Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa

Chương 85:




Tôn Dao vĩnh viễn sẽ không thừa nhận, cô đã len lén chạy tới bệnh viện ba ngày ba đêm, nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức gì của Từ Kính, cô khóc không ra nước mắt, cô đã sớm ép bản thân mình phải quên, sau khi cô thất hồn lạc phách được Nhậm Tư Đồ mang về nhà thì rốt cuộc cô cũng nghe được tin tức trên truyền hình “Theo tiết lộ của người có liên quan, Từ Kính đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng…” Thì cô cảm thấy có bao nhiêu là may mắn.
Cô hy vọng anh ta vẫn còn sốn, bất kể là hình thức nào…
Từ nữ thứ N một đường đi tới nữ chính, giá trị con người cũng lên như nước lên thì thuyền lên, càng cố gắng tấn công vào giới điện ảnh, nghĩ lại hơn một năm trước, cô còn bị một công ty nghệ sĩ nhỏ đóng băng, Tôn Dao không phủ nhận địa vị hôm nay trong giới nghệ thuật của cô phần lớn là dựa vào nhà họ Từ, nhưng cô nên cảm thấy đắc chí vừa lòng, hay nên cảm thấy chua xót? Tôn Dao tận lực dùng chuyện khác để đè nén đi vấn đề này, ví dụ như, vung tiền vào mua đồ xa xỉ, xe sang trọng, thậm chí là nhà cửa, cũng không thèm gửi cho cậu một phân tiền. Cô giống như ngây thơ mà yếu ớt điên cuồng trả thù, chỉ có thể dùng loại phương thức này để phát tiết oán hận tích tụ nhiều năm.
Chỉ là Tôn Dao không ngờ, cậu của cô lại hướng về phía truyền thông tố cáo cô vong ân phụ nghĩa, khiến cho người trong giới được một phen chuyện cười, tin tức huyên náo, nhưng ảnh hưởng đối với cô thật ra thì cũng không lớn, cô làm đại diện cho tập đoàn Kính Nam, có mối quan hệ này, ai dám rút không cho cô làm người đại diện? Trên mạng cũng lan tràn những hình ảnh không hay về cô, vì muốn giữ lại hình tượng của cô, công ty đại diện an bài cho cô đi làm công ích ở khắp nơi, đi xuống những huyện nghèo khó tặng sách cùng quần áo, tham gia hoạt động bảo vệ môi trường, đi cô nhi viện thăm trẻ em mồ côi.
Tôn Dao thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, cô ở trong cô nhi viện đó gặp được đứa bé này--
Thời điểm lần đầu tiên cô nhìn thấy Tầm Tầm, Tầm Tầm cùng với đứa bé cùng tuổi nhưng cao hơn nó một cái đầu đang đánh nhau ở sân cỏ của cô nhi viện, không có biện pháp nào tách ra, cuối cùng cả hai lăn tròn trên sân cỏ, toàn thân dính đầy bùn đất cùng cỏ vụn.
Tôn Dao lúc ấy mới từ phòng vệ sinh quẹo ra, đã nhìn thấy một màn này, chỉ chốc lát sau nhân viên cô nhi viện đã tiến đến mạnh mẽ đem hai đứa bé tách ra.
Cậu con trai kia đặc biệt uất ức: “Tầm Tầm chủ động đánh cháu trước.”
Còn Tầm Tầm, cái gì cũng đều không nói, chỉ bày ra bộ mặt không phục nhìn xung quanh, mặc dù bị viện trưởng phạt nhốt lại, nửa câu giải thích nó cũng không nói.
Dáng vẻ không phục của đứa bé này, cực kỳ giống một người, cho tới buổi tối khi Tôn Dao về tới nhà, bỗng dưng hồi tưởng lại, cô nhất thời bị sét đánh, ngồi yên ở đầu giường, không có một chút xíu bối rối.
Có lẽ tất cả đã đều nằm trong dự định, đứa nhỏ này bốn tuổi, lúc bị đưa đến cô nhi viện là ngày tám tháng mười một, sau khi xác định tất cả, cô cuối cùng cũng có được kết quả xét nghiệm DNA, cô không hề có chút kinh ngạc.
Đứa bé này là toàn bộ sự ô nhục của cô, nhưng cô không thể coi như không nhìn thấy nó, thật sự là coi như tất cả đều chưa từng xảy ra? Cô không làm được.
Cuối cùng vẫn là Nhậm Tư Đồ thay cô quyết định: đón đứa bé trở về, lấy danh nghĩa của Nhậm Tư Đồ.
Chỉ tiếc là Nhạm Tư Đồ chưa đủ ba mươi tuổi, không đủ tư cách nhận nuôi, chỉ có thể thông qua chuyện mất người thân và cô độc để nhận Tầm Tầm về nuôi.
Khi họ tới cô nhi viện một lần nữa đã chậm một bước—đã có một đôi vợ chồng nhanh chân hơn bọn họ nhìn trúng Tầm Tầm, thủ tục chính thức cũng đã hoàn thành được một nửa, rất nhanh là có thể mang Tầm Tầm đi.
“Có thể nhường đứa bé này cho tôi được không?”
Không khí lúc đó trong phòng viện trưởng vô cùng căng thẳng, Tôn Dao khiêm tốn cầu xin. Đôi vợ chồng kia cũng thật lòng yêu quý Tầm Tầm, không muốn buông tay: “Thủ tục chúng tôi cũng đã làm sắp xong, các người rõ ràng là muốn cướp người mà. Ở đây nhiều trẻ con như vậy, tại sao cần phải tranh giành với chúng tôi?”
Sát vách phòng làm việc của viện trưởng chính là là phòng làm thủ tục nhận nuôi trẻ em, đôi vợ chồng này chỉ cần bước chân ra khỏi phòng viện trưởng một bước, Tôn Dao liền nhất định không thể cứu vãn, Tôn Dao liền theo bản năng níu tay hai vợ chồng kia lại: “Van xin hai người, đừng mang thằng bé đi. Tôi đã mất nó một lần, không thể để mất nó lần thứ hai nữa….”
Cái cảm giác lại đánh mất liên tục lấn chiếm lấy Tôn Dao, làm cho cô cả người luống cuống, cô chưa từng chật vật như vậy, so với cô năm đó bị chính người thân mình ép buộc thay đổi lời khai, rút đơn kiện, nhếch nhác đi ra khỏi tòa án, đây là loại khổ sở vô hình, rồi so với cô hạ sinh Tầm Tầm, vẫn còn đang ở trong phòng bệnh tĩnh dưỡng đã được báo đứa bé đã bị mang đi, cô căn bản không để ý tới vết thương do sinh mổ, giống như người điên đuổi theo ra khỏi phòng bệnh thì lúc này đau hơn—
Nhậm Tư Đồ ở bên cạnh còn chưa kịp đỡ, Tôn Dao nói xong dường như đã muốn quỳ xuống.
Đôi vợ chồng này không khó để có thể đoán được người phụ nữ cố chấp cùng với đứa bé kia có quan hệ không ít, rốt cuộc cũng động lòng trắc ẩn, chỉ là lúc này không ai biết ở ngoài cửa, Tầm Tầm đang đứng ở bên ngoài, tự nhiên cũng nghe trộm được màn này, chỉ là đứa bé cho rằng người khóc lóc đến chật vật như vậy là Nhậm Tư Đồ, mà không phải là cô…Đối với chuyện này Tôn Dao cảm thấy may mắn, nhưng may mắn này không khỏi để lại trong lòng cô vài tia chua xót.
Đứa bé mang theo huyết mạch của mình gọi người khác là mẹ…
Nhưng suy đi nghĩ lại, Nhậm Tư Đồ quả thật cũng đáng để gánh trách nhiệm người “Mẹ”, Tầm Tầm ở cô nhi viện mấy năm cũng mắc những trở ngại của trẻ con, thường hay đánh nhau, gây chuyện huyên náo để đối lấy chút ít chú ý ít ỏi, mà sau này đi theo Nhậm Tư Đồ, tính khí của thằng bí cũng dần trở nên ôn hòa hơn, Nhậm Tư Đồ tìm cho thằng bé nhà trẻ quốc tế, mặc dù Tầm Tầm đi học chậm một năm, nhưng rất nhanh đã theo kịp tiến độ, Nhậm Tư Đồ chăm sóc Tầm Tầm chu đáo như vậy, cô tự nhận ở bất kỳ phương diện nào cũng không thể sánh nổi.
Mà trên thực tê, cô gánh không được cái chức vị “Mẹ” này, lúc này lại có người tìm đến cô mời diễn một vai mồ côi cả cha lẫn mẹ.
Đây vẫn là hạng mục đầu tư của tập đoàn Kính Nam, phần đất diễn lần này của cô là vai nữ phụ số hai, nhưng so với vai của nữ chính càng xuất sắc hơn.
Từ Kính là một người cực kỳ thông minh, thủ đoạn nâng người cũng tiến bộ không ít, tiến hành lấy chất lượng làm đầu, để cho cô quen mặt trên truyền hình trước, sau đó mới dìu dắt cô vào giới điện ảnh, bộ phim điện ảnh đầu tiên cũng là một bộ phim được chế tác công phu, nhân vật cũng vô cùng xuất sắc, từng chút từng chút dìu cô đến đỉnh cao, cũng không để người khác lấy cô làm đầu đề câu chuyện.
Nhưng dù sao bây giờ cũng cô đang là người đang lên, muốn thử đóng vai một cô gái trẻ trượt chân xa xã trở thành một người mẹ đơn thân, lại còn phải hóa trang thành xấu xí, tự hủy hình tượng, công ty đối với lần này cũng chưa đưa ra quyết định, Tôn Dao cũng hoàn toàn không đoán được ý nghĩ của Từ Kính, nhưng cô vô cùng thích nhân vật này.
Cô tiếp nhận bộ phim này, không ngoài dự đoán bộ phim rất được mọi người khen ngợi, cô cũng trở thành nữ diễn viên trẻ xuất sắc, sau khi nhận giải ở Đài Loan, công ty cũng đặc biệt mở tiệc chúc mừng cho cô, tiệc chúc mừng này cũng đặc biệt lớn, ngay cả ông chủ lớn của công ty cũng xuất hiện.
Đây là buổi tối sáng chói của Tôn Dao, nếu như Từ Kính không xuất hiện, thì đúng là buổi tối vui vẻ nhất của cô.
Nhưng Từ Kính không để cho cô như nguyện, anh ta ngồi trên xe lăn mà tới. CEO đại diện công ty tự mình ra cửa chào đón, cho họ Từ đủ mặt mũi.
Đây là lần đầu tiên Từ Kính công khai xuất hiện sau tai nạn giao thông, Tôn Dao là người cuối cùng, bị người đại diện ép đến trước mặt Từ Kính, người đại diện thấy cô không tích cực liền thay cô giới thiệu: “Tổng giám đốc Từ đây là nhân vật chính của hôm nay, mới đoạt được giải nữ diễn viên mới xuất sắc.”
Từ Kính cũng chỉ là khẽ vuốt cằm cười một tiếng.
Người đại diện thấy như vậy vội vàng dùng cùi chỏ đụng Tôn Dao. Tôn Dao hiểu ý của người đại diện, cực kỳ miễn cưỡng đưa tay ra, đồng thời kéo khóe miệng ra một nụ cười: “Lần đầu tiên gặp mặt, xin được quan tâm nhiều.”
Từ Kính lúc này mới buông tay cô ra, tư thái vô cùng cao ngạo, đối với hành động này Tôn Dao xì mũi coi thường.
Người đại diện liền lập tức hòa giải: “Tổng giám đốc Từ, công việc ở công ty truyền thông ngài có người chuyên xử lý, cho nên ngài không biết, bộ phim này là bộ phim thứ ba của Dao Dao được công ty ngài tài trợ rồi, chúng tôi vô cùng chờ đợi bộ thứ tư.”
Tôn Dao rốt cuộc cũng thành công trốn khỏi người đại diện, buồn rầu nên chỉ có thể mượn rượu để phát tiết. Mạc Nhất Minh từng cười cô, nói cô căn bản là không có mệnh hưởng phúc, rượu đỏ cao cấp, mấy vạn một chai căn bản cũng không uống được, cuối cùng Tôn Dao liền kêu phục vụ đi lấy hai chai nhị oa đầu, cuối cùng uống đến thích thú.
Chỉ là thời gian tốt đẹp của cô, mà cái người què này lại cố tình muốn tới quấy rầy—
Thảm trài sàn dày, Tôn Dao hoàn toàn không có nghe được tiếng xe lăn của anh ta, cho đến khi xe lăn trực tiếp dừng trước bàn của cô.
Đây là sảnh ngoài trời, trừ cô, còn có ai ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm mới chạy tới đây tìm yên tĩnh.
Tôn Dao nghiêng đầu liếc mắt nhìn, tâm tình tốt đẹp nhất thời bị tan thành mây khói.
Mà Từ Kính nhíu lông mày quan sát cô thật lâu, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đừng uống nữa.”
Cô trong ấn tượng uống một chút rượu cũng sẽ đỏ mặt, mà hiện tại…uống hết một chai rưỡi nhị oa đầu, mặt mũi vẫn như cũ không đỏ tim cũng không đập, thậm chí khi anh ta đưa tay muốn lấy cái lý của cô thì cô rất nhanh tránh ra.
Không chỉ nhanh chóng tránh ra, còn cố ý hắt đổ ly rượu, mặc cho rượu vấy bẩn quần anh ta.
Cô lập tức kêu lên “Ai nha” Một tiếng thét kinh hãi, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế cao, cúi đầu thay anh ta lau quần: “Thật xin lỗi, tôi giúp anh lau một chút.”
Không hổ là diễn viên đoạt giải, trình độ diễn phải giống y như thật, nếu như không phải khi chạm vào quần tay ở dưới chân của anh ta cô không có ý tốt thốt lên một câu: “Thì ra Từ tiên sinh dùng chân giả. Chân giả dính rượu không sao chứ?”
Từ Kính cứ bình tĩnh mà nhìn khuôn mặt khiêu khích của cô, không có bất cứ biểu hiện gì, đột nhiên hôn cô.
Đúng, đã nhiều năm, anh ta lại một lần nữa hôn cô.
Nhưng lần này không phải là ánh mắt dịu dàng u mê của cô, mà là cô lạnh lùng tát anh ta một cái. Một cái tát này làm gò mà Từ Kính đỏ bừng.
Tôn Dao hất đầu bỏ đi. Một giây phút kia, lập trường của cô đã rõ ràng, anh ta không buông tha cô, cô cũng liền hành hạ anh ta, quá công bằng, không ai nợ ai…
Tôn Dao cảm thấy đời mình liền như vậy, một mặt hưởng thụ sự chu cấp tài chính từ Từ Kính, một mặt lại ra sức phỉ báng bản thân, không ngờ có một lúc, thế sự liền xoay vần biến hóa, chỉ trong cái nháy mắt rất ngắn---
Không biết bằng cách nào Từ Kính biết được tin Tầm Tầm là con trai của Từ Kính Diên, liền lập tức đi mời luật sự tới phòng khám của Nhậm Tư Đồ thương lượng quyền giám hộ.
Chuyện này dọa Tôn Dao sợ hãi, cả đêm lo lắng chạy về chủ động đi tìm anh ta, cô rất sợ bản thân mình chậm trễ, sợ Từ Kính đem đứa bé bắt đi—anh ta tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện xấu xa này.
Tôn Dao biết nếu như cô chủ động tìm tới, nhất định sẽ không thể tránh khỏi một cuộc cãi vã. Cô vốn cũng không mang theo ý tốt mà tới, nhưng khi quản gia nhà họ Từ mang cô đi tới lầu hai, khi cô chủ động đẩy cửa ra, trong nháy mắt đó, vốn là nét mặt hung dữ trên mặt cô nhất thời liền cứng đờ lại.
Từ Kính mặc một cái quần lộ bắp chân, phía dưới chân trái trống không. Cô từng có một lần cầm cốc hất vào người anh ta, nhờ vào đó mới sờ vào chân anh ta, lúc ấy mới sờ được cái chân giả kia, lúc này đã trễ, chắc là do chuẩn bị đi ngủ nên anh ta mới tháo cái chân giả kia ra.
Tôn Dao ngây người ước chừng năm giây, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh ta mới khôi phục lại thần trí—
Cô tới lần này là để gây chuyện, không phải tới thương hại anh ta.
Nhưng không chờ Tôn Dao nói chuyện, Từ Kính đã mở miệng trước: “Xem ra luật sư làm việc tương đối có hiệu quả.”
Xem ra anh ta cũng biết rõ dụng ý của cô, Tôn Dao cũng không sợ cùng anh ta trở mặt, trực tiếp nói: “Anh dám cùng Nhậm Tư Đồ tranh dành quyền giám hộ, tôi liền đem chuyện tốt trước kia mà Từ Kính Diên làm công bố lên báo chí, dám trắng trợn tranh giành đứa bé với người bị hại, đây là cái chuyện quái quỷ gì. Nếu như nhà họ Từ chịu ném thể diện đi, vậy anh cứ để luật sư tới quấy rầy Nhậm Tư Đồ.”
Mặc kệ anh ta có chấp nhận lần uy hiếp này hay không, Tôn Dao cũng đã coi như biểu hiện rõ lập trường của mìn, nhưng không đợi đếm Từ Kính mở miệng, quản gia đã đẩy cửa đi vào, nói với Từ Kính: “Từ tiên sinh, thời gian đã đến…”
Quản gia còn chưa có nói hết, Từ Kính đã khoát tay ý bảo ông ta im lặng, quản gia chỉ đành gật đầu lui ra ngoài, ánh mắt Từ Kính cũng trở nên lạnh lẽo, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách với cô: “Tôi chuẩn bị đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.”
Tôn Dao hừ lạnh: “Ngày mai? Anh không sợ ngày mai tôi đem mọi chuyện công bố ra ngoài, để cho mọi người nhìn rõ bộ mặt thiện lương của nhà họ Từ các người?”
Anh ta hẳn là bị cô chọc cho tức giận, mặt mày trong khoảnh khắc lạnh nhạt đến mấy phần: “Cô làm như thế sẽ có kết quả sao?”
“Ba anh, em anh cũng đều chết, nhà họ Từ hiện tại chỉ còn lại một người què là anh, anh còn có thể lấy cái gì để uy hiêp tôi?” Tôn Dao khinh miệt liếc nhìn chân của anh ta: “Còn nữa, Từ Kính, tôi cho anh biết, đừng tưởng rằng anh mất một chân, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ, anh nợ tôi, cả đời anh cũng không trả hết được.”
Từ Kính yên lặng nhìn cô ba giây, đột nhiên tầm mắt sáng ngời, hướng ra ngoài cửa kêu lên một tiếng: “Lão Tống, tiễn khách.”
Chỉ chốc lát sau quản gia liền đẩy cửa đi vào, liếc mắt nhìn Từ Kính, khi được Từ Kính ngầm cho phép, lúc này mới đi về phía Tôn Dao: “Vị tiểu thư này, xin cô rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.