Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 62:




Sùng Hoa trọng trọng lặp lại ba chữ này. Nhìn tòa cung điện kia, ánh mặt trời chiếu xuống mái hiên tuyết đọng, tuyết tan, lộ ra những phiến ngói Lưu Ly bên trong, mái ngói phản xạ dương quang ấm áp, cả tòa cung điện tựa như được một tầng ánh sáng nhu hòa bao phủ.
Ánh mắt Sùng Hoa dừng lại ở đó, một chút cũng luyến tiếc dời đi, cô cảm giác được cô đang bị hấp dẫn, cô muốn vào trong cung điện này.
"Bên trong mở cửa sao?" Sùng Hoa hỏi.
Thôi Trinh trả lời: "Mở cửa."
Sùng Hoa kích động, hưng phấn nói: "Chúng ta vào xem đi." Cô nói xong, lôi kéo Thôi Trinh không kịp chờ đợi mà đi vào. Thế nhưng vừa đi một bước liền phát hiện người phía sau đứng bất động, cô khó hiểu quay đầu nhìn Thôi Trinh.
Thôi Trinh dường như có lời gì muốn nói, thế nhưng cuối cùng nàng chỉ đưa tay thay Sùng Hoa chỉnh lại cổ áo một chút.
So với lịch sử lâu đời của nơi này mà nói, những gì hiện hữu đã có thể nói là được bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh, một đường đi tới, có thể thấy cây cối, bây giờ là mùa đông, thực vật đều khô vàng, đợi đến mùa xuân năm sau chúng lại sẽ đâm chồi sinh trưởng.
Trường Thu Cung nằm ở phía sau Thái Cực Điện, cách rất gần. Vị trí gần hoàng đế thể hiện địa vị chính trị của cung điện này. Nơi này vốn là chỗ ở của hậu, hai chữ trường thu trải qua diễn hóa, ở những triều đại sau đó cũng dùng để ám chỉ hoàng hậu.
Trường Thu Cung mở cửa, đứng trước cửa có thể thấy được đại viện bên trong. Sùng Hoa cũng không vội vã đi vào, cô ở bên ngoài nhìn chốc lát, mới bước qua cánh cửa.
Vừa đi qua cửa lập tức có thể thấy chính điện hiên ngang đoan trang của Trường Thu Cung, trước điện là đình viện, trong đình viện trồng rất nhiều loại hoa cỏ, làm cho người ta có một loại cảm giác tang thương từ sâu thẳm lịch sử.
Sùng Hoa bước vào nơi này, tựa như mất hồn, hết thảy trước mắt đều là quen thuộc như thế, cô đến nơi này tựa như về lại trong mộng cảnh.
Cô không tự chủ được buông tay Thôi Trinh ra, bất giác từng bước đi vào đại điện.
Thôi Trinh đi theo bên cạnh cô, cả quá trình đều chú ý đến trạng thái của cô.
Cung điện tuy rằng còn bảo lưu, nhưng chi tiết bên trong hơn một nửa đã mất đi, nhất là nhuyễn tháp và những vật không thể bảo tồn lâu dài. Vì vậy đại điện có vẻ rất trống rỗng. Thế nhưng Sùng Hoa đi đến cửa chính điện, trong đầu liền xuất hiện dáng vẻ vốn có của nó, nơi này là bậc thềm cao hơn mặt đất một chút, nhập điện phải cởi giày, nơi này phải là nhuyễn tháp, nơi này lúc đó có một trà kỷ, còn có bình hoa trang trí, tất cả đều cặn kẽ xuất hiện trong đầu Sùng Hoa.
Theo hình ảnh xuất hiện, vô số mảnh vỡ không trọn vẹn giống như hồng thủy vỡ đê tràn về trong trí nhớ, đầu óc tựa hồ bị nhồi đến muốn nổ tung, bắt đầu đau nhức không thôi. Thế nhưng Sùng Hoa không để ý đến đau đớn. Cô rốt cuộc biết những hình ảnh thường xuất hiện từ đâu mà đến, cô không thể cứ như vậy mà từ bỏ việc tìm kiếm nguồn gốc.
Cửa chính điện bị căng một sợi dây giới tuyến, còn cắm một tấm biển không phận sự miễn vào. Sùng Hoa không cố chấp phải vượt qua giới tuyến ở nơi này, trực giác nói cho cô biết nên đi hướng nào, cô xoay người đi về bên phải, dọc theo hành lang thật nhanh đi rất nhanh.
Lồng ngực co rút đau đớn, giống như có một bàn tay đang xiết chặt trái tim cô, khiến cô đau đớn, khiến cô khó có thể hô hấp nhưng cô không quan tâm đến, kể cả đầu óc đang phát đau cô cũng không màng. Chi phối cô chỉ có một giọng nói, cô phải nhanh chân đi xem, cô nhất định phải đi xem.
Vòng qua chính điện, cô nhìn thấy một rừng trúc nhỏ.
"Trật trật tư kiền, uu nam sơn. Như trúc bao hĩ, như tùng mậu hĩ."
Là ai đang ngâm tụng.
Sùng Hoa mở to đôi mắt giọng nói, giọng nói thanh lãnh này khiến cô nhất thời đỏ bừng khóe mắt, nhưng cô thậm chí không biết tại sao.
Dưới mái hiên trong rừng trúc, không có một bóng người. Nhưng, nơi đó vốn nên có hai người một lớn một nhỏ, nữ nhân ngồi trên bồ đoàn, nàng đang ôm lấy một đứa bé, ống tay áo rộng lớn, che trên thân thể nho nhỏ của đứa bé kia. Một người ngâm tụng, một người đọc theo.
Hình ảnh như vậy, cực kỳ động nhân. Cũng để cho Sùng Hoa cực kỳ ao ước.
Thế nhưng sau đó thì sao, các nàng đi nơi nào?
Sùng Hoa cắn môi, cô biết, cô xuất hiện ảo giác, tựa hồ xuyên qua trăm nghìn năm thời gian, thấy được những người của năm đó. Đây không phải là thật, thế nhưng cô vẫn rất lưu luyến, luyến tiếc dời.
Sùng Hoa si ngốc nhìn.
Thôi Trinh đi theo bên cạnh cô, không nói lời nào. Mái hiên kia, là nơi nàng thường ngồi dạy Sùng Hoa đọc sách lúc cô còn nhỏ, khi đó, các nàng không ai nghĩ đến các nàng sẽ có kết cục âm dương xa cách.
Trường Thu Cung chứa đựng quá nhiều hồi ức, vui sướng, khổ sở, hạnh phúc, tàn khốc, toàn bộ đều ở đây, nàng ở nơi này nuôi nấng cô trưởng thành, cũng chính tại nơi này nàng bỏ lại cô, để cô một mình đối mặt người sinh cô tịch.
Bắt đầu ở nơi này, kết thúc ở nơi này.
Sùng Hoa đột nhiên bước nhanh về phía trước, rất quen thuộc mà vòng qua mấy gian cung thất, sau cùng dừng lại ở một chỗ trong đó.
Nơi này là tẩm điện của hoàng hậu.
Cửa đang đóng, cô đưa tay đẩy ra, nhưng làm sao cũng không đẩy ra được. Cô sửng sốt một chút, lòng tràn đầy kinh hoảng, cô vội vàng gia tăng khí lực, thế nhưng không thể mở được cánh cửa kia ra, cô đẩy thế nào cũng không mở được. Dùng bao nhiêu sức cũng không có tác dụng.
Ngực đau thắt, cung thất này bị phong bế, trái tim cô giống như bị dao nhọn đào đi một khối, máu chảy đầm đìa.
"Trọng Hoa, đừng sợ."
"Có a nương ở đây, a nương sẽ bảo vệ ngươi."
"Trọng Hoa..."
"Trọng Hoa...."
Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai, một tiếng lại một tiếng đều là thân thiết, đều là bảo vệ. Sùng Hoa nhìn cánh cửa không cách nào mở được, lần này trong đầu hiện lên là hình ảnh nữ tử suy yếu hơi thở mỏng manh nằm trên giường bệnh.
"Ngươi đã hứa với ta.... Ngươi đã hứa với ta..." Nàng nắm tay hài tử, dùng sinh mệnh của mình buộc nàng gật đầu, buộc nàng hứa phải tiếp tục sống.
Hình ảnh rất rõ ràng, dung mạo của nữ nhân cũng trở nên rõ ràng, Sùng Hoa chậm rãi dừng động tác đẩy cửa, đại não đau đến muốn nổ tung, cô hoảng hốt xoay người, chân đạp trên mặt đất lại tưa như phiêu đãng giữa không trung, cả người mờ mịt vô thần.
Cô nhìn Thôi Trinh đứng phía sau mình. Hé môi nhưng không biết nên nói gì. Dung mạo của Thôi Trinh, cùng nữ nhân kia, giống nhau như đúc.
Cô nhớ lại, nhớ lại tất cả, của nhìn Thôi Trinh, nhìn một cách tham lam, đây là người cô yêu vài chục năm lại không dám hy vọng xa vời có thể được gần nhau. Cô chưa từng nghĩ có thể gặp lại nàng, nhưng bây giờ, nàng lại ở ngay trước mắt cô, tất cả đều không chân thật như vậy. Cô nhìn thấy thần sắc của Thôi Trinh đột nhiên trở nên hoảng hốt, thấy nàng cất bước, thấy bầu trời u lam biến mất ở trước mắt.
Ký ức mất đi đã trở về, Sùng Hoa nhớ lại nhân sinh ngắn ngủi kiếp trước. Cô rơi vào bóng tối, những tràng cảnh lúc ở Hạ triều từng cảnh thoáng hiện trong ý thức.
Cô vẫn cho rằng, những điều thống khổ sẽ càng khắc cốt minh tâm, càng khắc sâu ấn tượng, cho đến thời khắc bước đến nơi này cô mới hiểu được, được người ta ghi khắc trong lòng luôn luôn là hạnh phúc nhiều hơn là thống khổ. Mười một năm đó, lạnh đến không có một chút nhiệt độ, mỗi thời mỗi khắc đều muốn kết thúc mọi chuyện, suy nghĩ tự sát xuất hiện vô số lần, lại vô số lần bị đè xuống, mạnh mẽ chống đỡ, đem tất cả tâm huyết, ký thác vào quốc sự. Cô khó khăn chống giữ mười một năm, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, dĩ nhiên cảm thấy đó cũng không đáng là gì, cô một lần lại một lần hồi ức cũng không phải mười một kia, mà là trước đó, lúc chưa bày tỏ tâm ý, cùng a nương chung sống bên nhau.
Lúc Sùng Hoa mở mắt ra, cô đã ở trong bệnh viện.
Lúc mới vừa tỉnh lại, ý thức còn không thanh tỉnh, ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu va chạm cùng ký ức vốn có, khiến đầu cô đau nhức khó chịu. Cô chậm chạp ngắm nhìn bốn phía, mới phát hiện trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, Thôi Trinh không ở đây.
Cô thở dài một hơi, ngực đè nén khó chịu.
A Trinh đi nơi nào?
Cô nghĩ thầm, hai chữ A Trinh hiện lên trong lòng cô, khiến cô thoáng chốc sững sờ tại chỗ.
Cô còn có thể xưng hô nàng là A Trinh sao?
Lúc Thôi Trinh trở lại, phát hiện Sùng Hoa vẫn nhắm mắt, tựa hồ đang ngủ say. Nàng ngồi xuống cạnh cô, liếc nhìn kết quả chẩn đoán. Sùng Hoa ngay bên cạnh nàng, cô hai mắt nhắm nghiền, hô hấp thong thả có quy luật, lúc cô ngủ say, chính là dáng vẻ này. Thôi Trinh cầm kết quả chẩn đoán, cúi đầu xem, vẫn không buông tay.
Lại qua nửa giờ, Sùng Hoa mở mắt ra.
"Em tỉnh rồi?" Thôi Trinh lập tức phát hiện. Nàng để kết quả chẩn đoán sang một bên. Đứng dậy rót một ly nước bưng đến bên giường.
Sùng Hoa nhìn nàng, hai chữ a nương đến bên mép nhưng làm thế nào cũng không thể gọi thành tiếng. Cô ngồi dậy, tiếp nhận ly nước, uống một ngụm.
"Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?" Thôi Trinh thân thiết nhìn cô.
Sùng Hoa lắc đầu, cười nói: "Không có, đều rất tốt, có phải bác sĩ lại kiểm tra ra vấn đề gì không?"
Thôi Trinh nở nụ cười: "Phải, đúng là như vậy."
Không có lần sau. Những lời này thiếu chút nữa liền thốt ra. Sùng Hoa nuốt trở vào, đổi thành: "Sẽ không có chuyện gì, chị đừng lo lắng."
Sự chú ý của cô vẫn đặt trên người Thôi Trinh, nhìn xem nàng có biến hóa gì hay không, nhìn hồi lâu, phát hiện nàng và bình thường hoàn toàn không có gì khác biệt. Sùng Hoa không thể nói rõ là an tâm hay bất an, cho dù cô không biểu hiện ra điều gì khác thường nhưng cô không thể xác định được nàng đã biết hay chưa. Nếu như nàng muốn giấu diếm cô, Sùng Hoa biết mình nhất định sẽ bị che mắt bịt tai không hề phát giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.