Tiết tháng chạp có chút lạnh lẽo, từng nhà từng nhà trong thành đều tràn ngập hơi thở ngày Tết. Thịt cá đầy nồi, y phục cùng mão hài tinh tươm, câu đối văn chương chưa khô màu mực đỏ, khắp nơi đều điểm xuyết lên thời gian không khí náo nhiệt của ngày Tết Nguyên Đán.
Cách nơi Hoàng Thành hai mươi dặm, dường như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, không thể cảm nhận được một chút ít không khí hỉ nhạc.
Mặt tường sặc sỡ, mái ngói phai màu, trước nhà rộng lớn như vậy lại chỉ có hai ba khỏa ngô đồng.
Ngày đông giá rét, trên cây ngô đồng chỉ còn vài chiếc lá phất phơ đầu cành, vô số những chiếc khác đều khô cằn cong queo nằm im dưới đất. Một trận gió đông đìu hiu thổi qua, mấy mảnh lá lại tùy theo mà rơi xuống.
Một chiếc lá to là là xoay tròn lướt xuống, lòng bàn tay múp mípkhẽ mở, liền nhanh chóng tiếp được.
Tiểu nam hài ước chừng bảy, tám tuổi hơi giật mình nhìn thấy chiếc lá trong tay mình, gân lá loằng ngoằng những đường mê cung chằng chịt, thật giống như mạng nhện thông thường mà y nhìn thấy hai ngày trước ở Lương Trụ Thượng. Khác biệt ở chỗ, mạng nhện là công cụ để vồ tiểu côn trùng của Tri Chu, phiến lá khô trong lòng bàn tay này cũng là từ trên câygì đó gạt bỏ.
Một cái là dùng, một cái là vứt bỏ, như thế nào giống nhau chứ?
Tiểu nam hài mặt nhăn mày nhíu khó hiểu.
Lúc này, dưới chiếc lá khô, leo ra một con ve mùa đông nhỏ. Ve mùa đông theo gân lá đi đi, một đường bò lên trên giữa ngón tay của tiểu hài tử.
Ánh mắt tiểu nam hài nới rộng ra, dùng sức mà nhìn chằm chằm tiểu sinh mạng chui tới chui lui trong lòng bàn tay.
Lúc này, một lão nhân tuổi gần năm mươi theo hành lang đi ra, nhìn thấy tiểu hài tử đang ngẩn người dưới tán cây, liền lên tiếng hỏi: “Đang nhìn cái gì?”
Tiểu nam hài cũng không trả lời, thần sắc hơi bất an đem hai tay giấu sau lưng.
Lão nhân lạnh lùng cười, tay phải nhẹ nhàng vung lên, theo ống tay áo bắn ra một hột mơ, không một chút lưu tình đánh trúng vai phải của tiểu nam hài. Tiểu nam hài kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay buông lỏng, lá khô liền rơi ra.
” Chỉ là một chiếc lá khô, có cái gì phải giấu?”
Tiểu nam hài như trước im hơi lặng tiếng, hơi nhướn chân mày tiết lộ trong lòng không vui.
Đi về phía trước vài bước, lão nhân đứng trước mặt tiểu nam hài.
“Như thế nào, nửa tháng trước vết thương đã tốt hơn, lưng không đau…” Lão nhân không có ý tốt cười cười ” Có thể thêm vết thương mới phải không?”
Tiểu nam hài nhìn thấy lão nhân bởi vì tươi cười mà trên mặt nhăn thành một đoàn da mặt, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác ghê tởm.
“Thật hay, ta thích những kẻ cứng rắn như ngươi!”
Lão nhân gia từ trong tay áo lấy ra một đoạn ám khí nhỏ, nhấc cao tay đang muốn vung xuống thì ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa.
“Giáo huấn ngươi sau” Lão nhân không cam lòng dùng ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo tiểu hài đứng sang một bên, dùng cước bộ không hợp độ tuổi gọn gàng đi đến trước đại môn hỏi: “Là ai?”
Người ngoài cửa cũng không trả lời câu hỏi, đáp lại lão nhân chỉ có tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
Lão nhân sau khi nghe xong tiếng đập cửa thì sắc mặt lập tức vui vẻ hiền hòa, nhanh chóng giật lại đại môn, lại xoay người thở dài, hết sức khiêm tốn nói: “Nguyên lai là Quản công công tới chơi, sao lại không báo trước để nghênh đón ngài?”
Người bị gọi là Quản công công người cũng chưa mặc triều phục, mà là một thân y phục xanh đơn giản, một mái tóc bạc đã chứng kiến biết bao năm tháng buộc qua loa ở phía sau.
Lúc này lão nhân mới chú ý tới, đi theo phía sau Quản công công là một tiểu thiên hạ khoác một món đồ hoa lệ hậu da lông y.
Tiểu thiên hạ ngẩng đầu nhìn người lạ trước mặt, cũng không chào hỏi, cứ như vậy xuyên qua quản công công cùng lão nhân, cứ hướng phía trước mà bước đi.
Ai nha, tiểu hài tử này bộ dạng thật là tốt, hai mắt linh họat, khuôn mặt tinh xảo như phấn điêu ngọc mài, thật khiến cho người ta yêu thương. Lão nhân trong lòng thầm tán thưởng.
Lúc này, Quản công công hai mắt dài nhỏ thông minh linh lợi liếc nhìn, lão nhân liền lập tức hiểu ý tiến đến, vội vàng đem người nghênh đón vào trong nhà.
Bé đi nhanh đến trong nội viện thì đột nhiên dừng bước.
“Tiểu chủ, làm sao vậy?” Quản công công hỏi.
“Người kia vì cái gì phải đứng đằng kia? Trên đầu hắn thật nhiều tuyết” Bé tinh tế chỉ tay hướng sườn biên.
“Nghiêm lão đầu, tiểu chủ đang hỏi ngươi đấy”
“Hồi tiểu chủ, bởi vì hắn không nghe dạy bảo, cho nên bị phạt.” Lão nhân đáp.
“A…” Bé bước nhanh chạy về phía trước, nhìn nhìn tiểu nam hài có ý tứ nói: ” Chính hắn đều đông lạnh đến mũi cũng đỏ nha, như vậy thân mình sẽ nhiễm bệnh.”
Bé nhón ngón chân, muốn đưa tay phật đi bông tuyết trên đầu tiểu nam hài, nhưng giữa hai người thân cao sai biệt, khiến cho y dù có duỗi thẳng tay thế nào cũng không tới đỉnh đầu tiểu nam hài.
“Ngươi.” Bốn mắt nhìn nhau. “Cúi đầu!” Bé chu môi nói.
Tiểu nam hài nhìn tiểu thiên hạ trước mắt, khuôn mặt mềm mại đã bị đông lạnh đỏ bừng, duỗi thẳng tay nhưng vẫn không đạt được mong muốn, vẻ mặt tràn đầy vẻ không cam chịu, từ đáy lòng làm cho người ta cảm thấy thật đáng yêu.
Không tự giác hắn theo chỉ thị cúi đầu, từ trên đầu rơi xuống bông tuyết, có vài bông dừng ở trên mặt bé, tiểu nam hài thấy thế, muốn đưa tay phật đi bông tuyết, nhưng khi chìa tay ra mới phát hiện chính mình còn nắm chặt tay.
“Trong tay ngươi có cái gì?” Bé một phen bắt được tay phải của tiểu nam hài, muốn dùng lực mở ra, nhìn xem bên trong cất giấu cái gì hay ho.
Tiểu nam hài bị hai tay mềm khẽ đụng, xúc cảm như tơ lụa khiến cho y quên cả phản kháng, đồng thời tay phải bị tách ra, trong tay ve mùa đông cũng thuận thế mà giương cánh bay khỏi.
“Nó bay mất” Bé kêu lên sợ hãi.
Không nhanh không vội bước ra hai bước, tiểu nam hài chuẩn xác xoay tay nhẹ nhàng đem ve mùa đông bắt lại.
“Cho ngươi. “
“Oa, ngươi thật lợi hại.” Bé tiếp được con ve mùa đông vui vẻ nói: “Ngươi cùng ta hồi cung đi, giúp ta bắt sâu có được không?”
Tiểu hài tử nhìn nụ cười sán lạn trước mắt, trong khoảnh khắc không biết làm thế nào cho phải.
Quản công công ở một bên khom người hướng phía trước đi tới: “Tiểu chủ, muốn hay không xem thêm vài người nữa mới quyết định?”
“Không cần, ta muốn hắn theo ta trở về giúp ta bắt côn trùng.” Bé kiên quyết nói.
“Nghiêng lão đầu, đứa trẻ này tư chất như thế nào?” Quản công công dò hỏi.
“Hồi công công, đứa trẻ này tư chất không tồi, nhưng… Còn phải dạy bảo, chỉ sợ vào cung, bản tính không hiểu chuyện sẽ rước lấy phiền toái.” Nghiêm lão đầu cung kính trả lời.
“Mặc kệ, ta chính là muốn hắn.” Bé hô to, uy nghiêm bẩm sinh khiến Nghiêm lão đầu nội tâm âm thầm cả kinh.
Quản công công mở miệng nói: “Nghiêm lão đầu, nếu tiểu chủ đều đã mở miệng, chuyện dạy dỗ liền giao cho vài vị kia trong cung đi!”
Tiểu nam hài yên lặng nghe ba người đối thoại, rõ ràng biết tương lai liền do mấy câu ngắn ngủi này quyết định. Tuy rằng từ nhỏ biết chính mình xuất thân tiện hèn, nhưng thật sự nghe được bản thân cứ như vậy bị bán đi thì bao nhiêu cảm xúc căm giận, bất bình ở trong lòng cũng trỗi dậy.
Bé chú ý tới biểu tình của tiểu nam hài, khó hiểu mở miệng hỏi: “Ngươi vì cái gì không vui? Là không muốn cùng ta hồi cung sao? Chính là trong cung tốt lắm nha!”
Đúng vậy a, dù thế nào cũng so với ở chỗ này chờ đợi cũng tốt hơn! Tiểu nam hài chua sót nghĩ.
“Tiểu chủ, kia không phải nói. Có thể được tiểu chủ điểm trúng, may mắn còn không kịp, như thế nào không vui vẻ đây?” Quản công công lên tiếng.
“Chính là vui vẻ không phải là cười sao?”
“Hắn chỉ là không biết phản ứng thế nào thôi.” Quản công công ôn hòa hướng tiểu nam hài nhìn “Ngươi nói đúng không?”
” Đúng…” Tiểu nam hài gật đầu đáp lại.
“Thật vậy chăng? Vậy ngươi sẽ cùng ta hồi cung?” Bé lôi kéo tay tiểu nam hài hỏi.
“Vâng…” Nhìn thấy bé biểu tình vui vẻ, tiểu nam hài đột nhiên cảm thấy đi theo chủ nhân bên cạnh cũng… không tồi đi!
Cảm nhận được trên tay truyền đến độ ấm, cho dù ngày hôm ấy chỉ mặc tấm áo mỏng thế nhưng y lại không cảm thấy lạnh.
_ Tiết tử hoàn_