Thời tiết sau khi lập thu trở nên mát mẻ, hiển hiện chứng minh câu nói "nhất trường thu vũ nhất trường hàn" (*Sau cơn mưa thu dài là một đợt lạnh). Sau ngày quốc khánh, người sống ở Nam Thành liền có thể mặc áo dài tay, trang phục mùa thu, mùa hè dồi dào sức sống cứ như thế trôi qua. Đều nói mùa hạ là thế giới đầy tiếng động, tựa hồ trong mùa này, vạn vật đều cái sau tiếp cái trước phát ra âm thanh, ngay cả sau buổi trưa hè mệt mỏi vô lực cũng vẫn có loài động vật siêng năng phát ra thanh âm cầu bạn tình. Động vật đều kết bạn mà đi, con người cũng không ngoại lệ, nhưng có rất nhiều thời điểm, chúng ta tình nguyện lựa chọn một mình trôi qua cũng không muốn một người không đúng làm bạn bên người.
Mộc Chỉ là đúng người sao? Vấn đề này đã không chấp nhận được nàng tiếp tục nghĩ, trong một quãng thời gian rất dài rất dài, nàng không còn liên hệ với người đó nữa, nàng vĩnh viễn vẫn nhớ rõ ngày ấy ở quán cà phê, cô ấy bình thản nói "Chúng ta đều là con gái, sao có thể có khả năng". Nàng cũng không còn dũng khí để liên hệ với cô.
Kỳ thật lúc ban đầu nàng cũng từng sợ hãi, thế tục giáo dục truyền thống, nàng sao có thể không sợ đây? Cho dù có người chị họ anh dũng Hạ Niệm Sanh ở phía trước, nàng cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ đi con đường mà Hạ Niệm Sanh đã từng đi.
Nàng không biết những năm qua Hạ Niệm Sanh đã trải qua thế nào lại có thể gạt qua một bên nỗi nhớ về nhà họ Hạ, bao gồm cha mẹ cô. Từ ngày đó khi Hạ Niệm Sanh tốt nghiệp trung học, đã tám năm chị ấy chưa về, cha mẹ ở quê cũ cũng chưa bao giờ đến thăm cô. Cho nên tết âm lịch hàng năm Hạ Niệm Sanh đều phiêu đãng khắp các nơi, không phải ở Hokkaido thì là Nam Mĩ, thậm chí châu Phi. Dù sao, mấy ngày đó chị ấy tuyệt đối sẽ không ở trong nước, quỷ đều biết 13 triệu người đều chen chúc về nhà, chị cũng có nhà, nhưng không về được.
Hạ Niệm Văn không có dũng khí đó, cũng không có lòng hiếu kỳ như thế, nhưng rất nhiều thời điểm có một số việc đã xảy ra chính là đã xảy ra, có những thứ tình cảm, có những người, dù bạn có dùng mỡ heo bôi lên trái tim để che đi thì cũng vẫn nhìn rõ mồn một. Ai có thể biết trước tương lai. Nàng thích Mộc Chỉ, không phải bởi vì cô là phụ nữ, nhưng mà, chẳng lẽ bởi vì cô là phụ nữ, nàng sẽ không thể thích cô sao?
Trong tình sử của Hạ Niệm Văn, đây là lần thất tình thảm thiết nhất, đương nhiên nếu thật sự nghiên cứu về mặt chữ thì ngay cả thất tình cũng không tính. Mất đi là bởi đã từng có được, nàng ngay cả có được cũng chưa từng có, cho nên tiếng "thất tình" này dùng trên người nàng đều là chuyện xa xỉ. Nhiều năm qua, tình sử của nàng cho tới bây giờ đều trống rỗng, chủ yếu là lúc học tiểu học, bị gán ghép với anh chàng tên Dương Thông, nàng nhìn cũng không muốn nhìn nhiều thêm một cái, không biết thế nào một đường gập ghềnh lên đến trung học. Lúc đó, Mộc Chỉ liền xuất hiện. Nàng cũng không còn liếc nhìn bất kỳ ai khác nữa. Cho nên, trong phần tình sử trống rỗng này, đây quả thực là một đòn trí mạng. Cũng may, mùa hè làm người ta phiền não rốt cục đi qua, làm cho trái tim nho nhỏ bị tổn thương của nàng khá hơn một chút.
Hạ Niệm Văn không thích mùa hè, nàng vẫn luôn cảm thấy mùa hè quá mức ồn ào náo động, vạn vật sinh linh đều như thế. Đầu thu, tựa hồ hết thảy đều chậm rãi lắng đọng lại, nàng trải qua cuộc sống ngày qua ngày đi làm rồi tan tầm, một cuộc sống bình thản không gợn sóng. Đây vốn cũng chính là cuộc sống thuộc về nàng. Mộc Chỉ xuất hiện chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua nàng không ngờ kiếp sống nơi công sở của mình cũng từ sau kỳ nghỉ quốc khánh bắt đầu chậm rãi lệnh khỏi quỹ đạo vốn có.
Bách Thị Quốc Tế cũng giống bất kỳ một công ty nào, là bức tranh xã hội thu nhỏ chân thật nhất. Hạ Niệm Văn chưa bao giờ trêu chọc ai, cũng bởi vậy dù đến Bách Thị Quốc Tế đã một năm cũng chưa hề đắc tội ai. Rất nhiều lúc nếu không tham vọng quá nhiều, đương nhiên sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái, chẳng qua phó quản lí vừa được lên chức của bộ phận tiêu thụ là Tôn Nhất Chu cứ muốn cho nàng đi đường vòng.
Không biết vì cái gì, Tôn Nhất Chu cứ làm cho nàng nhớ tới Dương Thông trước đây, chẳng lẽ nàng luôn thu hút loại đàn ông kiểu này? Miệng lưỡi trơn tru, lời ngon tiếng ngọt. Hạ Niệm văn ghét nhất loại đàn ông nói nhiều, nhưng cứ cố tình bị kiểu người đó bám lấy.
Nàng vừa đi làm không bao lâu, trong một bữa tiệc của công ty, Tôn Nhất Chu đại biểu đi kính rượu bộ môn của bọn họ. Hạ Niệm Văn không phải người biết từ chối người khác, Tôn Nhất Chu kính một ly, nàng uống một ly, cuối cùng thật sự chịu không nổi, chạy đến buồng vệ sinh nôn một trận rồi lại trở về uống tiếp. Từ sau lần đó, Tôn Nhất Chu liền để ý nàng, cảm thấy cô gái này thật sự rất hiền. Thật ra chẳng qua là do nàng không tiện từ chối mà thôi.
Sau lần đó, Tôn Nhất Chu cứ luôn ở rất nhiều trường hợp "ngẫu nhiên" tình cờ gặp Hạ Niệm Văn. Trong căn tin ở công ty, không biết thế nào Tôn Nhất Chu lại ngồi cạnh nàng. Trong thang máy lúc tan tần, cũng thường xuyên chỉ còn lại hai người bọn họ. Mới đầu Hạ Niệm Văn cũng không để ý, ở trong mắt nàng, nàng bất quá là một nhân viên quèn ở tầng dưới chót công ty, mà Tôn Nhất Chu khi đó đã có nhà có xe, là phó quản lý phụ trách mảng tiêu thụ cửa sổ thủy tinh của Bách Thị Quốc Tế. Mãi cho đến khi lời xì xào bàn tán đồn đãi trong công ty ngày càng nhiều, nhiều đến mức Hạ Niệm Văn cũng không thể không bận tâm tới vấn đề này, Tôn Nhất Chu bắt đầu điên cuồng tấn công theo đuổi. Mỗi ngày hoa tới nằm trên bàn làm việc của nàng còn đúng giờ hơn cả giờ nàng đi làm. Mấy chục đồng nghiệp làm cùng khu vực cứ thế nhìn nàng.
Lần đầu tiên Hạ Niệm Văn còn nghĩ tới việc lén để bó hoa dưới gầm bàn. Đây rất không phù hợp với phong cách làm người khiêm tốn của nàng. Hạ Niệm Văn hận không thể ngày ngày ngồi nơi đó, ai nấy đều có thể quên sự tồn tại của nàng, nhưng bây giờ, cứ chín giờ sáng mỗi ngày, sau khi quẹt thẻ rồi còn có đồng nghiệp nữ đặc biệt đi ngang qua bàn làm việc của nàng, nói êm tai là muốn ngửi mùi hoa. Ngay cả rất nhiều đồng nghiệp nam cũng đều nằm trúng đạn, bị phê phán không biết học tập làm theo.
Ở hiện trường bởi vì hoa không có bưu thiếp hay lời nhắn, trong lúc nhất thời mọi lời bàn tán của mọi người đều chuyển lên trên người nàng. Có người nói nhất định là Tôn quản lí ở bộ phận tiêu thụ đưa. Có người còn thắc mắc không biết có phải Hạ Niệm Văn còn có ai khác theo đuổi không?
Niệm Văn không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy ánh mắt Tôn Nhất Chu nhìn mình càng ngày càng ái muội, càng ngày càng dâm đãng, rốt cục sau khi kiên trì không ngừng được tặng hoa tới ngày thứ chín, nàng cầm bó hoa kia gõ vang cửa phòng Tôn Nhất Chu. Nàng có phần mất tự nhiên, nhưng cũng không muốn ngày ngày như một con công mặc cho người khác nhìn, điều này làm cho nàng rất bất an. Tôn Nhất Chu đang vùi đầu vào một đống số liệu, thấy người đến là Hạ Niệm Văn, liền vội vàng ngẩng đầu lên từ đống số liệu, nhìn thấy hoa trong tay nàng liền khó hiểu không rõ.
"Quản lí Tôn, tôi xin anh đừng tặng hoa cho tôi nữa, như thế rất ảnh hưởng tới tâm tình làm việc của mọi người, quản lí Dương của bên tôi cũng đã cảnh cáo tôi."
"Em cảm thấy hoa này là của tôi tặng?" Tôn Nhất Chu từ phía sau bàn công tác sáp lại gần.
"Hoa này không phải anh tặng?" Hạ Niệm Văn có chút quẫn bách, nhưng nếu không phải anh ta thì còn ai được?
"Cho nên, Niệm Văn, chắc em cũng biết từ sớm tình cảm của anh rồi." Anh ta nói xong, thân mình hơi cúi xuống trước, nội tiết tố nam tỏa ra như tưới từ trên đầu xuống dưới chân, đây còn không phải là chuyện làm cho Hạ Niệm Văn không thể chịu được nhất, khiến nàng ghê tởm là ai cho phép hắn ta gọi nàng là "Niệm Văn". Nàng chỉ cảm thấy da đầu run lên, máu toàn thân dâng lên, rõ ràng vẫn là hai chữ đó, từ miệng người khác biệt gọi ra cũng có cảm giác bất đồng. Nàng bị lời nói khéo léo của Tôn Nhất Chu làm cho choáng váng, không biết nên đáp thế nào cho phải, chỉ đành hạ thấp người, dãn ra khoảng cách giữa hai người, lạnh lùng nói: "Là do tôi hiểu lầm, nếu hoa không phải do quản lí Tôn tặng, không có việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài."
"Niệm Văn." Tôn Nhất Chu chặn đường đi của nàng, cũng thuận tay buông xuống bức rèm trong văn phòng.
Hạ Niệm Văn cảnh giác nhìn hắn.
"Buổi tối sau khi tan tầm em có thời gian cùng ăn một bữa cơm không?" Cặp mắt xếch của hắn sóng mắt lưu chuyển, chứa đầy tình ý.
"Xin lỗi, sau khi tan làm tôi có việc rồi. Quản lí Tôn, nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép ra ngoài."
"Niệm Văn, mỗi lần hẹn em, em đều có việc, chỉ thời gian một bữa cơm thôi mà. Một tiếng thôi, em cũng không thể dành cho anh sao? Hay em cảm thấy anh tốn nhiều tâm tư như thế vẫn không thể làm cho em vui?"
"Cho nên hoa này là do anh tặng, phải không?" Hạ Niệm Văn nhíu nhíu mày.
"Ừ."
"Vậy vì sao vừa rồi anh không thừa nhận."
"Anh lại không hề phủ nhận."
Hạ Niệm Văn chán ghét nhìn hắn, cầm bó hoa nặng nề đặt lên bàn công tác, mặt đặc biệt hồng. Tôn Nhất Chu miệng lưỡi trơn chu, Hạ Niệm Văn lại không phải đối thủ của hắn: "Cảm ơn quản lí Tôn đã quan tâm, sau này đừng phí tiền hoa nữa, hoa tươi vốn nên sinh trưởng ở thiên nhiên, hái xuống mặc cho người nhìn ngắm vốn là chuyện tàn nhẫn, tôi nghĩ quản lí Tôn hẳn cũng là người thương hoa." Hạ Niệm Văn nói xong nghiêng người đi lướt qua hắn, muốn mở khóa cửa.
Đúng lúc đó Tôn Nhất Chu từ phía sau đưa tay lên, Hạ Niệm Văn cả kinh, cuống quýt né tránh.
"Niệm Văn, từ ngày đầu tiên em vào công ty anh đã thích em rồi. Em không biết mỗi một hành vi cử chỉ của em đều khiến anh nhung nhớ, làm bạn gái của anh được không?" Khí tức của nam nhân đã ngày càng ép sát, hắn bắt được tay nàng, tình thâm ý thiết thổ lộ những lời mà lọt vào tai Hạ Niệm Văn nghe thấy đặc biệt chói tai. Nàng tránh lui qua một bên, đẩy cửa hành lang, thế nhưng lại bị đóng lại.
Tôn Nhất Chu từng bước ép sát: "Niệm Văn, có phải anh làm không tốt chỗ nào không? Em nói cho anh biết, anh sẽ sửa, được không? Anh thật sự thích em, nhiều năm qua anh chưa từng thích một cô gái nào như thế, cũng chưa từng vì để lấy lòng một cô gái mà hao phí biết bao sức lực lẫn tinh thần đến vậy. Mỗi ngày chuyện làm anh vui nhất chính là có thể từ cửa sổ văn phòng nhìn thấy em. Em luôn cúi đầu, ngẫu nhiên nhíu mày, luôn im lặng như thế đứng ở đó. Anh đặc biệt thích dáng vẻ em lúc cúi đầu, thật sự đấy, Niệm Văn, em cho anh một cơ hội, được không?"
"Quản lí Tôn, tôi đã có người mình thích rồi, xin lỗi." Hạ Niệm Văn cố gắng chạy trốn từ dưới bàn tay hắn ta.
"Anh chưa từng nghe ai nói em có bạn trai cả. Niệm Văn, cho anh một cơ hội thôi, dù em chấp nhận cũng được, từ chối cũng không sao, ít nhất để anh thử một chút. Tình cảm có thể bồi dưỡng mà, em nói cho anh biết, anh nên làm thế nào? Em thích mẫu người gì? Anh đều có thể sửa." Trong lúc nhất thời Hạ Niệm Văn có chút hoảng, nàng không tin chuyện trên trời đột nhiên rơi xuống chuyện tốt, nàng nào có tài đức gì mà có thể làm cho Tôn Nhất Chu làm vậy vì nàng.
Đang lúc mải suy nghĩ, Tôn Nhất Chu đột nhiên cúi xuống, hơi thở ấm áp đập vào mặt, gã đàn ông này thế nhưng muốn đánh lén nàng? Ngay khoảnh khắc đó, làm cho nàng giật mình không phải là Tôn Nhất Chu đang nhào tới như một con sói, mà là cô gái không biết đã đứng ở cửa từ khi nào, cô gái mà nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn – Mộc Chỉ.
Hết chương 28