Một trận sốt cao khiến thể chất thân kiều thể nhược của Sùng Hoa lộ rõ.
Trong dạ dày trống rỗng, cũng không cảm thấy đói, không đói bụng nên chỉ miễn cưỡng nuốt vài hớp cháo, xem như xong bữa trưa.
Mồ hôi trên người khô đi, liền trở nên bết dính khó chịu, Sùng Hoa nhìn thời gian có lẽ Thôi Trinh trong hai vòng tiếng nữa vẫn chưa trở về, liền tự mình đến phòng tắm.
Xả nước nóng, trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, nhiệt độ tăng cao khiến Sùng Hoa đau đầu, hô hấp không thông thuận, cô nhanh chóng tắm xong, bọc khăn tắm ra ngoài.
Nhiệt độ bên ngoài kém rất xa so với trong phòng tắm, Sùng Hoa hít một hơi thật sâu mới phát giác lồng ngực trầm muộn dễ chịu một chút, cô tháo khăn tắm trên người, chậm rãi lau khô bọt nước. Cô quá gầy, gầy đến có thể thấy được xương sườn dưới lớp da mỏng, Sùng Hoa lau đến bên hông, ánh mắt nhanh chóng bị vết sẹo trên xương sườn hấp dẫn.
Vết sẹo đã khép lại, màu sắc cũng dung hợp cùng màu da xung quanh, nhưng ngón tay vẫn có thể cảm thụ được nơi đó hơi nhô lên.
Sau khi khôi phục ký ức, những chuyện xảy ra ở ngày hôm qua, ngày hôm trước tựa như xa xôi cách vài thế kỷ. Thấy vết sẹo này cô liền nhớ đến Chu tiên sinh, ông ta đã vào tù, nếu đã vào đó, Sùng Hoa đương nhiên sẽ làm cho ông ta dưỡng lão trong đó, tuyệt đối sẽ không để ông ta có ngày thấy lại ánh mặt trời, nếu nói trước lúc khôi phục ký ức Sùng Hoa đối với ông ta còn có chút mềm lòng, vậy hiện tại cô chỉ hận lúc đầu đuổi ông ta ra khỏi công ty đã thủ hạ lưu tình, không có trực tiếp đuổi tận giết tuyệt khiến ông ta còn có cơ hội thuê người đến giết cô.
Bất quá nếu không có việc làm của ông ta, cô cũng không có cơ hội gặp lại a nương. Chỉ nói điểm này, Sùng Hoa liền quyết định phải cảm ơn ông ta, để đứa con trai ông ta tâm tâm niệm niệm cùng vào tù đoàn viên với ông ta.
Chu Vinh vẫn sống dưới sự che chở của ba mình, lúc Chu tiên sinh còn chưa hạ đài, anh ta có tiền có thế, ỷ có người che chở, thích ăn chơi đánh nhau, hiện tại Chu tiên sinh vào tù, không ai bảo vệ, nhưng tính cách của một người đã hình thành từ lâu, Chu Vinh làm sao có thể lập tức chấp nhận thu liễm lại. Với tính cách của anh ta, muốn tìm ra chút tội danh, tương đối dễ dàng.
Người như thế cùng Sùng Hoa không khác gì một tên côn đồ, muốn thu thập anh ta chính là chuyện dễ như trở bàn tay. Trước khi khôi phục ký ức cô sẽ không chủ động ra tay, nhưng sau khi khôi phục ký ức, cô biết muốn không còn hậu hoạn thì tốt nhất tính là trảm thảo trừ căn. Chu tiên sinh có thể nghĩ đến chuyện thuê người giết cô, trong đó không thể thiếu phần Chu Vinh xúi dục.
Lau khô thân thể, mặc xong quần áo, chỉ mấy động tác nho nhỏ cũng khiến Sùng Hoa mệt mỏi thở dốc, cô trở lại giữa phòng ngủ, nằm xuống, nặng nề thở dài. Tóc vẫn còn ẩm ướt nhưng cô cũng không muốn quan tâm. Lúc cô đi tắm chăn drap đã có người của khách sạn vào thay, bây giờ là khô ráo mềm mại. Sùng Hoa nghĩ có phải hoạt động tuyên truyền sắp kết thúc rồi không, có phải Thôi Trinh sắp trở về rồi không. Nghĩ đến Thôi Trinh, trái tim bởi vì tính toán mà rắn lạnh lại trở nên mềm mại.
Cô nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh lại, là tạp âm bên tai đánh thức cô.
Sùng Hoa mở mắt ra, liền thấy Thôi Trinh cầm máy sấy giúp cô sấy tóc. Cô đã không phải là nằm trên gối đầu, mà là nằm trên đùi Thôi Trinh.
Phát hiện cô tỉnh dậy, Thôi Trinh tạm thời tắt máy sấy, bất đắc dĩ nói: "Tóc còn ướt, sao có thể ngủ?"
Sùng Hoa ngửa đầu, chậm chạp chớp đôi mắt, ngơ ngác nhìn nàng.
Thấy cô không nói gì, Thôi Trinh cũng không có truy vấn, nàng chuyên chú nhìn mái tóc của cô, đầu ngón tay thon dài cốt cảm qua lại giữa mái tóc, trong lúc vô tình chạm đến da đầu, Sùng Hoa cảm thấy giống như có một cổ điện lưu, khiến đầu óc cô tê dại, trong lòng run rẩy.
Lại sấy thêm mấy phút, tóc đã khô, thế nhưng Sùng Hoa không muốn ngồi dậy. Thôi Trinh cũng không đuổi cô, mà để cô tiếp tục nằm trên đùi mình, sau đó lấy nhiệt kế để cô đo nhiệt độ cơ thể.
Nhiệt độ giảm xuống một chút nhưng vẫn còn ở 38,70c, Thôi Trinh cất nhiệt kế, hỏi cô: "Buổi trưa đã thuốc uống chưa?"
Không có. Sùng Hoa ngại đắng, cảm thấy xuất mồ hôi rồi sẽ khỏe, nên không uống thuốc, tiểu trợ lý không dám ép cô, liền đem thuốc đặt ở tủ đầu giường, xem như mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sùng Hoa chột dạ trầm mặc. Thôi Trinh thấy cô không muốn mở miệng, trong mắt lóe lên một chút lo âu.
Quay đầu thấy thuốc trên tủ đầu giường, nàng liền cầm lấy, bao gói vẫn còn hoàn chỉnh, một lỗ hổng cũng không có. Thôi Trinh bất đắc dĩ, lại không nói gì.
Sùng Hoa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy vui mừng, sinh bệnh cũng rất tốt, a nương yêu thương cô, cũng sẽ không mắng cô.
Nhưng khi thấy Thôi Trinh đứng dậy đi rót nước, Sùng Hoa lại khó chịu, cô không muốn a nương lại tiếp tục dung túng cô như vậy. Nghĩ đến nàng vì chăm sóc cô mà hủy bỏ lịch trình để ở lại, Sùng Hoa ngồi dậy, ngăn cản Thôi Trinh lấy thuốc giúp cô, nói: "Để em tự làm."
Liếc nhìn đơn thuốc, dựa theo liều lượng mà lấy thuốc, sau đó uống vào, không để Thôi Trinh tiếp tục hỗ trợ.
Thôi Trinh thuận theo ý cô, không hề nhúng tay, đợi đến khi một ly nước uống xong, nàng mới nhận lấy chiếc ly, đặt sang một bên.
Thế nhưng Sùng Hoa phát hiện, cho dù cô không cho Thôi Trinh hỗ trợ, vẫn có thể cảm giác được Thôi Trinh đang dung túng cô. Tựa như trẻ con mới vừa tập đi, thích thoát ly người lớn tự mình bước đi, một số người sẽ buông tay ra, ở bên cạnh cẩn thận trông chừng, dung túng đứa trẻ tự mình bước đi.
Ý niệm như vậy khiến cô rất uể oải. Cô nghĩ đến lần trước ở buổi công chiếu Tù Đồ, cô âm thầm chạy ra ngoài đi tìm Thôi Trinh, hai người hôn môi trên hành lang không có một bóng người, cô thậm chí gần như không kiềm chế được bản thân, nhưng Thôi Trinh vẫn là dáng vẻ bình tĩnh.
Nàng đối với cô, không có dục vọng, nhưng yêu một người sao có thể không có dục vọng chiếm hữu người đó.
Sùng Hoa hoài nghi.
Ngày hôm sau, hai người trở lại thành phố.
Sùng Hoa như cũ ở nhà nghỉ ngơi, Thôi Trinh cũng tận lực đẩy xuống những lịch trình không cần thiết.
Ngày lại ngày trôi qua, năm mới đến, trong một tháng này Sùng Hoa không làm gì khác, chính là dùng một tội danh đủ để Chu Vinh nghỉ ngơi ở trong ngục hai mươi năm đưa anh ta vào đoàn tụ cùng ba anh ta. Cô nói chuyện này với Tùy An, Tùy An trầm mặc một hồi, chỉ nói một câu: "Như vậy cũng tốt."
Đến một đêm trước trừ tịch, Tùy An dĩ nhiên sẽ gọi Sùng Hoa về nhà ăn tết, còn biểu thị có thể dẫn Thôi Trinh về nhà.
Nhà các nàng hiện tại cũng không có mấy người, Tùy An hy vọng ngày đoàn viên này người một nhà có thể cùng nhau trải qua.
Sùng Hoa hỏi Thôi Trinh, biết được trong nhà cô bây giờ đã không còn mấy thân nhân. Nàng và Tùy An, Trịnh Gia Lệ cũng không tính là thân quen, hiện tại về nhà, có lẽ sẽ có chút câu nệ, ngày nghỉ cũng chỉ có vài ngài, so với để a nương khách sáo cùng người nhà của cô, không bằng ở nơi này tận hưởng một kỳ nghỉ thoải mái vui vẻ.
Hơn nữa năm nay Trịnh Gia Lệ không trở về nhà mình, mà lưu lại cùng Tùy An đón năm mới. Sùng Hoa rất không có gánh nặng trong lòng mà cự tuyệt Tùy An, biểu thị sang năm hãy cùng nhau đón năm mới. Sang năm hẳn là đã quen thuộc, trong lòng cô suy nghĩ như thế.
Cô kiên trì, Tùy An cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là sáng sớm trừ tịch liền mang sủi cảo nàng và Trịnh Gia Lệ cùng nhau gói đến cho Sùng Hoa, sau đó về nhà.
Thói quen của Đại Hạ là ăn sủi cảo vào sáng sớm ngày mùng một của năm mới, nhưng nơi này dường như sẽ ăn vào đêm 30 trong bữa cơm tất niên. Sùng Hoa cũng không biết rõ, quyết định đem sủi cảo nhét vào trong tủ lạnh, sáng mai hãy tính.
Thấy cô mở ngăn lạnh, Thôi Trinh vội vàng ngăn cản cô: "Sùng Hoa, sủi cảo phải để ở ngăn đá."
Sùng Hoa biết lắng nghe ý kiến, biết sai liền sửa.
Cất xong sủi cảo, Thôi Trinh bảo cô xuống lầu bỏ rác.
Sùng Hoa nghe lời nàng, thu dọn xong liền xách túi rác xuống lầu.
Thôi Trinh nhìn thân ảnh của cô biến mất, bất đắc dĩ thở dài. Sùng Hoa ít nói hơn trước rất nhiều, cô vẫn sẽ cười, sẽ ôn nhu trầm mê nhìn nàng, thế nhưng càng nhiều hơn vẫn là trầm mặc, mười một năm kia để lại vết tích trên người cô, ánh mắt của cô ẩn chứa tang thương rét lạnh không thể diễn tả, giống như hàn băng vào đông làm thế nào cũng không tan được. Những tư liệu về Hạ Hầu Phái trong phòng sách đều bị cô cất đi, buổi tối hai người ngủ cùng một chiếc giường, cô vẫn sẽ dán sát nàng, hy vọng có thể ôm nàng, nhưng không hề tiến thêm một bước.
Cô bắt đầu chống cự việc nàng hủy lịch trình để ở nhà cùng cô, cô từng rất nghiêm túc nói với nàng: "Chị không nên vì em mà làm lỡ công việc của mình."
Cô lúc chưa khôi phục ký ức là lạc quan vui sướng.
Đây hết thảy cũng làm cho Thôi Trinh rất lo lắng, nàng thà rằng cô cái gì cũng không nhớ rõ, cũng không muốn cô bởi vì những chuyện quá khứ mà trở nên không vui. Hẳn là tìm một cơ hội cùng Sùng Hoa hảo hảo nói chuyện.
Nhưng Sùng Hoa đi ra ngoài rất lâu vẫn chưa trở về.
Ở dưới lầu cô gặp Thư Dĩnh. Nếu nói là gặp phải, không bằng nói là Thư Dĩnh ở chỗ này chờ cô.
Xa cách ba năm, Thư Dĩnh vẫn là dáng vẻ vốn có, tóc dài xõa vai, đôi mắt dài nhỏ, nhìn qua ôn nhu mà quyến rũ.
Người cách lâu như vậy đột nhiên xuất hiện, khẳng định không phải chuyện tốt gì. Sùng Hoa khé nhíu mày, cô bất động thanh sắc nhìn nàng.
Đối với Thư Dĩnh mà nói, hai người chỉ xa cách ba năm, trong lòng Sùng Hoa nhất định vẫn còn vị trí dành cho nàng, nhưng đối với Sùng Hoa mà nói, hai người xa cách hơn ba mươi năm, trong lòng cô ngoại trừ Thôi Trinh thì không chứa nổi bất kỳ ai khác. Đi đến trước mặt Sùng Hoa, trong mắt Thư Dĩnh lộ ra sâu đậm hoài niệm, nàng ngắm nhìn gương mặt của Sùng Hoa, trong mắt dần dần dâng lên một tầng vụ khí.
Sùng Hoa không lên tiếng, chỉ là mặt không thay đổi nhìn nàng, Thư Dĩnh thấy cô không có ý định lên tiếng, nhất thời khổ sở, nàng mím môi hỏi: "Chị bây giờ có tốt không?"
Sùng Hoa suy nghĩ tại sao nàng lại xuất hiện, trả lời: "Tốt vô cùng."
Ngữ khí của cô rất lạnh nhạt. Trái tim Thư Dĩnh trầm xuống một chút, nàng buồn bã mỉm cười, cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân: "Chị và Thôi Trinh, ở bên nhau?"
Sùng Hoa căn cứ những lời này, ngay lập tức nhìn dụng ý của nàng dụng ý của nàng, nặng nề gạch một đường dài trên bốn chữ tình cũng trọng hợp.
Cô không trực tiếp trả lời, mà là hỏi: "Cô có chuyện gì?"
Thư Dĩnh nhạy bén phát hiện, Sùng Hoa có chỗ nào đó không giống trước đây, khí chất của cô, trầm nặng hơn trước đây rất nhiều, cũng càng khó phân biệt hỉ nộ, nhưng đó tựa hồ cũng không phải kết quả thành thục mang đến. Bất quá những thứ này đối với Thư Dĩnh mà nói đều không trọng yếu, nàng thầm nghĩ khiến Sùng Hoa trở lại bên cạnh nàng.
"Quả thật có một việc muốn nói với chị, em đã đặt một chỗ ở quán cafe bên kia, chị có thể cùng em đến đó ngồi một chút không?" Thư Dĩnh dùng ngữ khí khẩn cầu, trong ánh mắt nàng nhìn Sùng Hoa cũng tràn đầy khẩn cầu cùng chờ mong.
Sùng Hoa trả lời: "Không cần phiền phức như vậy, có chuyện gì cứ nói ở đây."
"Là về Thôi Trinh, chị xác định có thể nói ở chỗ này?" Thư Dĩnh lập tức hỏi lại.
Nghe được câu này, trên mặt Sùng Hoa rốt cuộc lộ ra một nụ cười, nụ cười không hợp thời điểm này khiến Thư Dĩnh nhất thời kinh hoảng, nhưng nàng nhịn được, lợi thế trong tay nàng tuyệt đối có thể khiến Sùng Hoa trở lại bên cạnh nàng.
"Được." Sùng Hoa trả lời.
Thư Dĩnh hạ quyết tâm.
Quán cafe kia cách chung cư không xa, Sùng Hoa trước tiên dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Thôi Trinh báo cho nàng biết cô đi đâu, để tránh Thôi Trinh thấy cô đã lâu không trở lại mà lo lắng.
Đi vào một gian phòng trong quán cafe, trà trên bàn đã pha xong rồi, vừa lúc có thể uống. Sùng Hoa không đụng đến trà này.
Thư Dĩnh bởi vì cô đối với nàng đã phòng bị đến mức này, vừa tức giận vừa khổ sở: "Nếu như chị không yên tâm, có thể cho nhân viên pha một bình trà khác."
"Không cần." Sùng Hoa cười nói: "Chuyện của cô, hiện tại có thể nói."
Thái độ của cô nhu hòa hơn vừa rồi rất nhiều, Thư Dĩnh ít nhiều cảm nhận được một chút thoải mái, nhưng nàng không nói thẳng, mà là hỏi: "Chị và Thôi Trinh thật sự ở bên nhau?"
Sùng Hoa nhìn xung quanh, Thư Dĩnh nhìn theo ánh mắt của cô, lộ ra thần sắc khẩn trương, nàng cúi đầu nhìn mặt bàn, nhưng rất nhanh nàng lại hỏi tiếp: "Cả em cũng không thể nói? Trước khi chưa xác định chị có sống chung với Thôi Trinh hay không, chuyện tiếp theo, em sẽ không nói."
"Chuyện tiếp theo muốn nói, là thành lập trên cơ sở của chuyện này?"
"Xem là vậy đi, chị mau nói cho em biết."
Sùng Hoa nhìn nàng: "Cô đoán xem."
Ba năm không gặp, Thư Dĩnh cảm thấy Sùng Hoa trước mắt xa lạ khó đoán, quyền chủ động trong cuộc nói chuyện dĩ nhiên dần chuyển sang nắm giữ trong tay cô. Cảm giác bất an càng ngày càng rõ ràng, thế nhưng Thư Dĩnh vẫn không muốn buông tha, nàng suy nghĩ một chút, suy đoán: "Ở bên nhau?"
Sùng Hoa chưa nói là có đúng hay không, Thư Dĩnh ôm một tia hy vọng, lại đoán: "Không có."
Nàng vào căn phòng này, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn mặt bàn, Sùng Hoa đứng lên, đi đến bên cạnh nàng, hơi cúi người xuống ở phía sau nàng, trái tim Thư Dĩnh đập nhanh, nàng mừng rỡ mong đợi nhìn Sùng Hoa, ánh mắt tràn đầy hy vọng, nhưng ở một giây kế tiếp sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch.
Sùng Hoa lấy ra một cây bút ghi âm từ dưới đáy bàn chỗ nàng ngồi, nhấn nút, đoạn đối thoại vừa rồi của hai người phát lại không sót một chữ.
" Đây là nguyên nhân cô nhất định muốn hỏi quan hệ giữa tôi và Thôi Trinh?" Muốn ghi âm, sau đó biến thành chứng cứ đến uy hiếp cô? Sùng Hoa cảm thấy thật buồn cười. Công tác bảo mật đối với lịch trình và các loại công việc của Thôi Trinh được làm rất tốt, cô biết, cho nên Thư Dĩnh nói có chuyện liên quan đến Thôi Trinh muốn nói với cô, cô căn bản không tin.
Giữa ánh mắt hoảng sợ của Thư Dĩnh, Sùng Hoa bẻ gãy cây bút ghi âm thành hai đoạn, ném ở trên bàn: "Còn có thứ gì nữa, lấy ra một lần đi."