có tin đồn vì tranh di sản mà mâu thuẫn lẫn nhau.
Nhưng, phòng quan hệ xã hội của Từ gia phản ứng cũng rất nhanh chóng ——
đem bài báo tranh di sản của tòa soạn kiện lên tòa án, cuối cùng Từ gia
thắng kiện, dần dà trận oanh động này khắp thành tai nạn xe cộ, cũng bị
dân thường xem là chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ có Tôn Dao, cho dù truyền thông tẩy trắng thế nào, cô cũng không thể nào tin nổi đó là một cuộc ngoài ý muốn, bởi vì cô vẫn không quên tin
nhắn anh nhắn cho mình có nội dung như thế nào ——
"Nợ em, tối nay sẽ trả hết cho em. Tạm biệt."
Tin nhắn đó dùng số điện thoại có đuôi là ngày sinh nhật của cô gửi.
Cũng là chủ nhân cái số kia, đã từng không buồn không lo, cho cô biết cái gì gọi là "hẹn gặp lại" và "Tạm biệt". . . . . .
"Sao lại không tập trung như vậy? Trừ một điểm! Rõ ràng tớ có thể qua môn! Thầy Tần đang nhằm vào tôi!"
"Ai. . . . . . bạn học Tôn Dao, cậu lên lớp sao chỉ lo nhìn tớ vậy,
Giảng viên giảng bài cũng không nghiêm túc nghe giảng. ‘Gặp lại ’, ý tứ
là lần tới còn có cơ hội gặp mặt. ‘Tạm biệt’ ý tứ là không gặp lại nữa, ý nghĩa xa nhau, không thể nhầm lẫn."
Ý nghĩa xa nhau. . . . . .
Xa nhau. . . . .