Từ đó về sau Liễu Đinh Huy liền đặc biệt tốt với Mộc Chỉ.
Mộc Chỉ bị cảm, Liễu Đinh Huy đi mua thuốc, nấu nước, hầu hạ bà cô trẻ kia, cứ như từ khi cô mới sinh ra đã thiếu nợ cô vậy.
Ai bảo nhà bọn họ cách nhau không đến ba thước đây?
Ai bảo Hoàng Thái Hậu nhà bọn họ là kim lan tỷ muội, tình như thủ túc với mẹ của Mộc Chỉ đây?
Ai bảo hắn sinh sớm ba năm so với cô gái kêu Mộc Chỉ kia đây?
Ai bảo hắn là một người đàn ông cơ chứ?
Năm bảy tuổi lên lớp một, mẹ hắn đã bắt hắn phát ra lời thề độc, nghĩa vụ của cuộc đời này là chăm sóc Mộc Chỉ, vinh hạnh đời này, là chăm sóc Mộc Chỉ, nguyện vọng cả đời này, là chăm sóc Mộc Chỉ thật tốt.
Vì thế, sáng sớm trời còn chưa sáng, dưới tàng cây hoè trong đại viện sẽ có một thanh niên gầy yếu đứng đó, nhẹ nhàng hô với cửa sổ trên lầu hai: "Mộc Chỉ, em gái Mộc Chỉ, rời giường mau, nếu không dậy sẽ bị muộn."
Năm phút đồng hồ sau, cửa phòng "két" một cái mở ra, mẹ Mộc đưa cho anh ta một cái bánh nướng cùng trà sữa, ừ, vẫn là mẹ Mộc đối xử tốt với hắn. Dựa theo tình hình chung mọi ngày, trong vòng mười phút Mộc đại tiểu thư sẽ không rời giường, hắn cũng giống mọi khi, đây cửa phòng Mộc Chỉ ra, vén chăn lên, rồi sau đó ghé sát tai cô thét lên: "Chuột, có chuột, Mộc Chỉ, ở trên giường em." Đây là chiêu mà mỗi ngày phải chuẩn bị, lần nào cũng chuẩn, Mộc Chỉ tuyệt đối sẽ trong vòng một giây từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó đạp lên chân hắn, rời giường, rồi hắn phải đèo cô đến trường.
Liễu Đinh Huy hắn, đường đường một thằng con trai, từ nhỏ liền đã định có một vận mệnh bi thảm như thế, cũng định sẵn kết cục bi thảm bị đè cả đời.
Tất cả những chuyện đó, mãi đến khi anh ta xuất hiện. Anh ta tựa như một làn gió xuân thổi vào mặt. Anh ta giống mặt trời dịu dàng ấm áp, giống ngọn lửa giữa mùa đông. Dù sao, mặc kệ giống cái gì, sự xuất hiện của anh ta, sưởi ấm trái tim đã sớm vỡ nát thành vụn của Liễu Đinh Huy.
Anh ta ngọc thụ lâm phong.
Anh ta phong lưu phóng khoáng.
Anh ta ôn nhuận như ngọc.
Tóm lại, ngay cả khi anh ta hô hấp cũng ngọt. Cứ như vậy, người con trai đầu tiên làm cho Liễu Đinh Huy yêu thương cứ như thế oanh oanh liệt liệt xuất hiện.
Năm ấy khi hắn mười tám tuổi, thời điểm thổ lộ hết thảy cho Mộc Chỉ, lúc đó Mộc Chỉ mới mười lăm tuổi, làm sao cô có thể hiểu rõ đây? Hiểu được tình yêu oanh oanh liệt liệt, như thiêu thân lao đầu vào lửa của hắn.
Mộc Chỉ nhìn chằm chằm hàng lông mi thật dài của hắn, hỏi: "Có ý gì?"
"Ý anh là anh có người mình thích, Liễu Đinh Huy anh đây đời này lần đầu tiên có người mình thích."
"Ồ."
"Là một người con trai."
"Òhm, liên quan gì đến em?"
"À thì không có gì, anh chỉ là vui quá, muốn chia xẻ với em một chút thôi."
"Nhưng vì sao anh lại thích con trai? Không phải anh cũng là con trai à?" Mộc Chỉ mười lăm tuổi thật sự có chút khó có thể lý giải.
"Chuyện này không có cách nào giải thích với em, dù sao anh vui lắm, em gái Mộc Chỉ, anh rốt cục tìm được người mình thích rồi."
"Ừ, chúc mừng anh."
"Ừ, nhất định em phải giữ bí mật cho anh đấy."
"Ờ, đây là bài tập môn lịch sử, đây là bài tập môn toán, còn đây là môn hoá, em ra ngoài chơi đây."
"......"
Khi nào hắn mới có thể thoát khỏi con bé này, khi nào mới có thể??? Hắn oán giận cõi đời, ngồi gặm bánh quy trên bàn Mộc Chỉ.
Mộc Chỉ vốn đã nhảy nhót ra ngoài chơi lại lộn trở lại, nghiêm túc chăm chú nhìn hắn: "Em vẫn không thể hiểu nổi." Sau đó thuận thế cầm hộp bánh quy để trên bàn theo luôn.
Cứ như vậy, từ khi Mộc Chỉ sinh ra, Liễu Đinh Huy đã ở bên cạnh cô, chuyện đó ở trong mắt người ngoài mà xem cứ như một đôi trời đất tạo nên, một đôi thanh mai trúc mã, một đôi tình chàng ý thiếp. Nhưng "chàng" không có tình, "thiếp" cũng không có ý. Thẳng đến buổi tối một năm trước, cái đêm mưa giông gió giật kia, Liễu Đinh Huy thương tâm cô đơn, lại một lần nữa thất tình, mà Mộc Chỉ cũng tình trường thất ý, một mình ngồi trong góc uống rượu.
Ngồi trong góc uống rượu còn có Liễu Đinh Huy.
Liễu Đinh Huy lờ đờ mơ hồ thiện ý nhắc nhở Mộc Chỉ đang vùi đầu uống rượu: "Khuya thế rồi một đứa con gái ở quán bar không an toàn đâu."
"Liên quan gì tới anh?"
"Anh chỉ tốt bụng thôi mà, trên đời này tốt bụng mà cũng không được đối xử tốt sao."
"Ai biết anh có lòng tốt thật không hay giả dối chứ."
Cô ngẩng đầu, hắn thét chói tai.
"Mộc Chỉ!!!"
"Liễu Đinh Huy!!!"
"Không phải em ở Tuỳ Châu à?"
"Không phải anh ở Thượng Hải sao?"
"Em đến ngắm hoa."
"Anh đến ngắm người."
Nam Thành có một nơi cứ vừa đến tháng 8,9 là ngập tràn huân y thảo, sắc tím phủ đầy núi đồi, kín tầm mắt. Chẳng qua chỉ chia tay mà thôi, chẳng qua là bắt gặp bạn trai ngoại tình mà thôi. Cô ở nhà ga nhìn thấy cái tên Nam Thành, liền mua vé tới nơi.
Mà Liễu Đinh Huy từ Thượng Hải đi vào Nam Thành để cứu vãn đoạn tình cảm kia, chỉ tiếc có những tình cảm không phải một chuyến bay, một cái ôm là có thể cứu trở về.
Vì thế mượn rượu tiêu sầu lại càng sầu, rút đao chém nước nước càng chảy.
Một ly lại một ly.
"Tên đó không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao? Cái tên đàn ông khốn nạn đó lại làm gì? Em đánh hắn giúp anh."
"Em không cao như người ta, không đô con bằng, em định đánh kiểu gì."
"Em xxx hắn ta."
"......"
"Đàn ông trên đời đều như nhau."
"Ừ, trừ anh ra."
"Anh không tính."
"Anh ta nói qua thời gian qua lâu rồi, anh ta chán anh, anh ta không yêu anh nữa."
"Lý do chia tay từ xưa tới nay cũng đều giống nhau cả."
"Chuyện của anh định giải thích với người nhà thế nào?" Mộc Chỉ hiện tại nhớ tới đều hận không thể đánh chết mình. Lúc đó sao mình lại rảnh hơi hết chuyện để nói nhắc tới chuyện ấy kia chứ.
"Mẹ anh ép kết hôn đến mức sắp tự tử rồi này, còn thường xuyên nhắc tới em nữa. Em không biết bà ấy biết tin em có bạn trai thương tâm đến mức chẳng khác gì khi ba anh có bạn gái mới đâu, tuyệt thực ba ngày, ánh mắt nhìn anh như thể nhìn Hoàng Thế Nhân."
(*Một nhân vật trong phim "Bạch Mao Nữ", địa chủ giàu có, gian ác, hiếp bức dân nữ)
"Qua nhiều năm đến vậy rồi, bọn họ thuỷ chung vẫn nhớ mãi, cứ như tâm nguyện sinh thời của họ là nhìn thấy chúng ta kết hôn ý. Anh căn bản không thích phụ nữ, em cũng vốn chẳng thích anh."
"Nếu không thì chúng ta kết hôn đi?"
"Hả? Đùa gì thế, hôn nhân không phải trò đùa." Mộc Chỉ phất tay nói.
"Cũng phải." Liễu Đinh Huy vùi đầu uống rượu, đắng thật.
"Kỳ thật đó cũng coi như một ý kiến hay, dù sao đàn ông trên đời đều giống nhau, gả cho anh, em còn có thể tuỳ ý bắt nạt. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi." Tối hôm đó nhất định Mộc Chỉ uống rất nhiều rượu, tuyệt đối, bằng không chuyện quan trọng như thế sao cô có thể dễ dàng liền cùng Liễu Đinh Huy làm ra trò cười đó. Kết hôn mà, cũng không phải ăn cơm.
"Được rồi, vì hạnh phúc của anh, lòng anh cam tâm tình nguyện để em bắt nạt là được. Đi thôi, đi cục dân chính lĩnh giấy chứng nhận."
"Hiện tại?"
"Ừ."
"Anh cho là cục dân chính sẽ tăng ca làm đến đêm khuya à? Hơn nữa em cũng không mang theo hộ khẩu."
"Về Tuỳ Châu lấy."
"Hiện tại?"
"Ừ, đi, chúng ta đến sân bay, về Tuỳ Châu, kết hôn!!!"
"Hộ khẩu của em bị mẹ em giấu rồi, vì không muốn để em gả cho người đàn ông kia."
"Anh, anh biết, mẹ Mộc chỉ muốn em gả cho anh thôi. Để anh đi, chắc chắn sẽ lấy được."
Chạy suốt đêm về Tuỳ Châu, đến nhà họ Mộc, ấn chuông cửa, mẹ Mộc bị đánh thức, mở cửa, mùi rượu ngập trời ập vào, theo đó mặt cười tươi như hoa kéo Liễu Đinh Huy: "Tiểu Huy!!!! Tiểu Huy!!!! Thật sự là con???? Sao hai đứa lại tới đây? Hai đứa làm sao thế? Còn uống rượu nhiều đến vậy?"
"Con, mẹ Mộc, con thấy Mộc Chỉ, con vui lắm, con rất vui, ha ha."
"Được được, vui là tốt rồi, vui cũng không nên uống rượu nhiều đến thế."
"Mẹ Mộc, hộ, hộ khẩu đâu rồi? Con, con muốn kết, kết hôn với Mộc Chỉ."
Mộc Chỉ nằm ở sô pha cũng hợp thời bổ sung một câu: "Kết, kết hôn."
Rồi sau đó lại lôi rượu từ trong bếp ra tiếp tục uống với Liễu Đinh Huy, đồng thời gia nhập vào cuộc chè chén còn có mẹ Mộc. Bà rất cao hứng, tâm nguyện nhiều năm qua rốt cục như ý nguyện. Cuối cùng bà cũng có thể yên tâm đem đứa con gái mình đã nuôi dưỡng hai mươi tám năm giao cho Liễu Đinh Huy.
Mặt trời đã lên đến đầu cành, đi đến cục dân chính, lĩnh chứng nhận, về nhà, hai người nằm ngủ trên giường đến thiên hôn địa ám, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau mới tỉnh lại. Đầu Mộc Chỉ đau như muốn nứt ra, phát hiện vật khác thường trên giường, liền một cước đá xuống giường.
"Anh, sau anh lại ở đây?"
"Ai da, đau đầu, đau đầu chết mất."
"Liễu Đinh Huy......"
"Hai đứa tỉnh rồi? Xem ra mệt lắm, rửa mặt rồi đi ra ăn sáng đi." Mẹ Mộc nhẹ nhàng đẩy cửa, cười nói.
"Dạ, lập tức, lập tức xong." Mộc Chỉ đứng dậy khóa cửa phòng, kéo Liễu Đinh Huy qua.
"Anh còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"
"Anh không biết nữa, có vẻ, hình như, chúng ta uống say quá, ở quán bar Nam Thành ấy, đúng rồi, quán bar Nhất Kiến Chung Tình, sau đó chúng ta bay về Tuỳ Châu lấy hộ khẩu."
"Lấy hộ khẩu làm gì cơ?"
"Kết, kết hôn đó."
Mộc Chỉ đương trường hoá đá, chỉ cảm thấy đầu càng đau, đang chìm trong suy tư, lại có người nhấn chuông cửa, sau đó nghe được tiếng thét chói tai của mẹ mình. Cô cùng Liễu Đinh Huy cuống quýt đẩy cửa ra ngoài xem, hoá đá không chỉ có mình Mộc Chỉ, mà còn có Liễu Đinh Huy.
Ngoài cửa chính là ba mẹ Liễu mới từ Thượng Hải tới. Mẹ Liễu cùng mẹ Mộc ôm nhau mà khóc, ba Liễu vỗ vỗ đầu vai con trai. Mọi thứ dồn dập ập tới quá mãnh liệt.
"Thằng ranh này, chuyện lớn thế mà sao không nói trước cho ba mẹ biết, doạ mẹ con sợ luôn kìa."
"Tiểu Huy à, mẹ vui quá, chuyện lớn như vậy mà con và tiểu Chỉ đều gạt chúng ta. Trước đó mấy ngày mẹ thấy tiểu Chỉ có bạn trai, trái tim của mẹ ấy à, thật sự giống như bị người ta đào ra ấy."
"Đó là do tiểu Chỉ giận dỗi tiểu Huy, cố ý chọc giận tiểu Huy thôi. Con bé này ấy à, từ nhỏ tính tình đã khó chiều rồi." Mẹ Mộc giải thích.
"......"
Thế này cũng quá hợp lý đi.
"Ba Liễu, mẹ Liễu, con có chút việc cần nói với Liễu Đinh Huy, tụi con về phòng trước." Mộc Chỉ kéo Liễu Đinh Huy vào phòng.
"Hiện tại phải làm sao bây giờ? Anh xác định chúng ta đã đến cục dân chính lĩnh chứng rồi hả?" Mộc Chỉ kéo quần áo hắn.
"Hình như thế, anh không rõ, uống nhiều quá." Tấm giấy chứng nhận màu đỏ ở trên bàn trang điểm làm hai người hoa cả mắt.
Mộc Chỉ hút một hơi khí lạnh, run rẩy cầm lên tờ chứng thư có ý nghĩa mang tính lịch sử, mở ra: "Anh đem hộ khẩu theo người?"
"Anh vốn dỗi muốn kéo tên kia đi Hà Lan kết hôn."
"Cho nên, về mặt pháp luật, hai chúng ta đã thành vợ chồng hợp pháp?"
"Ừ."
"Liễu Đinh Huy!!!!"
"Á!!!!"
"Tiểu Chỉ, làm sao, làm sao thế?"
"Không có việc gì, Liễu Đinh Huy đạp phải chân con." Cô nói vọng ra ngoài trả lời.
Hết chương 19