Ái Tình Dạt Dào

Chương 2:




6.
Khi tôi tỉnh lại thì đã đang trong bệnh viện.
Y tá đi tới, cúi đầu nhìn tôi: "Cô tỉnh rồi sao? Thấy thế nào, có khó chịu ở đâu không?"
Tôi hoảng hốt vội đặt tay lên bụng, không đợi tôi kịp mở lời, cô ấy đã nói.
Y tá nhìn tôi có chút thương tiếc: "Tối hôm qua khi cô được đưa tới thì đã gặp phải tình trạng băng huyết, thai nhi 14 tuần không cứu được. Tình huống của cô rất nguy hiểm không mấy khả quan, bác sĩ phải mất rất nhiều công sức mới có thể cứu được cô."
Trái tim như có hàng vạn mũi kim đâm vào, cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại. Tôi nằm nơi đó, ôm mặt khóc không thành tiếng.
Đứa con bé bỏng của tôi cứ như vậy liền không còn nữa, không biết nó là nam hay nữ, còn chưa kịp xem qua thế giới này một cái, đã thất vọng vội vã rời đi.
Tôi hận bản thân mình quá vô dụng, hận Bạch Ngọc Đình mù quáng, vĩnh viễn đem tôi đặt ở vị trí thứ hai.
Nước mắt cứ thế chảy dài.
Tôi khóc một hồi lâu sau, cố nén cảm xúc, chậm rãi ổn định lại tinh thần.
Y tá không có làm phiền đến tôi, tôi có thể cảm giác được cô ấy đang đứng ngay bên cạnh.
Tôi mở mắt ra hỏi cô ấy: "Tôi muốn hỏi một chút, không biết tối hôm qua là ai đưa tôi tới đây vậy?" Cổ họng khô khốc và đau đớn, bất giác giọng đã khàn hẳn đi.
Cô ấy nhìn tôi: "Tôi không rõ, một đứa trẻ gọi điện thoại kêu xe cứu thương nhưng không cùng đến bệnh viện. "
"Đúng rồi, tôi đã sạc đầy pin điện thoại cho cô. Cô mau liên lạc với người nhà đi, nhất định bọn họ đang lo lắng lắm. Bảo bọn họ đến đây nộp viện phí, cô cần ở lại thêm một ngày để theo dõi." Tôi nói lời cảm ơn, rồi cô ấy đi ra ngoài.
Tôi nằm trên giường, hay tay siết chặt vào nhau, ngón tay xoa nhẹ ga trải giường.
Anh nói xem, trên thế giới này có nhiều người tốt bụng sẵn sàng giúp đỡ người khác như vậy, tại sao Bạch Ngọc Đình lại không có lương tâm đ ến thế?
Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Ngọc Đình, đợi một hồi lâu vẫn không có ai bắt máy.
7.
Cuối cùng tôi quyết định không liên lạc với Bạch Ngọc Đình nữa, tự mình ở lại bệnh viện một ngày, sau đó nộp phí rồi xuất viện.
Bước chân ra khỏi bệnh viện, dòng người tới lui già trẻ lớn bé đều có người thân bên cạnh, duy chỉ mình tôi lẻ loi như một cái bóng.
Sương lạnh mùa đông mang theo cảm giác thê lương, đến hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.
Tôi ngồi trên băng ghế dài trong bệnh viện, nước mũi chảy dài xen lẫn nước mắt, trái tim quặn thắt như bị xé rách ra từng mảnh nhỏ.
Tôi gọi cho Trương Manh, nhờ cô ấy đến đón.
Khi Trương Manh đến nơi, cả người tôi đều trong trạng thái chật vật.
Trương Manh là người bạn đầu tiên tôi có sau khi tốt nghiệp, trùng hợp thay cô ấy cũng là đồng nghiệp của tôi. Mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, nhưng tôi chưa bao giờ nói với Trương Manh về mối quan hệ giữa tôi và Bạch Ngọc Đình.
Lúc này, đôi mắt của tôi sưng húp lên không khác gì quả hạch đào, ngay cả khăn tay để chùi nước mũi cũng không có, phải lau hết vào quần áo trên người. Tôi có cảm giác chính mình so với lúc chưa nhập viện không khá khẩm gì hơn.
Cô ấy chậm rãi bước đến đánh giá tôi một lượt, sau đó liền ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng tôi và nói, "Vân Tuyết, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu đừng sợ, có mình ở đây."
Tôi ôm chầm lấy cô ấy, cảm xúc trong phút chốc không khống chế được, lập tức bật khóc thật lớn.
Cô ấy kiên nhẫn dỗ dành tôi một tiếng đồng hồ, liền biết hết mọi việc.
Cô ấy ngồi một bên siết chặt tay, bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tôi.
"Như thế nào cậu lại không nhìn ra? Đáng lẽ cậu phải sớm cầm búa gõ đầu ả trà xanh đó mới phải chứ, lợi dụng hai chữ bạn thân để phá hoại tình cảm người khác bị đánh cho là còn nhẹ, còn có chồng của cậu nữa, bình thường nhìn thấy hắn đặc biệt đối xử tốt với cậu, không nghĩ tới tên khốn đó lại làm ra loại chuyện này. Đầu óc hai người họ bị úng nước hết rồi sao?"
Tôi biết Trương Manh không nhẫn tâm nói nặng lời với tôi, cô ấy bèn hỏi tiếp: "Bây giờ cậu có dự định gì? Không thì nhân lúc anh ta không có mặt ở nhà, thu dọn hết đồ đạc rồi chuyển ra ngoài đi?"
Cô ấy ngẩng đầu lên để xem phản ứng của tôi, tôi liền cụp mắt xuống: "Tớ không có chìa khóa, còn túi xách thì đang trong xe anh ấy."
Cô ấy đè nén cơn tức giận, không thèm nói lời nào liền nâng tôi dậy, chở tôi thẳng một mạch về đến nhà.
8.
Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy một người con trai đang ngồi trên sô pha, tôi không để ý lắm mà cúi xuống thay dép lê.
Trương Manh kéo tôi xuống ghế sô pha, bắt đầu giới thiệu: "Dương Dương, đây là Diệp Vân Tuyết. Vân Tuyết, đây là em trai của mình, Trương Dương.
Chúng tôi đồng thời ngước lên nhìn đối phương. Trong giây lát, ánh mắt cả hai đều hiện lên một chút kinh ngạc.
Tôi quen Trương Manh được ba năm, thế nhưng không biết rằng cô ấy còn có một người em trai, mà người này tôi cũng biết.
Trương Dương là bạn tốt của Bạch Ngọc Đình, họ là bạn cùng ký túc xá thời đại học, tuy rằng khác chuyên ngành nhưng lại cùng khối. Hiện tại, Trương Dương là một bác sĩ nhi khoa, còn Bạch Ngọc Đình là về lĩnh vực y học lâm sàng.
Bạch Ngọc Đình có rất nhiều anh em, nhưng tôi chỉ có ấn tượng về Trương Dương.
Bởi vì lúc đó, cậu ấy không quen nhìn hành động Bạch Ngọc Đình cùng Triệu Tần Duyệt đối với tôi về mối quan hệ của hai người, nên đã nói đỡ hộ.
Trương Dương giương mắt lên, trừ bỏ có chút kinh ngạc ra thì bộ dạng có chút không hiểu về sự xuất hiện của tôi tại chỗ này.
Cậu ấy cau mày hỏi tôi: "Cậu làm sao thế? Sao lại thành ra như vậy?"
Tôi rụt cổ, mất tự nhiên trả lời: "Không có gì, tôi bỏ quên chìa khóa nhà nên ở tạm cùng với Trương Manh một lát, gọi được Bạch Ngọc Địch rồi sẽ về."
Trương Manh nhìn chúng tôi nói chuyện, kinh ngạc hỏi: "Hai người biết nhau sao?"
Lông mày Trương Dương vẫn chưa nới lỏng, cậu ta không trả lời câu hỏi của Trương Manh mà tiếp tục hỏi tôi: "Không liên lạc được với Bạch Ngọc Đình à? Hắn đi đâu rồi?"
Tôi cầm lấy di động, không đáp lại.
Bởi vì tôi thật sự không đủ mặt dày để giải thích, nguyên nhân dẫn đến chuyện này vẫn không thoát khỏi có liên quan đến Triệu Tần Duyệt.
Tôi gọi vào số của Bạch Ngọc Đình, đột nhiên lại kết nối được.
Người bên kia đang vô cùng tức giận, lớn tiếng chất vấn tôi: "Em đang ở đâu? Như thế nào lại không ở nhà? Em còn đang mang thai, chạy lung tung đi đâu vậy?"
"Anh về rồi à? Vậy thì khoan đi, chờ em một chút, em không có chìa khóa vào nhà." Tôi phớt lờ thái độ của anh ta, bình tĩnh lên tiếng.
Anh ta rõ ràng có chút giật mình với thái độ xa cách đó của tôi, im lặng một lúc lâu.
Tôi không nói thêm lời nào nữa liền cúp máy.
Tôi đứng lên, lịch sự mỉm cười với Trương Dương và nghiêng về phía Trương Manh nói: "Anh ấy về rồi, mình đi trước đây."
Trương Manh lo lắng kéo tay tôi: "Cậu một mình trở về như vậy có ổn không? Mình đi cùng cậu!"
Tôi lắc đầu nói không có gì đâu, cậu đừng lo, khi nào xong việc mình sẽ gọi cậu.
Tôi không dám nhìn Trương Dương, sợ cậu ấy lại hỏi mấy vấn đề tôi không có cách nào trả lời được, tạm biệt xong liền vội vàng trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.