Ái Thượng Lão Sư

Chương 32: Dỗ dành học sinh giận dỗi thế nào đây




Dỗ dành học sinh giận dỗi thế nào đây
Hạ Tùng hoàn toàn không nghĩ đến vợ có thể nhận ra được quan hệ bí ẩn giữa anh cùng Hoắc Văn Việt, anh không biết mình để lộ sơ hở chỗ nào rồi, để đối phương cảm nhận sắc bén như vậy được. Hơn nữa, vợ nói ra cũng đúng như suy đoán của anh, toàn thân anh nổi lên đầy da gà, sửng sốt một lúc lâu, mới nói giọng khàn khàn, "Sao em, sao em biết?"
Vương Nhu cười nhạt, trong nụ cười mang theo chút đắc ý, "Anh nghĩ là anh diễn rất ổn sao? Đợt trước Tết anh về đã có vài điều khác thường rồi? Đổi điện thoại, cũng có nhiều quần áo mới, anh rõ ràng không có nhiều tiền, sao có thể mua được? Hơn nữa còn thường xuyên ôm điện thoại nói chuyện phiếm, lúc hai bọn em ngủ, anh vẫn cầm điện thoại xem tin nhắn, nếu là người thường thì đều sẽ biết. Chẳng qua là giữa hai chúng ta, anh không để ý phương diện kia của em, em đương nhiên cũng sẽ không để ý phương diện này của anh, nhưng nếu cậu ta nguyện ý bỏ tiền mời em cùng con trai mua ít đồ gì đó, anh cũng không cần quá hẹp hòi đi, phải không?"
Hạ Tùng bị cô ta nói, mặt lập tức vừa đỏ vừa trắng, tim cũng co chặt, anh không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể cố gắng nói: "Em như vậy không hay lắm, nếu như muốn gì, anh sẽ cố gắng kiếm tiền mua cho em..."
"Thật không? Tiền lương của anh chỉ đủ nuôi gia đình mà thôi, mua mấy thứ đồ kia đã đủ tiêu tốn mười ngày nửa tháng tiền lương của anh rồi? Loại đắt tiền thì chắc tiền lương một năm của anh cũng không đủ? Lão công, em để ý bây giờ cậu ta đối với anh coi như cũng gọi là để ý, có thể vơ vét được bao nhiêu thì được, chờ sau này cậu ta chán ghét rồi vứt bỏ, chắc cái gì cũng không được mất." Vương Nhu quen được đàn ông lịch thiệp chi trả tất, từ trước đến giờ nguyên tắc xử sự luôn như vậy, cùng nam nhân chung một chỗ dù gì cũng phải đào của người ta ít tiền, không phải quà tặng thì phải là tiền, còn tình cảm sao, không tồn tại.
Hạ Tùng hoàn toàn không biết tại sao cô ta lại biến thành bộ dáng này, còn đang muốn phản bác, Hoắc Văn Việt đã đi vào, nhăn mày, "Sao vậy? Đang nói chuyện gì? Lâu quá."
Vương Nhu vội vàng nâng lên mặt mày vui vẻ, "Không có gì, chúng ta tiếp tục đi dạo đi."
Hạ Tùng có điều muốn nói lại thôi, nhưng thấy mặt Hoắc Văn Việt, cái gì cũng không nói được. Anh yên lặng theo sau lưng, Vương Nhu đúng là lòng tham không đáy, mua mấy bộ quần áo rồi, còn chọn hai bộ cho Hạ Hiểu Quang, lúc đang muốn chọn cho Hạ Tùng, Hạ Tùng liên tiếp lùi về sau mấy bước, liều mạng lắc đầu, "Không cần, anh không cần, anh có quần áo mặc."
Vương Nhu nhìn anh như đồ ngu vậy, Hoắc Văn Việt đứng sau lưng Vương Nhu, lộ ra nụ cười thâm hiểu với anh. Hạ Tùng đối diện tầm mắt kia, vội vàng xấu hổ quay đầu chỗ khác, nhưng mặt lại hơi ửng đỏ.
Thật sự anh không hề muốn cùng Hoắc Văn Việt liên quan đến tiền, việc thiếu nợ này đối với anh có áp lực rất lớn, anh không có cách nào tiếp nhận ý tốt này, Trước kia Hoắc Văn Việt mua đồ cho anh, anh cũng cố gắng đáp lễ, mặc dù giá trị số tiền không nhiều, nhưng anh còn bỏ ra những cách khác đi tặng lại, ví dụ như cố gắng làm thức ăn ngon cho hắn, giúp anh dọn phòng quét dọn vệ sinh vân vân. Nhưng hắn còn cho vợ con mình tiêu tiền, đối với Hạ Tùng giống như một cây kim đâm vào trong lòng anh vậy, khiến anh khó chịu muốn chết.
Cả ngày nhiệt huyết của anh cũng không gọi là cao, nhưng vẫn cố gắng lộ ra mặt mày vui vẻ. Tính cách Hạ Tùng chính là như vậy, không có cách nào đem suy nghĩ của mình lộ ra hoàn toàn, luôn vui vẻ che giấu, cho dù là nội tâm thừa nhận khổ sở nhiều thế nào đi chăng nữa, vẫn sẽ cố gắng kiềm chế. Sau khi trở về, mắt Vương Nhi nhìn anh càng giống như kim đâm, lần nào nhìn anh cũng như đang đâm anh, khiến anh vô cùng đau nhức. Ở trước mặt Vương Nhu, anh cùng Hoắc Văn Việt không có bất kỳ một hành động thân mật nào, cũng làm Hạ Tùng khó chịu muốn chết, chờ nên chờ sau khi cánh tay nam nhân tự nhiên giơ lên muốn ôm, anh vội vàng lùi ra một chút, tránh động tác của hắn đi.
Cánh tay Hoắc Văn Việt giơ lên giữa không trung, đột nhiên dừng lại, hắn nhìn Hạ Tùng nhíu mày một cái, nhiệt độ trong mắt dần dần lạnh xuống. Hạ Tùng cực kỳ hốt hoảng, nhưng cố gắng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đi đến trước mặt con trai nói, "Hiểu Quang mệt không? Đi tắm trước, tối nay đừng ngủ trên ghế sa lon, ba ngủ ghế sa lon nha."
Hạ Hiểu Quang nghe anh nói xong, hơi bất giờ, lại có phần thất vọng. Hoắc Văn Việt cũng hơi híp mắt, chỉ có Vương Nhu miệng lúc nào cũng cười, dáng vẻ như đang xem kịch vui. Hạ Tùng cố gắng không nhìn tới sắc mặt Hoắc Văn Việt, anh đẩy con trai đi tắm, sau đó buổi tối thực sự một mình ngủ trên ghế sa lon.
Một đêm này rất khó chịu, không phải vì Hạ Tùng để ý vợ, mà là đối với ánh mắt cô ta nói "Anh vơ vét được trên người cậu ta càng nhiều càng tốt." mà cảm thấy xấu hổ khó chịu, anh thật sự bắt đầu suy nghĩ lại hơn nửa năm anh sống cùng Hoắc Văn Việt, hắn đã đưa anh bao nhiêu thứ, giá trị được bao nhiêu. Nếu tính như vậy, từ đầu đến chân anh gần như đều là đồ Hoắc Văn Việt đưa, đã sớm không tính nổi thành tiền. Hạ Tùng cực kỳ bất an, anh không hy vọng quan hệ giữa anh cùng Hoắc Văn Việt phải dây dưa đến vật chất nhiều đến như vậy, lại còn đống đồ kia của vợ.
Giống như, đang dùng thân thể để đổi lấy tiền mặt vậy.
Mặc dù không phải là đưa tiền trực tiếp, nhưng những thứ đó không cần dùng đến tiền mua sao?
Hạ Tùng xấu hổ nhắm hai mắt, điều anh lo lắng nhất chính làm, anh thật lòng muốn cùng Hoắc Văn Việt sống chung một chỗ, mà anh đối với Hoắc Văn Việt, có lẽ chỉ là một nơi để phát tiết mà thôi, chỉ cần mua ít đồ đuổi đi chỗ khác cũng đủ rồi.
Ý nghĩ này làm Hạ Tùng vô cùng khó chịu, nhưng anh lại không thể đi chứng thực, anh không dám để lộ trái tim chân thật của mình ra, nếu như vậy anh không biết sẽ thu được kết quả gì. Hơn nữa hai người rõ ràng không có tương lai? Con đường đời của anh chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu, mà Hoắc Văn Việt còn có một bầu trời rộng lớn để ngao du.
Hạ Tùng bị mất ngủ, cầm cự đến trời gần sáng mới ngủ được một lúc. Anh luôn nghĩ trong lòng rằng Hoắc Văn Việt sẽ đi ra, như đêm trước vậy, ôm anh vào trong, nhưng không hề xảy ra chuyện này.
Hoắc Văn Việt bắt đầu phải đi học, dù gì lớp mười hai bận nhiều việc, có đếm cũng không hết đề thi cần làm, còn có một quyển vở bài tập, hoàn toàn không có thời gian thư giãn tự do. Không có Hoắc Văn Việt bầu bạn, cả nhà Hạ Tùng đi chơi xuống cấp hơn rất nhiều, không có xe riêng đưa đón, chỉ có thể ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm, Hạ Tùng cũng không mua nổi vé vào cửa cho người địa phương, chỉ có thể dẫn bọn họ đi những nơi không cần dùng đến tiền xem qua một chút. Mà những nơi bình thường như vậy cũng rất nhiều người, mấy ngày nay nhiệt độ cao, mặt trời rất nóng, đi hết một ngày, gò má ba người đều bị phơi đỏ, chân cũng vừa đau vừa mềm.
Bữa ăn tối là ăn trong phòng trọ, Hoắc Văn Việt không về, cho đến tối gần mười một giờ mới về, lúc thấy Hạ Tùng ngồi trên ghế sa lon, cũng không muốn nói, trực tiếp đi vào phòng ngủ của mình.
Hạ Tùng nhìn cánh cửa phòng ngủ kia, biết có lẽ nam nhân lại giận dỗi, trong lòng lập tức luống cuống. Anh không phải người có kỹ năng dỗ người, cũng không biết làm nũng, tình thương không nhiều, Hoắc Văn Việt không muốn nói chuyện cùng anh, anh không hề biết nên chủ động nói chuyện cùng đối phương như thế nào. Hai Người cứ chiến tranh lạnh với nhau như vậy, cuối cùng sắp đến ngày Vương Nhu cùng Hạ Hiểu Quang rời đi.
Hạ Tùng mua vé tàu hỏa sáng ngày thứ hai, lúc ăn bữa tối, anh cố tình nấu màu sắc thức ăn đẹp một chút, sau đó gửi tin nhắn cho Hoắc Văn Việt, hỏi hắn có về ăn cơm không. Hoắc Văn Việt lại không trả lời, Hạ Tùng thất vọng, miễn cưỡng tự động viên mình, lộ ra khuôn mặt vui vẻ, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra đi gọi Vương Nhu cùng con trai ăn cơm. Ngược lại Vương Nhu không nói gì, với cô ta biết chuyện Hạ Tùng đã ngủ cùng Hoắc Văn Việt kia, trừ lần đó nói ra, những thời điểm khác cũng không đề cập tới, điều này khiến nội tâm Hạ Tùng cũng có phần cảm kích.
Vương Nhu không biết bí mật trên người anh, có lẽ cũng không thể hiện thái độ chán ghét với đồng tính luyến, đã làm Hạ Tùng vô cùng cảm động rồi, căn bản không thể yêu cầu thêm những thứ khác. Anh đã âm thầm ghi nhớ số tiền mà Hoắc Văn Việt đã chi cho nhà mình, quyết định sau này dùng chút tiền sinh hoạt hoặc tiền thưởng trong tỉnh ra sau đó từ từ trả lại cho hắn.
Người một nhà ăn cơm, Vương Nhu đi một ngày mệt mỏi, nên ngủ rất sớm. Hạ Hiểu Quang xem ti vi một lúc cũng đi vào phòng ngủ, Hạ Tùng không dừng được, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn thời gian, sau đó dọn dẹp nhà cửa.
Lúc sắp đến mười một giờ, cuối cùng cửa cũng vang lên động tĩnh, Hạ Tùng vội vàng chạy đến cạnh cửa, mặt đầy mong đợi nhìn nam nhân tiến vào, nhỏ giọng nói: "Văn Việt, em về rồi?"
Hoắc Văn Việt trông hơi mệt mỏi, giữa hai lông mày nhíu lại, nhìn trên mặt Hạ Tùng một cái, nhếch môi không đáp lời. Mặt Hạ Tùng hơi nóng, anh cúi người xuống, chủ động lấy dép lê trên kệ giày đặt trước mặt Hoắc Văn Việt, trên mặt còn lộ ra bộ lấy lòng.
Đây có lẽ là phương thức nịnh bợ cực hạn nhất mà anh có thể làm được, hai hàng lông mày của Hoắc Văn Việt thoáng giãn ra chút, khóe môi cong lên một nụ cười cợt, đi vào phòng khách không một bóng người nhìn lướt qua, châm chọc, "Sao nào? Vợ ngủ rồi mới dám nói chuyện cùng em? Lúc trước không phải đụng một cái anh cũng sẽ né tránh sao?"
Hạ Tùng sửng sốt, mới biết hành động lúc ấy của mình quả nhiên làm người đàn ông này tức giận. Anh bỗng chốc trông cực kỳ đáng thương, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, anh không có ý đó."
Hoắc Văn Việt bật cười một tiếng, cũng không đáp lời, đổi dép lui về sau, người tránh anh đi vào bên trong, không lâu lắm lại vào trong phòng tắm.
Nghe thấy trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy, trong lòng Hạ Tùng cực kỳ hốt hoảng, hoàn toàn không biết nên dỗ dành đối phương thế nào. Anh không hy vọng sẽ cùng Hoắc Văn Việt biến thành như vậy, nếu như có khả năng, kể cả bị vợ cười nhạo kinh bỉ, anh cũng không tình nguyện tránh cánh trai hắn muốn khoác lên vai anh kia. Anh đứng trước cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy bên trong, trong lòng không thể bình tĩnh như những tiếng nước chảy kia vậy. Cũng không biết qua bao lâu, tiếng nước chảy mới dừng lại, trong lòng Hạ Tùng cũng gấp gáp.
Qua mấy phút, cửa phòng tắm mới được mở ra, Hoắc Văn Việt nhìn bộ dạng anh đứng trước cửa cũng không thấy bất ngờ, chỉ là mặt lạnh tanh, chân mày nhíu, dáng vẻ không nhẫn nhịn được.
Hạ Tùng lấy dũng khí nhìn mặt hắn, vóc dáng nam nhân quá mức đẹp trai, cho dù làm ra biểu tình này cũng vô cùng đẹp. Mắt Hoắc Văn Việt lạnh lùng, nhìn trên mặt anh dò xét, "Có chuyện gì?"
Tim Hạ Tùng lại nhịn không được đập loạn, anh nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi."
"Những lời này anh vừa nói rồi, còn gì muốn nói?"
Đối mặt ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Văn Việt, trong lòng Hạ Tùng cực kỳ khó chịu, anh không biết phải làm sao, không biết mình mình còn có thể nói thêm điều gì nữa. Anh cắn môi một cái, trong mắt từ từ tích góp được chút sương mù.
Nhưng thật ra là Hoắc Văn Việt không quá vui vẻ khi nhìn thấy anh vậy, luôn làm ra một bộ đáng thương, như mình đang bắt nạt anh, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của anh, trong lòng thật sự mềm xuống. Chỉ có trời mới biết, hồi chiều nhận được tin nhắn kia, hắn đã có bao nhiêu cố gắng mới khắc chế mình xung động trả lời lại, chỉ cần vừa nghĩ tới ngày hôm ấy thầy tránh mình như tránh loại người chán ghén ghê tởm gì vậy, hắn liền tức muốn chết, gần như muốn thề thốt đời này sẽ không thèm quan tâm đối phương nữa.
Nhưng ánh mắt thầy cùng trái tim luôn khắc chế không nổi suy nghĩ này, nghĩ tên ngu ngốc này không có sự trợ giúp của mình chỉ có thể dẫn vợ con đi chen chúc xe buýt với tàu điện ngầm, nghĩ anh nghèo rớt mồng tơi chỉ sắp xếp một hành trình lộn xộn, chẳng lẽ cứ nhìn xe chạy trên đường phố thôi sao? Không khỏi quá mất mặt đi.
Hắn căn bản không khắc chế nổi suy nghĩ của mình, thậm chí cố tình về muộn, mà lúc ngủ cũng cố gắng kiếm chế ra ngoài ôm người kia vào rồi hung hăng thao nát anh. Hoắc Văn Việt cũng không biết trong lòng nghĩ gì, luôn cảm thấy có vật gì gầm thét như muốn chui ra ngoài cơ thể hắn, làm hắn phiền não.
Quả nhiên hắn nói xong câu này, thầy lại làm ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, trong mắt còn ngậm hơi nước, kết hợp cùng cánh môi đỏ bừng, chắc chắn sẽ làm người ta muốn hung hăng thao anh, đị* nát anh, xoa bóp vân vê nuốt anh vào trong bụng. Hoắc Văn Việt khiếp sợ suy nghĩ kinh người này của mình, hắn nhăn mày vòng qua Hạ Tùng đi vào trong phòng ngủ của mình, nghĩ phải để mình tỉnh táo một chút, không nên để đối phương đánh loạn tiết tấu của hắn, nhưng chờ hắn gần đi vào phòng ngủ, một tay của thầy đã nhanh chóng duỗi tới, nắm cổ tay hắn, trong một giây đó, Hoắc Văn Việt không có bản năng kiềm chế bản thân mfnh, hắn hung hăng kéo Hạ Tùng vào trong phòng, "Ầm" một tiếng đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.