Ái Phi Thỉnh Bớt Giận

Chương 1:




Thiên Hữu mười tám tháng hai năm hai mươi bốn, Đại Lăng vị hoàng đế thứ tư Cảnh Dật băng hà, tiên hoàng chỉ có một con trai.
Thiên hữu mười tám tháng ba năm hai mươi bốn Hoàng tử Cảnh Thịnh lên ngôi, sửa quốc hiệu thành Kiến An. Vì Hoàng đế tuổi còn nhỏ nên cố thái hậu nắm giữa triều cương, Thừa tướng Thiều Khang theo phò trợ.
Sau cơn mưa không khí tại ngự hoa viên hết sức tươi mát còn mang theo hương hoa thơm ngát, sương sớm cung nữ cùng bọn thái giám đang bận rộn làm việc loay hoay. Họ cũng không phát hiện một tiểu hài tử mặc long bào màu vàng lén lút nấp vào phía sau hòn non bộ ở ngự hoa viên.
Một đám người vội vàng mà chạy đến, xem ra là đang gấp tìm người. Nữ quan dẫn đầu nghiêm túc hỏi:
"Các ngươi xác định Hoàng Thượng đi vào ngự hoa viên sao?"
"Bẩm Thi ma ma, nô tài xác định." Tiểu thái giám đứng ở phía sau vẫn cúi đầu đáp, giống như đã làm sai việc gì. Thi ma ma liếc tiểu thái giám một cái, xoay người hỏi những người khác:
"Nãy giờ các ngươi có nhìn thấy Hoàng Thượng không?"
"Bẩm Thi ma ma, không nhìn thấy." Mấy thái giám cung nữ đồng thanh nói, họ cũng đang chuyên tâm làm việc cũng không nhìn thấy Hoàng Thượng.
"Được, những việc này một lát sau hãy làm, trước đi tìm Hoàng Thượng quan trọng hơn." Thi ma ma nói.
"Vâng" tại ngự hoa viên một đám người bắt đầu xung quanh tìm kiếm tung tích của Tiểu hoàng đế.
Lúc này Tiểu hoàng đế đang trốn ở phía sau hòn non bộ che miệng cười trộm: "Đều là một đám ngu ngốc, trẫm trốn các ngươi nói tìm là tìm được sao."
Mỗi ngày đều phải vào triều đối mặt với đám lão già kia đã đủ buồn tẻ, hạ triều lại bị một đám thái phó vây quanh, không phải học cái này chính là học cái kia. Đọc sách xong còn phải học cưỡi ngựa bắn cung, nói chung thân thể nhỏ bé không thể nào chịu được vận động lao lực như vậy.
Cũng tại mấy lần cùng mẫu hậu thương lượng không có kết quả nên Tiểu hoàng đế mới quyết định trốn học, chống cự loại cuộc sống bi thảm kia.
Tìm hơn một nửa ngự hoa viên cũng không tìm thấy bóng dáng tiểu hoàng đế, Thi ma ma bắt đầu sốt ruột. Thái hậu bên kia còn chờ Hoàng Thượng đi qua đó, nhưng hiện tại Hoàng Thượng không tìm thấy, nếu để thái hậu biết được, Tiểu hoàng đế không tránh khỏi phải chịu một chút trách phạt a.
"Thi ma ma, phía sau hòn non bộ......" Thi ma ma nhìn theo phương hướng tiểu thái giám chỉ, đúng như vậy phát hiện để lại dấu vết.
Tiểu hoàng đế đang cười đắc ý vênh váo cũng không phát hiện có người tới gần, chờ lúc nàng phát hiện mình đã bị vây quanh.
"Hoàng Thượng nô tỳ đang tìm ngài đây, thái hậu cho gọi ngài đi qua." Thi ma ma cười với Tiểu hoàng đế nói, đứa trẻ nghịch ngợm này một ngày cũng không làm cho người ta bớt lo lắng a.
Tiểu hoàng đế tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Trẫm không đi, trẫm không đi gặp mẫu hậu." Mẫu hậu nhất định là muốn dạy dỗ nàng một trận, đám lão già kia nhất định là cáo trạng với mẫu hậu rồi, trẫm mới không đi.
Ghét nhất mẫu hậu ghét nhất đám lão già kia.
"Hoàng Thượng đừng làm cho nô kỳ khó xử mà."
Hoàng đế bình thường cũng rất nghe lời Thi ma ma nói nhưng hôm nay bướng bĩnh quật cường lên, lúc Thi ma ma đưa tay tới dùng sức đẩy ra.
Tiểu hoàng đế tuy tuổi còn nhỏ nhưng sức lực cũng không nhỏ, hơn nữa Thi ma ma nhất thời không có chuẩn bị, bị đẩy một cái lảo đảo, tiểu thái giám và cung nữ từ phía sau đi lên đỡ lấy, Tiểu hoàng đế thừa dịp sơ hở này lại chạy trốn.
"Đừng lo cho ta, mau, mau đuổi theo Hoàng Thượng." Thi ma ma cựa quậy đứng lên, Tiểu hoàng đế này cũng thật là đủ làm ồn ào náo loạn a.
Ngay sau đó ngự hoa viên bắt đầu một trận trò chơi truy đuổi, hoàng đế chính là thiên tử bọn thái giám cung nữ đương nhiên là không dám đánh, chỉ có thể cầu xin cộng thêm lựa lời mà khuyên bảo.
Tiểu hoàng đế cũng không tiếp thu cách này, nàng chạy loạn tại bọn thái gilám cung nữ thấy rất vui.
Thi ma ma nhìn thấy cứ như thế này cũng không phải biện pháp, đành phải gọi tới đại nội thị vệ cùng nhau thỉnh Tiểu hoàng đế này, Tiểu hoàng đế thấy trợ thủ đến rất nhiều trong lòng có chút sợ hãi, nhiều hơn chính là bất mãn.
Trực tiếp leo lên trên hòn non bộ, chỉ vào đám người dưới chân núi mà hô:
"Không được qua đây, nếu không trẫm sẽ nhảy xuống dưới."
"Hoàng Thượng ngài đừng náo loạn, nếu để cho thái hậu nương nương biết thì không tốt đâu."
"Đừng lấy mẫu hậu ra dọa trẫm, trẫm là hoàng đế trẫm muốn thế nào thì thế nào, các ngươi nếu dám tiến thêm một bước trẫm chém đầu các ngươi." Tiểu hoàng đế bình thường chịu quá lớn áp bức làm cho lúc phản kháng có chút kích động.
Nhất thời không ai dám tiến đến gần, Tiểu hoàng đế hiện tại như nhím xù lông.
Đây là Cảnh Thịnh từ khi làm hoàng đế tới nay lần đầu tiên trưng ra khí thế hoàng đế như vậy, hiện giờ thật sự đem họ dọa sợ tái mặt. Tiểu hoàng đế lại bắt đầu đắc ý vênh váo.
Mà không biết bước hụt chân cả người rất nhanh sẽ phải ngã xuống. Mọi người ở đây bị dọa sợ tới mức thở mạnh cũng không dám thở.
Đúng lúc này một bóng dáng tuấn dật xuất hiện rất nhanh tiếp được sắp rơi xuống tiểu hài tử, Thi ma ma vốn sắp bị dọa cho ngất xỉu coi như gặp được chút ánh sáng.
Tiểu hoàng đế chính mình cũng bị hoảng sợ không nhẹ, may mà không sao, lại bị ôm vào một cái ấm áp ôm ấp, Cảnh Thịnh lúc này mới thấy rõ khuôn mặt người kia.
Là một thiếu niên cực kỳ anh tuấn.
Thiếu niên ôm Cảnh Thịnh bình an đưa xuống mặt đất, Tiểu hoàng đế còn chưa đứng vững thì Thi ma ma đã vọt qua đem nàng ôm vào trong ngực nói:
"Hoàng Thượng ngài có bị ngã trúng đâu không? Hù chết Thi ma ma rồi." chúng nô tài xung quanh cũng là quỳ một đoàn.
Tiểu hoàng đế không nói lời nào chỉ nhìn chầm chầm vào vị thiếu niên khi nãy cứu nàng kia, chỉ cảm thấy tình cảnh khi đó hắn thật là tuấn tú a.
Lúc này một nam tử cũng đi vào trước mặt hoàng đế nói: "Vi thần Tần Tử Long tham kiến Hoàng Thượng" và cùng thiếu niên cùng nhau quỳ xuống.
Hoá ra khi nãy cứu Tiểu hoàng đế chính là Tần Diệp con trai trấn quốc Tướng quân Tần Tử Long, hôm nay Tần Diệp và phụ thân cùng tiến cung nhìn thấy ngự hoa viên rất náo nhiệt liền đến xem một chút, rốt cuộc vừa lúc cứu được Tiểu hoàng đế.
Hổ phụ vô khuyển tử, Tần Diệp năm ấy 12 tuổi thì có một thân bản lĩnh. Tần Tử Long vì muốn con trai dũng mãnh hơn tại Tần Diệp lúc 10 tuổi dẫn hắn ra chiến trường.
"Tần tướng quân không cần đa lễ, khi nãy nếu không có Tần công tử, hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi." Thi ma ma cảm kích nói.
"Việc này vốn là Điệp nhi nên làm, Thi ma ma không cần khách khí. Hoàng Thượng cũng không đáng lo chứ?"
Tiểu hoàng đế ngay từ đầu đã ngẩn người ánh mắt cũng chưa rời khỏi Tần Diệp, Tần Diệp cũng chỉ là đơn giản nhìn hoàng đế mấy lần. Làm hoàng đế lại hồ nháo như vậy.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng." Thi ma ma thấy ánh mắt hoàng đế dại ra cảm thấy hết sức lo lắng.
Tiểu hoàng đế lúc này mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Thi ma ma nói: "Nhủ nương" nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Thi ma ma kinh hãi, vội vàng ôm lấy hoàng đế hô: "Nhanh, nhanh đi gọi Tống thái y tới." Hoàng đế ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện a.
Đối với hoàng đế ngất xỉu, trong lòng Tần Diệp khinh bỉ một phen.
Trên chiến trường nhìn thấy người chết cũng có thể bình tĩnh hắn làm sao hiểu được trong lòng Tiểu hoàng đế chứ.
"Tống thái y, Thịnh Nhi thế nào?" Thái hậu nắm chặt tay Tiểu hoàng đế hỏi.
"Thỉnh thái hậu yên tâm, Hoàng Thượng là bị sợ hãi, thần kê một đơn thuốc an thần cho Hoàng Thượng sẽ không có việc gì." Tống thái y là thái y riêng của hoàng đế, cũng chỉ có hắn biết bí mật của hoàng đế.
Thế gian cũng sẽ không nghĩ tới hiện tại Đại Lăng hoàng đế kỳ thực là một nữ hài, việc này còn phải nói đến tiên hoàng năm đó.
Cảnh Dật hậu cung giai nhân ba nghìn, nhưng tới 30 tuổi vẫn không con nối dõi.
Một ngày kia hoàng đế xuất hành gặp phải một đắc đạo cao tăng, cao tăng cho biết Cảnh Dật hắn cả đời này chỉ có một đứa trẻ hơn nữa là một nữ hài.
Cảnh Dật kinh hãi, nếu thật là như thế thiên hạ này nên do ai đến kế thừa đây.
Đúng như vậy không bao lâu hoàng hậu có thai, chuyện có người thừa kế này đối với hoàng đế cùng thần dân mà nói là một hy vọng.
Mười tháng sau khi đứa trẻ oa oa ra đời, đúng như lời vị cao tăng kia hài tử này là một nữ hài.
Cảnh Dật nhíu chặt mày, nhìn vẫn còn trong tã lót tiểu công chúa, quyết định làm ra bất đắc dĩ một lựa chọn.
"Truyền trẫm ý chỉ, hoàng hậu sinh được Hoàng tử, cả nước vui mừng miễn thuế ba năm."
Hoàng hậu sinh chính là Hoàng tử, cũng chính là thái tử. Hoàng đế đại xá thiên hạ thoải mái nhất đó là dân chúng, Hoàng tử này là dân chúng cùng cả Đại Lăng hy vọng.
"Ái phi, ngươi sẽ trách trẫm sao? Thật sự như vị cao tăng kia nói, trẫm quyết định chính là sai lầm sao?" Hoàng đế yêu thương nhìn vừa sinh xong hoàng hậu.
"Hoàng Thượng, việc này không thể trách ngươi, đây là ý trời đã định. Cũng là hoàng nhi phải nhận trách nhiệm." Hoàng hậu ôn nhu cười.
"Trẫm đặt một cái tên cho hoàng nhi, Thịnh, Cảnh Thịnh. Nàng là người mang đến cho Đại Lăng ta ánh sáng mặt trời."
"Thịnh Nhi!"
"Ngươi nhìn nàng xem thật đáng yêu a." Mà mặc kệ ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì, hiện nay hoàng đế hoàn toàn trong trạng thái vui sướng được làm người cha, bất kể là nam hài vẫn nữ hài đều con trẫm.
Nhoáng một cái 7 năm qua đi, một năm trước Cảnh Dật xuất ngoại săn bắn vô tình té ngựa bỏ mình, năm ấy Cảnh Thịnh 6 tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Vốn đứa trẻ còn đang được phụ thân sủng ái lập tức mất đi phụ thân còn bị đẩy lên ngôi vị cao, Cảnh Thịnh sợ hãi. Từ khi làm hoàng đế mẫu hậu không còn ôn nhu của mẫu hậu ngày trước, nàng luôn đối với mình rất nghiêm khắc, trong mắt mẫu hậu chỉ có răn dạy, không cảm nhận được một chút ấm áp.
Thái y đi kê đơn, thái hậu cho lui cung nữ cả tẩm cung chỉ còn lại có thái hậu cùng Thi ma ma. Về hoàng đế thân phận trong cung chỉ có năm người biết. Thái hậu, Thi ma ma, Tống thái y, còn lại chính là một tiểu cung nữ cùng một tiểu thái giám bên cạnh hoàng đế.
"Lan nhi, có phải hay không ta đã làm sai." Thái hậu nhìn Tiểu hoàng đế khuôn mặt tái nhợt cực kỳ áy náy.
Nàng suy nghĩ phải làm cho đứa trẻ này lớn lên, học được gánh vác học được thế nào là làm một Đế vương, lại chưa từng nghĩ tới suy nghĩ của đứa trẻ này.
"Thái hậu, Hoàng Thượng vẫn là một đứa trẻ, đứa trẻ trời sinh tính tình nghịch ngợm khó tránh khỏi phạm sai lầm. Chờ nàng trưởng thành chắc chắn sẽ hiểu khổ tâm của ngài, đây là con đường của nàng không còn lựa chọn nào khác."
Từ khi Cảnh Dật tuyên bố nàng là Hoàng tử thì vận mệnh Cảnh Thịnh đã định.
Đang ngủ nên Tiểu hoàng đế không thấy mẫu thân lo lắng cùng tự trách, nàng nằm một giấc mộng, một giấc mộng rất đẹp. Trong mộng mình không còn là hoàng đế, bên cạnh có phụ hoàng còn có mẫu hậu, phụ hoàng vẫn yêu chiều mình mẫu hậu vẫn ôn nhu. Quan trọng nhất chính là trong mộng còn có thiếu niên kia -- Tần Diệp.
Tiểu hoàng đế bắt đầu có tình cảm với Tần Diệp chính là từ một lần anh hùng cứu mỹ nhân kia, Tần Diệp ánh mắt, Tần Diệp mỉm cười, Tần Diệp giọng nói, chỗ nào cũng tác động vào lòng Tiểu hoàng đế.
Hoàng Thượng một lần bệnh chính là hơn một tháng, may mà thái hậu cùng Thi ma ma dốc lòng chăm sóc, vốn ốm yếu Cảnh Thịnh đã hồi phục lại sức sống, có điều nàng hiện tại luôn luôn nghĩ tới chính là người ngày ấy cứu nàng Tần Diệp.
"Mẫu hậu mẫu hậu, Tần tướng quân khi nào tiến cung?" Tiểu hoàng đế không ngừng một lần hỏi thái hậu.
"Hoàng nhi tại sao lại hỏi Tần tướng quân, ngày ấy không phải đã ban thưởng cho sao?" Thái hậu khó hiểu, hoàng đế luôn đối với chuyện này rất để bụng.
"Tần Diệp cứu không chỉ là trẫm, còn là cả Đại Lăng, lần trước chỉ là riêng trẫm ban cho lần này là thay cả Đại Lăng con dân mà ban cho." Tiểu hoàng đế luôn nghe thái phó nói. "Hoàng Thượng ngươi không chỉ là Hoàng Thượng, còn đại diện cho cả Đại Lăng." Cho nên lấy ra dùng.
Thái hậu hiểu ý cười nói: "Hoàng nhi cũng biết mình là đại diện cho Đại Lăng là Đại Lăng hy vọng sao? Như vậy về sau tuyệt không thể lại hồ nháo".
Tiểu hoàng đế vốn không phải có ý này, tại sao mẫu hậu lại hiểu ra như vậy chứ.
"Được, chuyện này mẫu hậu sẽ làm chủ."
Tiểu hoàng đế cúi thấp mặt ngoan ngoãn đi đến chỗ thái phó, lại phải nghe lão già này ồn ào lải nhải, mà Tần Diệp chính là động lực hỗ trợ Tiểu hoàng đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.