Tết nguyên đán năm 2009 dường như trôi qua vô cùng dài dằng dặc, sau khi Hạ Niệm Văn và Mộc Chỉ đưa Hạ Niệm Sanh về nhà, cô đã mấy ngày không ra ngoài, thẳng đến đám tang của Tiêu Tiêu cô mới ra ngoài.
Tang lễ của Tiêu Tiêu, cha mẹ cô từ Bắc Kinh chạy tới, cũng khóc kêu trời kêu đất náo loạn một trận, muốn tài xế gây tai nạn nói bồi thường rồi mới chịu nhập táng. Nói cho cùng bất quá chỉ là muốn đòi một ít bồi thường mà thôi.
Đó là một tài xế lái xe tải, ngày đó uống rượu đến mức đưa tay không thấy rõ năm ngón tay của mình, Trước kia Hạ Niệm Sanh chưa bao giờ cảm nhận được tình thân ở trước mặt thực tế giá rẻ như vậy, càng không nghĩ tới cha mẹ Lăng Tiêu Tiêu thực dụng như vậy, con gái mình đã chết, biết được rằng mọi thứ không thể cứu vãn, như vậy thì phải đòi bồi thường càng nhiều càng tốt, cũng có thể làm cho người còn sống sống tốt hơn một chút.
Trước kia khi Hạ Niệm Sanh làm tin tức đã từng nhìn thấy những chuyện kia, bây giờ chuẩn xác lại diễn ra lên người cô như vậy, mẹ Tiêu Tiêu đang lau nước mắt, ba cậu ấy còn đang ầm ĩ không đòi được bồi thường thì không cho phép con gái mình xuống mồ. Niệm Sanh đột nhiên nghĩ cuộc sống ngắn ngủi của Tiêu Tiêu đời này chắc là vận mệnh, cũng may nàng không nhìn thấy một màn này, một màn làm cho người ta lạnh lòng khổ sở như vậy.
Trong trí nhớ của nàng, cha mẹ nàng vĩnh viễn đều yêu nàng, sinh mệnh của nàng dừng lại ở nơi đó, mà không nhìn thấy mặt nhân tính ác liệt nhất âm u nhất.
Hạ Niệm Sanh mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói với cha mẹ Tiêu Tiêu, "Tiêu Tiêu vẫn là con dâu nhà họ Bách, tài xế lái xe kia chỉ là một tài xế giao hàng bình thường, trong nhà có người già trẻ con, các người có lục soát nhà của hắn thì cũng không bồi thường được bao nhiêu tiền, chi bằng đi tìm Bách Văn Sơ, có lẽ còn có thể kiếm chút tiền. "
"Cô đang nói cái gì đó? Tiền gì mà tiền? Tôi cũng không phải bán con gái mình, cô là ai, chúng tôi cần công lý, một người tốt như vậy, con gái của chúng tôi, xinh đẹp như vậy, vất vả cực khổ nuôi nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói không có thì không có? "
"Vậy một năm này cô ấy sống cuộc sống gì, hai người thân là cha mẹ, thật sự quan tâm tới chưa? Tất cả những gì các người quan tâm chỉ là phiếu chuyển tiền định kỳ hàng tháng của cô ấy, những con số kia còn có trọng lượng hơn người đang nằm trong đó, tôi là ai? Tôi là người không có quan hệ gì với các người, tôi coi cô ấy là người quan trọng nhất trên cuộc đời này, bác trai bác gái, mặc kệ các người có thế lực như thế nào có lòng tham như thế nào, coi Tiêu Tiêu thành máy rút tiền, tôi vẫn cảm tạ các người đã cho Tiêu Tiêu sinh mệnh, không có các người, cũng không có người phụ nữ làm tôi thương yêu nhất trên thế giới này, chỉ là, chỉ có vậy mà thôi, các người có khả năng cho cũng chỉ là huyết thống mà thôi, hiện tại, hoặc là các người đến Bách gia đòi giải thích, hoặc là ngậm miệng lại, trả cho con gái các người một chút an bình. "
Hạ Niệm Sanh nói xong, trong khoảnh khắc, tất cả mọi người ở đây đều không nói gì nữa, cha mẹ Lăng Tiêu Tiêu có chút hậm hực buông tay đứng ở một bên.
Nam Thành mưa vẫn rơi suốt mấy ngày, khắp núi đều ưuanh quẩn một cỗ thê lương, trên núi có rất nhiều bùn, trộn lẫn trong những vùng đất đó, trên tấm bia của nàng, nàng vẫn cười ngọt ngào nhìn tất cả mọi người, trong ảnh nàng trẻ trung như vậy, khuôn mặt trắng nõn bị mưa rửa sạch có chút tái nhợt.
Hạ Niệm Sanh đứng lặng người rất lâu trước mặt nàng, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi vị của người kia, mùi kẹo ngọt ngào đó. Cô cầm một chiếc ô màu đen, đặt ở trên tấm bia, thân thể của cậu ấy vốn rất yếu, sau khi gặp mưa sẽ rất dễ bị cảm.
Tang lễ rất nhanh là xong, thì ra một người biến mất có thể nhanh như vậy. Những ngày đó, Niệm Sanh thường cảm thấy Tiêu Tiêu không hề rời đi, nàng dường như thời thời khắc khắc vẫn còn ở bên cạnh cô, nàng nói với cô rằng nàng còn có thể sống qua bốn năm mươi năm, cuộc sống dài như vậy đều phải trải qua thế giới của hai người, có thể rất nhàm chán không?
Cô thường nhớ tới nàng, cho tới bây giờ cô cũng không biết trí nhớ của mình lại tốt như vậy.
Lúc Tiêu Tiêu mười tám tuổi.
Ở trong sàn nhảy kia, dễ dàng tìm được cô. Tiêu Tiêu từ đầu cầu thang ký túc xá chạy xuống, nhìn thấy cô ấy lại ra vẻ rụt rè thả chậm bước chân, có đôi khi cô nghĩ cũng có chút áy náy, nếu Tiêu Tiêu không gặp được cô, có thể có một cuộc đời khác hay không? Trong một cuộc sống khác, nàng có thể gặp được rất nhiều người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, có lẽ còn có thể rất săn sóc.
Dung mạo của nàng đẹp như thế, lại biết làm nũng, rất nhiều người đàn ông đều sẽ thích phụ nữ như cậu ấy, thế thì, nàng hẳn có thể đạt được cuộc hôn nhân mà Hạ Niệm Sanh cô không cho nàng được, tiền bạc, thậm chí là một gia đình. Nhưng người phụ nữ đó, cứ như vậy gặp được cô, khắc vào trong sinh mệnh, rốt cuộc không rút ra được.
Lúc Tiêu Tiêu hai mươi tuổi.
Khi đó hai người đã qua thời kỳ mài giũa, không còn niềm vui sướng như điên khi mới bắt đầu yêu, cuộc sống trở nên bình thường đơn giản bình thản như nước. Hễ cô rảnh rỗi sẽ chạy đến trường của họ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học, cùng nhau nằm trên bãi cỏ đọc sách, giống như tất cả tình yêu ở trường đại học, chẳng qua các cô đều là phụ nữ mà thôi, thỉnh thoảng làm thêm kiếm được một ít tiền, cô sẽ mời người phụ nữ cô yêu nhất xem một bộ phim, ăn một chầu kem ly.
Lúc Tiêu Tiêu hai mươi sáu tuổi.
Tiêu Tiêu với gương mặt ghen tuông.
Tiêu Tiêu hầu hạ ở dưới thân cô.
Lúc cô bị bệnh, lúc cô vui vẻ, cậu ấy mặc áo sơ mi dài của cô, Tiêu Tiêu phía dưới ngay cả quần lót cũng không mặc, tươi mới như vậy, cách gần như vậy, giống như trong tầm tay.
Ban đêm khi nỗi nhung nhớ đến phát cuồng, cô sẽ chạy lên núi, ngồi trên nghĩa trang một đêm.
Đêm lạnh như thế, cô gối lên tấm bia đá lạnh lẽo nói chuyện với nàng, cô nói rất nhiều về quá khứ của họ, nói về tương lai căn bản không kịp thực hiện của hai người, cô nói thật ra cô còn chưa nghĩ ra phải thay đổi công việc gì, cô nói nhưng cô có thể cố gắng, có lẽ không quá hai ba năm có thể mua một ngôi nhà nhỏ, ngôi nhà có thể rất nhỏ, có lẽ chỉ có 30, 40 mét vuông.
Cô nói Tiêu Tiêu, cậu đừng ghét bỏ nhé, cô nói trong phòng cậu thích màu sắc nào? Chúng ta nhất định phải dùng tông màu ấm được không?
Cô nói IKEA có một ngôi nhà mẫu chỉ 20 mét vuông, cô nói bảo bối, cậu có lạnh không? Mình ôm cậu có phải sẽ đỡ hơn một chút? Cô liền giang hai tay ra, ôm tấm bia đá lạnh lẽo kia, có đôi khi còn có thể hát cho nàng một đêm, hát xong tiếng Quảng Đông, hát quốc ngữ, hát thẳng đến mức không thể phát ra được âm thanh, hát đến khi cổ họng bắt đầu chảy máu, hát đến cuối cùng không thể hát, như vậy cô mới có thể ngủ.
Chỉ có ở nơi đó, ở nơi gần Tiêu Tiêu nhất, mới có thể ngủ, đợi đến sáng hôm sau khi trời sáng sớm, cô sẽ xuống núi, rón rén trở về nhà, giả bộ chưa bao giờ xuất hiện.
Tiêu Tiêu chết, Mộc Chỉ cũng rất thương tâm, Niệm Văn luôn lo lắng cho cô, cô không muốn Niệm Văn lo lắng.
Chỉ là mấy ngày như vậy, rốt cục có một ngày, hơn mười một giờ đêm, cô nghe được các nàng đều đã ngủ, chuẩn bị đi ra ngoài lần nữa, vừa mới ra khỏi cửa phòng ngủ, liền thẳng tắp ngã xuống, một tiếng rên rỉ bừng bừng đánh thức Hạ Niệm Bạch trên sô pha, đánh thức Mộc Chỉ cùng Hạ Niệm Văn trong phòng ngủ chính mở to mắt nhìn trần nhà.
Hạ Niệm Sanh phát sốt, lúc đưa vào bệnh viện đã gọi không tỉnh.
Cổ họng cô nhiều ngày cũng không nói nên lời, sau Tết nguyên đán đó chính là mùa xuân lạnh lẽo, thời tiết so với năm trước còn lạnh hơn rất nhiều, hai tay cô đã bị lỗ kim đâm đến trăm ngàn vết thương. Từ bệnh viện ngây người mấy ngày liền trở về, Hạ Niệm Văn và Mộc Chỉ đều phải đi làm, mỗi ngày trong bệnh viện chạy quá vất vả, cô liền viết xuống, bảo Niệm Văn đưa mình về nhà nuôi.
Uống rất nhiều thuốc, dưỡng nhiều ngày, cổ họng cô vẫn không nói nên lời. Cô bị bệnh, cũng không còn sức để đi thăm Tiêu Tiêu vào ban đêm. Niệm Văn các cô cũng không cho phép cô đi nữa.
Có một ngày, cô nhàn rỗi ở nhà, mới đột nhiên nhớ tới túi xách của Tiêu Tiêu trước khi rời đi ngày đó để cô lên lấy không thấy đâu, cô không nhớ rõ để ở chỗ nào, cô gửi nhắn tin hỏi tất cả mọi người, tất cả mọi người đều không biết, điện thoại của Tiêu Tiêu cũng không thấy, cô thử bấm số quen thuộc kia, thế nhưng lại có thể gọi, trong điện thoại truyền đến tiếng đô đô chờ nghe máy, một khắc này, trái tim cô giống như bị bỏ sót, cô khẩn trương nắm lấy tai nghe, điện thoại di động của Tiêu Tiêu cư nhiên còn có thể gọi, cô hy vọng đầu dây bên kia sẽ truyền đến âm thanh, sẽ nghe thấy Tiêu Tiêu mềm nhũn gọi cô: "Niệm Sanh... Niệm Sanh..."
Hạ Niệm Sanh bị bệnh nặng một trận, mỗi ngày mệt mỏi, khi thì hết sốt, qua vài ngày nhiệt độ cơ thể lại tăng lên, có khi ho ra, không cười đùa. Hạ Niệm Văn lo lắng cô ho đến viêm phổi, lại khắp nơi tìm Đông y, Đông y nói là gan uất kết, để cô phải duy trì tốt tâm tình, thả lỏng tâm.
Nhìn từ bên ngoài cô không có gì, giống như khoẻ rồi, còn có thể ở nhà nấu cơm chờ Mộc Chỉ cùng Hạ Niệm Văn tan tầm trở về, lúc ăn cơm cô cũng sẽ ít nhiều ăn một chút. Cô còn nói cho Niệm Văn, chờ thân thể tốt lên, cô sẽ tìm lại công việc, còn nói đùa bây giờ tiền ăn tiền ở đều ghi lại, sau này sẽ trả lại, chỉ có vào ban đêm, đến mười một giờ, cô sẽ tắt đèn, sau đó lấy điện thoại di động gọi số kia, nói đến cũng kỳ quái, điện thoại di động của Tiêu Tiêu vẫn có thể kết nối, nhạc chuông còn đổi thành "Con đường cám dỗ" của Lâm Ức Liên.
Bạn xưa nay sẽ không bao giờ hiểu
Đau lòng mãnh liệt là như thế nào
Cứ như vậy hai câu, lặp đi lặp lại hát không ngừng.
Có đôi khi cô gối lên tiếng chuông cũng ngủ thiếp đi như vậy, sau đó có một ngày, cô bắt đầu nhắn tin cho Tiêu Tiêu, "Bảo bối"
"Tiêu Tiêu "
"Mình nhớ cậu rồi "
"Chờ mình khỏi bệnh mình sẽ đi thăm cậu."
Tất cả tin nhắn đều không được trả lời.
Cứ như vậy, đảo mắt đã đến tháng ba, Nam Thành rốt cục nghênh đón thời điểm ánh mặt trời sung túc nhất trong năm, cô có chút lo lắng điện thoại di động kia có thể ngừng hoạt động hay không có nợ phí hay không? Cô đi văn phòng kinh doanh điện thoại của Trung Quốc, nói với nhân viên bán hàng rằng cô phải trả phí, nhân viên bán hàng hỏi cô phải trả bao nhiêu, cô đưa cho một trăm, nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhìn đi nhìn lại, "Số này còn hơn 2000, cô còn muốn nộp sao? "
Vẫn còn hơn 2000, vậy thì sẽ không dừng lại, cô viết cảm ơn rồi rời đi.
Cô vẫn như trước đây nhắn tin, mỗi đêm gối lên tiếng chuông điện thoại di động liền ngủ thiếp đi như vậy, giống như có một đêm, cô trước sau như một bấm số Tiêu Tiêu, nghe tiếng chuông điện thoại di động, mơ mơ màng màng lại nghe thấy một tiếng "Alo" quen thuộc như vậy, giống như là âm thanh của Tiêu Tiêu, cô tỉnh lại, ảnh của Tiêu Tiêu trên tường lại đột nhiên rơi xuống, cô đứng dậy, nhặt ảnh nàng lên, giống như đang ở trong mộng, thế nhưng một tiếng alo kia lại chân thật rõ ràng như vậy, cô vội vàng mở điện thoại di động ra, trong nhật ký cuộc gọi rõ ràng có vài giây ghi chép cuộc gọi.
Hết chương 103