Ái Phi Thỉnh Bớt Giận

Chương 8:




Hôm nay Cảnh Thịnh ngôn hành cử chỉ cũng thể hiện nàng không bình thường, các nàng nhưng là tình địch, có phải hay không hài hòa như vậy.
"Hoàng Thượng, Thái Thiên Hữu đại nhân có chuyện cầu kiến." Tiểu Lí Tử cũng không muốn quấy rầy Cảnh Thịnh nhưng Thái Thiên Hữu nói có chuyện gấp tìm Hoàng Thượng.
"Hắn tìm đến trẫm làm gì? Có chuyện có thể cùng mẫu hậu thương lượng, trẫm phải ở cùng hoàng hậu không rảnh tiếp hắn." Thái Thiên Hữu người này Cảnh Thịnh rất không thích, điển hình là cậy già lên mặt.
"Hoàng Thượng, Thái đại nhân tìm ngài nhất định là có việc gấp, nếu vì thần thiếp chậm trễ đại sự thần thiếp thế nào đảm đương nổi." Thiều Yên Nhiên ở một bên khuyên nhủ.
"Được rồi, nếu ái phi cũng nói như vậy trẫm sẽ đi gặp Thái Thiên Hữu. Ái phi nếu mệt thì hồi cung nghỉ ngơi không cần chờ trẫm."
"Vâng"
Cảnh Thịnh dẫn đám người Tiểu Lí Tử trước rời khỏi, hoàng đế bên người Thiều Yên Nhiên rất không tự nhiên, hiện giờ Cảnh Thịnh đi rồi nàng như thở phào một hơi.
Xem khi nãy bộ dạng Cảnh Thịnh tám phần là thử mình, hoàng đế này cũng không như bề ngoài vô hại như vậy, chính xác mà nói nàng có tâm tư riêng của chính mình.
Cảnh Thịnh đi vào Tuyên Chính điện Thái Thiên Hữu sớm đã chờ lâu, thấy hoàng đế đến vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Cảnh Thịnh chán ghét nhìn hắn một cái: "Được rồi được rồi, không cần đa lễ, có chuyện nói mau, trẫm còn có việc phải làm."
"Hoàng Thượng, vi thần có được một tin tức, là có liên quan đến Tần tướng quân."
"Tần tướng quân, ngươi nói chính là Tần Tử Long hay Tần Diệp?"
"Đều có liên quan, vi thần có được tiền tuyến báo nói Tần tướng quân cấu kết Nam Man muốn phá vỡ Đại Lăng ta, mong rằng Hoàng Thượng nắm rõ."
Cảnh Thịnh vừa nghe cảm thấy hoang đường đến cực điểm, Tần gia cấu kết Nam Man sao? Việc này không phải trò cười sao?
"Hửm? Ngươi nói Tần gia cấu kết với Nam Man có thể có chứng cứ không? trẫm tại sao phải tin lời nói của một bên đi trị tội trọng thần có công với Đại Lăng chứ?"
"Chứng cứ chỉ cần Hoàng Thượng phái người đi Tần gia kiểm tra thì có thể tìm ra được."
"Không chứng cứ ngươi còn dám nói Tần gia cấu kết kẻ thù bên ngoài muốn mưu phản, Thái Thiên Hữu ngươi thật to gan, ngươi cho trẫm là đứa ngốc sao?" Cảnh Thịnh vỗ bàn đứng lên.
Thái Thiên Hữu bị hoàng đế hét như vậy toàn thân run rẩy.
"Hoàng Thượng.........."
"Câm miệng. Ngươi nói ngươi cũng một thân tuổi già mặc kệ chuyện tốt cả ngày nghĩ đấu này đấu kia ngươi thấy thú vị sao? Ngươi có phải hay không làm quan quá nhàn rỗi, cả chút sự tình xảy ra thì sinh ra bất an."
"Hoàng Thượng, vi thần biết tội, nhưng vi thần đều vì Đại Lăng vì Hoàng Thượng a." Thái Thiên Hữu một dạng trung thành nói.
"Trò cười. Đừng đem những thứ đó lấy làm cớ, ngươi cho là trẫm không biết tâm tư ngươi sao? Trẫm khuyên ngươi một câu, ngươi chỉ cần quản tốt chuyện chính ngươi là được, an phận thủ thường, nếu không đừng trách trẫm không nễ tình ngươi là nguyên lão." Cảnh Thịnh sớm đã xem Thái Thiên Hữu không vừa mắt, tóm lại không có việc gì sẽ ở trước mặt mẫu hậu nói bậy chuyện của nàng làm hại Cảnh Thịnh còn nhỏ luôn bị trách phạt, hiện giờ lại lôi ra chuyện Tần gia muốn mưu phản.
Chuyện này tại sao không đi tìm thái hậu nói phải cùng Cảnh Thịnh nói, vì Thái Thiên Hữu biết thái hậu nhất định là sẽ không tin Tần Tử Long có tâm tư khác thường, cho nên hắn mới có thể từ chỗ hoàng đế tìm một chút đột phá, làm sao biết hoàng đế cũng không tin còn đem hắn mắng một trận.
Thái Thiên Hữu cơ hồ là mặt xám mày tro rời khỏi.
"Hoàng Thượng, Thái đại nhân hắn nói khẳng định là giả sao?" Tiểu Lí Tử hỏi.
"Thái Thiên Hữu người này tuy cũ kỹ một chút có điều hắn rốt cuộc với Đại Lăng vẫn trung thành, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ oan uổng Tần gia, nhưng mà Tần gia có hay không tâm tư khác thường việc này không cần nghĩ nhất định là không. Mẫu hậu từng nói, Đại Lăng này nếu không có Thiều Khang cùng Tần Tử Long sớm đã loạn thành một nùi. Tần gia có công với xã tắc là có mục cộng đổ, khó tránh khỏi sẽ đưa tới một vài người không cam tâm, Thái Thiên Hữu cái loại cứng nhắc lão nhân cũng đương nhiên sẽ bị người lợi dụng."
"Vậy, Hoàng Thượng cảm thấy việc này có cần tra rõ ràng không?"
"Không cần, hiện giờ Thái Thiên Hữu bị trẫm giáo huấn một chút cũng sẽ thu lại một vài phần, người sau lưng hắn tạm thời cũng sẽ không hành động, nói cho cùng trẫm cũng không có nhàn hạ thoải mái quản những thứ đó, đoán là chỗ mẫu hậu cũng sẽ nhanh chóng biết được chuyện này, có người quan tâm là được, trẫm mới đại hôn đầu lại bị thương, nếu lại hao tổn tinh thần sẽ nhanh chóng già đi."
Tiểu Lí Tử khóe miệng giật giật, Hoàng Thượng ngài rõ ràng là mệnh thế chủ a.
"Đi thôi quay về tẩm cung."
"Không đi chỗ hoàng hậu sao?"
"Không đi, mệt chết."
"Mệt sao? Nô tài thấy ngài vẫn là thích thú." Tiểu Lí Tử che miệng cười nói.
Cảnh Thịnh đạp Tiểu Lí Tử một cước:
"Ngươi biết cái gì, trẫm đó là vì vãn hồi mặt, tưởng tượng về sau cũng phải bảo trì bộ dạng khi nãy trẫm liền cảm thấy thân và tâm đều mệt mỏi."
"Hoá ra đó là Hoàng Thượng giả vờ a, nô tài cũng cảm thấy kỳ quái, có thể nào tối hôm qua trên đầu hoàng bị đập trúng ngay cả tính tình cũng thay đổi chứ."
"Cẩu nô tài, lá gan càng lúc càng lớn còn dám giễu cợt trẫm, có tin hay không trẫm phạt ngươi đi dọn dẹp nhà xí, toàn bộ nhà xí của hoàng cung chỉ một mình ngươi rửa sạch."
Tiểu Lí Tử sợ tới mức quỳ rạp xuống đất:
"Hoàng Thượng bớt giận, nô tài không dám, cái dọn dẹp nhà xí kia nô tài là thật tâm không muốn đi."
"Hừ, coi ngươi còn dám. Đi thôi, quay về tẩm cung. Trẫm còn muốn ngủ, đầu cũng đau đớn lên rồi." Cảnh Thịnh một tay ôm đầu một tay tóm Tiểu Lí Tử rồi hướng về phía tẩm cung đi.
Từ ở ngày tân hôn đầu tiên nhìn thấy qua hoàng đế kế tiếp liên tiếp ba ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Cảnh Thịnh đâu, Hoàng Thượng tân hôn buổi chiều lại không phải trụ ở cung hoàng hậu mà nghỉ ngơi ở tẩm cung của mình.
Thường xuyên một thời gian qua lâu chuyện về hoàng đế cùng hoàng hậu còn chưa viên phòng đã truyền ra, đêm tân hôn việc xảy ra bất ngờ kia trong cung người người đều biết, sau đó Hoàng Thượng cũng chưa đặt chân qua Ngưng Hòa cung. Thiều Yên Nhiên đương nhiên là cảm thấy không sao cả, Cảnh Thịnh cũng không để ở trong lòng.
Dù sao hôn cũng đã kết viên hay không viên phòng còn cần các ngươi quản a, hơn nữa hai nữ tử làm sao viên phòng a, có thể trốn liền trốn thôi.
Nhưng những lời này một khi truyền tới tai thái hậu thì khác.
"Trương Thuận, Hoàng Thượng hiện ở đâu?" Thái hậu hỏi Trương công công.
"Bẩm thái hậu Hoàng Thượng hiện ở ngự hoa viên cùng một đám nô tài đang câu cá."
Ở trong hồ ngự hoa viên câu cá sao? mệt cho Cảnh Thịnh nghĩ ra được. Vốn tưởng rằng lập gia đình sẽ thu liễm lại tính tình một chút, khi đó sống chết muốn cưới Thiều Yên Nhiên, hiện giờ người cũng cưới cho nàng lại để một bên chẳng quan tâm, hiện giờ lời ra tiếng vào cũng truyền tới nàng nơi này, nàng có thể không quản sao?
"Đi đem Hoàng Thượng gọi đến cho ai gia, ai gia có chuyện cùng nàng nói."
"Vâng, nô tài tuân mệnh."Trương công công lĩnh ý thái hậu.
Đối với Cảnh Thịnh, thái hậu cũng không biết nên dùng thái độ như thế nào, điển hình ăn mềm không ăn cứng.
"Mẫu hậu tìm nhi thần có chuyện gì sao?" Cảnh Thịnh một đường chạy vào Phượng Minh cung.
"Phải ai gia nói bao nhiêu lần, làm một quân vương phải chững chạc, ngươi như vậy còn ra thể thống gì?" Một chút đều không ra dáng hoàng đế.
"Nhi thần không phải luôn có mẫu hậu lo lắng sao?" Cảnh Thịnh làm một mặt quỷ.
"Đừng luôn cợt nhả, quốc sự ngươi một chút cũng không quan tâm cả ngày cùng nô tài cùng nhau hồ nháo, làm gì có một chút ra dáng hoàng đế." Thái hậu không vui nhất chính là Cảnh Thịnh một bộ dạng luôn đùa giỡn với đời.
"Được được được, nhi thần đã biết, việc quốc sự không phải có ngài cùng Thiều thừa tướng trông coi sao? có thể có cái gì sai lầm được chứ?" Cảnh Thịnh nghe được có chút sốt ruột.
Thái hậu lại là trừng mắt nhìn hoàng đế: "Hôm qua nhận được tin ở biên cương, Tần tướng quân đã bình định biên cương chiến loạn rồi không lâu sau sẽ chiến thắng trở về."
"Nhi thần cũng biết, hôm qua đã nghe bọn hắn nói." Tần Diệp trở về với Cảnh Thịnh mà nói là vui cũng là buồn.
"Nên làm như thế nào chính ngươi làm đi." Cường ngạnh cưới vị hôn thê của người ta thì phải đối mặt với hậu quả kế tiếp đi.
Cảnh Thịnh gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Còn có một việc."
"Mẫu hậu mời nói."
"Ngươi cùng Yên Nhiên thành thân cũng có hơn tháng, có một số việc ngươi cũng phải có đúng mực. Không nói đến ngươi cưới nàng mục đích là gì, nếu cưới thì không thể vắng vẻ, từ hôm nay về sau ngươi buổi tối sẽ trụ ở Ngưng Hòa cung. Ta bảo Trương công công sắp xếp cho ngươi, chỗ hoàng hậu cũng sớm đi chuẩn bị."
Cảnh Thịnh vừa nghe há to miệng:
"Mẫu hậu, chẳng lẽ ngài muốn ta cùng nàng..... Đừng nói giỡn a."
"Ai gia cũng không nói giỡn, các ngươi vốn là vợ chồng. Được rồi việc này sẽ quyết định như vậy, ngươi theo ai gia nói làm đi." Thái hậu thái độ là cương ngạnh, Cảnh Thịnh cũng không dám lại phản bác.
"Vâng, nhi thần đã biết."
Thiều Yên Nhiên ngồi ở Ngưng Hòa cung, sáng sớm Trương công công đã đến truyền lời nói đêm nay Hoàng Thượng muốn tới Ngưng Hòa cung.
Thiều Yên Nhiên biết sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy, khi đó mình đáp ứng phụ thân vào hoàng cung thì biết sẽ có như vậy một ngày, tóm lại là trốn tránh cũng phải có một ngày đối mặt.
Buổi chiều các cung nữ hầu hạ Thiều Yên Nhiên tắm rửa thay quần áo, một phen sơ tẩy qua Thiều Yên Nhiên mặc hồng nhạt lụa mỏng ngồi trên giường đợi hoàng đế đến.
"Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm nên đi Ngưng Hòa cung." Chiêu Nguyệt ở một bên nhắc nhở nói.
Cảnh Thịnh phát ngây người đã lâu, nhìn thấy Ngưng Hòa cung bên kia cũng đã chuẩn bị xong chờ hoàng đế đến, nhưng giờ này tiểu tổ tông lại bắt đầu rối rắm.
"Trẫm thật sự phải đi sao?"
Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử gật đầu:
"Vâng"
"Trẫm không thể không đi sao?"
Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử chắc chắn gật đầu:
"Vâng, không thể không đi."
"Nhưng......."
"Hoàng Thượng, thái hậu chỉ nói ngài phải đi Ngưng Hòa cung trụ, ngài coi như ở của mình tẩm cung, cùng lắm thì lên trên giường liền ngủ, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không ăn ngài." Tiểu Lí Tử an ủi.
"Nói là nói như vậy, nhưng trẫm vẫn là khẩn trương."
"Hoàng Thượng, ngươi lần trước đều có thể làm đến bình tĩnh tự nhiên lần này tại sao lại khẩn trương chứ?"
"Tình huống không giống nga."
"Hoàng Thượng canh giờ thật sự không còn sớm, nên đối mặt vẫn phải đối mặt, sớm biết hôm nay hà tất lúc trước phải làm đâu, ngài cũng cưới Hoàng hậu nương nương ngài hiện tại hối hận cũng vô dụng a."
"Ai nói trẫm hối hận, trẫm từ trước tới giờ cũng sẽ không làm chuyện khiến mình hối hận, trẫm chỉ...... Chỉ là có chút mắc cỡ."
"Phốc" Chiêu Nguyệt nhịn không được phun ra.
"Hoàng Thượng, ngài mắc cỡ, nếu ngài mắc cỡ thiên hạ liền không có lưu manh." Cũng không biết là ai lần trước ở trên đường trêu chọc đại cô nương nhà người ta.
"Được rồi, được rồi, trẫm đi còn không được sao?" Cảnh Thịnh tâm tính mặc kệ bất cứ giá nào.
Người khẩn trương làm sao chỉ có Cảnh Thịnh một người, Thiều Yên Nhiên cũng vậy.
Chỉ mặt ngoài bình tĩnh trong lòng sớm đã khẩn trương không thôi, cho đến khi nghe thấy có người hô "Hoàng Thượng giá đáo." Lúc này Thiều Yên Nhiên chỉ cảm thấy nhịp tim của mình cũng sắp ngừng đập.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."
"Ái phi không cần đa lễ." Giọng nói của Cảnh Thịnh cũng không được tự nhiên.
Trong phòng dùng hương liệu, Cảnh Thịnh ngửi đầu có chút choáng.
"Kia, các ngươi cũng lui xuống đi." Cho lui những cung nữ.
Hai người đứng hai bên gian phòng cũng không nói chuyện, các kiểu lúng túng.
"Cũng không còn sớm, chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi." Cảnh Thịnh cảm thấy chính mình giọng nói đều run.
"Thần thiếp giúp Hoàng Thượng thay quần áo." Giúp phu quân thay quần áo loại chuyện này đương nhiên là vợ phải làm.
Cảnh Thịnh cũng không ngăn cản, chỉ là khi Thiều Yên Nhiên càng dựa vào gần lòng của nàng lại nhảy càng nhanh. "phình phịch" tim cũng sắp nhảy đến cổ họng.
Kỳ quái, đều là nữ tử ta làm gì phải khẩn trương như vậy. Cảnh Thịnh cũng buồn bực chính mình.
Thiều Yên Nhiên chỉ mặc một cái áo lót, bên ngoài khoác một cái hồng nhạt lụa mỏng. Cũng là ôm sát, trong suốt đến độ có thể tưởng. Theo của nàng động tác Cảnh Thịnh có thể thấy rõ dáng người cùng trắng nõn da thịt kia của nàng, còn có cái cổ trắng lộ ra bên ngoài.
Điều này làm Cảnh Thịnh bỗng nhiên nghĩ tới thành thân mấy ngày trước đây lão nương cho nàng xem sách, nói là sách giáo dục vợ chồng gì đó, người trong sách dáng người cũng không có mỹ lệ như người trước mắt này.
Cảnh Thịnh lắc lắc đầu: "Ngươi đây là phát điên cái gì, nàng là nữ nhân ngươi cũng là nữ nhân. Các ngươi còn là tình địch a, ngươi trong lòng thích là Tần Diệp. Thiều Yên Nhiên là nữ tử đoạt người trong lòng ngươi."
Nghĩ vậy một hồi Cảnh Thịnh cũng không biết tại sao có chút tức giận, nàng chụp tay Thiều Yên Nhiên không cho nàng tiếp tục động tác.
Thiều Yên Nhiên khó hiểu ngẩng đầu nhìn quả thật thấy hai mắt Cảnh Thịnh hơi tức giận, mình khi nào thì chọc giận hắn.
"Không cần, trẫm tự mình làm là được." Buông tay, Cảnh Thịnh tự mình trút ra y phục.
Thiều Yên Nhiên ngừng tay chỉ ở một bên nhìn Cảnh Thịnh động tác.
Cảnh Thịnh rút ra long bào chỉ mặc màu vàng trung y, nhìn cũng không nhìn Thiều Yên Nhiên một cái, rầu rĩ không vui leo lên giường trực tiếp ngủ ở bên trong.
"Tắt đèn" Cảnh Thịnh buồn bực nói.
Thiều Yên Nhiên cũng không biết tâm tư Cảnh Thịnh chỉ cảm thấy người này vui buồn hay thay đổi, không biết đâu mới là mặt thật.
Đành phải nghe Cảnh Thịnh nói đem đèn trong phòng tắt, tự mình cũng lên giường.
Thiều Yên Nhiên nằm ở cạnh ngoài, Cảnh Thịnh ngủ ở bên trong hai người chính giữa chừa khe hở đủ chứa thêm một người.
Một đêm không nói chuyện, đồng sàng dị mộng đến bình minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.