Tác giả: Thanh Đoan
Edit: Chen
Yến Tinh Châu, bên ngoài thành Nhân Tiên.
Một đoàn xe ngựa chậm rãi đến gần cổng thành màu đen nguy nga sừng sững, vẻ mặt của mấy kẻ mặc áo xanh lưng đeo trường kiếm không hề kiên nhẫn chút nào, ôm tay lẳng lặng đứng sau lưng vệ binh gác cổng thành.
Phàm nhân muốn vào thành phải xếp một hàng thật dài, đi qua theo thứ tự.
Phía trước xe ngựa truyền đến tiếng lẩm bẩm: "Kỳ lạ..."
Khê Lan Tẫn vén rèm liếc mắt nhìn ra bên ngoài, vừa thò cái đầu tóc xù ra đã chú ý đến mấy người mặc áo xanh, thấp giọng hỏi ông anh cưỡi ngựa đi phía trước: "Hồ huynh, sao vậy?"
Giọng hắn có hơi khàn.
Thiếu niên có dung mạo cực kỳ tuấn tú ló ra khỏi rèm, mắt như điểm nước sơn, bên tóc mai thắt một cái bím nhỏ, được tô điểm bằng hạt châu màu đỏ tinh xảo đặc sắc, lung lay theo từng cử động.
Đôi mắt phượng hơi xếch ngái ngủ khẽ nâng lên, dưới mắt phải có một nốt ruồi, vừa thấy người khác đã cười tủm tỉm. Thiếu niên sinh động, hoạt bát lại sáng lạn như vậy rất dễ có cảm giác gần gũi.
Lấy được ấn tượng tốt của người khác dễ như bỡn.
Dọc theo đường đi, hai người nói chuyện rất hợp nhau, ông anh rất có hảo cảm với Khê Lan Tẫn, vô cùng vui lòng mà giải đáp thắc mắc của hắn, sờ bộ râu ria, hơi đắc ý nói: "Lão Hồ ta đã vào Nam ra Bắc, từng thấy nhiều rồi, mấy vị áo xanh kia chắc mẩn chính là tiên sư tu tiên... thế mới nói là kỳ lạ, hôm nay sao lại có tới hai vị tiên sư? Mấy vị... tiên sư này, bình thường chẳng thèm để chúng ta vào mắt cơ mà."
Thiên hạ có bốn châu lớn, Yến Tinh Châu là nơi người phàm tập trung nhiều nhất, tất cả những thành trì lớn nhỏ của người phàm đều tụ lại đây, hầu hết những tiên sư tu chân cảm thấy những nói có phàm nhân tụ tập đều bị ô nhiễm quá nặng, không chịu ở lại.
Một thành trì nhỏ bé xa xôi như thành Nhân Tiên, chẳng có mấy khi thấy được tu sĩ chứ đừng nói đến việc có tu sĩ canh gác ở cửa thành.
Trái lại, Khê Lan Tẫn thầm hít hà một hơi trong lòng, không tiếng động buông rèm xuống, lùi về trong xe ngựa.
Có tới tám phần là tới tìm hắn đấy.
Không chờ đến khi Khê Lan Tẫn suy nghĩ phải làm gì mới tốt bây giờ thì bỗng bên tai truyền đến một tiếng "a..." thật trầm.
Khê Lan Tẫn cúi đầu.
Trên cái giường đơn sơ tạm bợ chắp vá trong xe ngựa có một thiếu niên mặc áo trắng như tuyết đang nằm, hô hấp nóng rang.
Chắc là vì gỗ cấn đầu y, Khê Lan Tẫn chỉ đành cống hiến hai cái đùi của mình cho y gối lên.
Ánh nắng sớm nhỏ vụn ngoài cửa xe len lỏi qua theo khe hở, một phần rơi xuống mái tóc dài màu trắng của y, một phần đáp lên khuôn mặt làm nổi bật lên ngũ quan sắc sảo lại lạnh lùng, hàng lông mi dày rậm lẳng lặng run rẩy, môi mỏng tái nhợt khẽ mím lại. Trong xe ngựa u tối rung lắc, y giống như nắm tuyết vì rung chấn mà sắp sửa rớt xuống khỏi cây tuyết tùng.
Dù cơ thể y có khó chịu, nhưng tư thế ngủ lại không hề xấu chút nào, hai tay đặt trước người rất đúng mực, cổ tay bên trái có một chuỗi hạt châu trong suốt như tuyết tụ, lộ ra cảm giác khó gần, kiêu ngạo lại hờ hững giống như chính chủ nhân của nó.
Khê Lan Tẫn quan sát tình trạng của y, cầm cái khăn ướt đã được vắt khô lên, nhẹ nhàng đặt lên trái của thiếu niên, muốn hạ nhiệt độ của y.
Thiếu niên này được hắn đào từ trong tuyết ra.
Chuyện này kể ra cũng dài dòng.
Năm ngày trước, Khê Lan Tẫn vẫn còn ngồi trong phòng studio, vui vẻ chờ được quay cảnh cuối.
Kỹ năng của nam nữ chính phải đút lót mới được vào đoàn quá kém, đạo diễn tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, làm phí cả một buổi sáng. Khê Lan Tẫn cảm thấy buổi chiều còn phải dày vò thêm một tăng nữa, thế nên hắn nhàm chán ngồi trong một góc trốn việc cùng với bé trợ lý.
Bé trợ lý An Lợi hứng khởi lấy tiểu tuyết gần đây của cậu ra cho hắn xem: "Trong truyện có một nhân vật mà em cực thích, chắc chắn sẽ hợp với gu của anh!"
Khê Lan Tẫn: "Hửm?"
"Thiết lập nhân vật này có một nửa huyết mạch thần thú, có thể biến thành một con thú lông xù cực lớn, vừa uy phong vừa đẹp trai luôn!"
Khê Lan Tẫn cảm thấy hứng thú: "Nói tiếp đi!"
"Tên của nhân vật này là Tạ Thập Đàn, trong sách miêu tả y là "như màn đêm tĩnh mịch, như cái bóng mờ chợt lóe, như ánh trắng vô cùng lạnh lẽo, tính tình như bạch ngọc, dù đốt vẫn còn lạnh" ý không phải là y hiền hòa như ngọc mà là y giống như một khối ngọc lạnh băng, không có chút ấm áp nào, tính cách này và ngoại hình lông xù, chẳng phải rất đúng gu của anh sao ạ?"
Khê Lan Tẫn dè dặt gật đầu.
"Trong sách còn nói y có sức mạnh ngút trời, tôn hiệu là Vọng Sinh Tiên tôn, thành danh khi còn trẻ, hơn trăm tuổi đã đến kỳ Hợp Thể, lúc Ma Tổ xuất thế làm hại thiên hạ, những người khác cùng hợp tác bày trận để vây nhốt Ma Tổ, chỉ riêng Tạ Thập Đàn cầm trường kiếm vào trận đánh nhau với Ma Tổ đến nỗi đất trời tối mịt, chẳng thấy ánh sáng, cuối cùng đâm một nhát xuyên tim của Ma Tổ, giải quyết mối họa."
Những lúc thế này bé trợ lý An Lợi rất nhiệt tình, hớn hở kể chuyện, trông rất sống động, sơ sơ là cậu cảm thấy cuộc chiến quyết đấu rất đặc sắc, truyện còn miêu tả rất kỹ cảnh Tạ Thập Đàn đâm một kiếm vào tim của Ma Tổ, thấy Khê Lan Tẫn hít hà, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn lấy tay che ngực.
Nhóc con này, hình như cậu càng nói càng lan man rồi.
Bé trợ lý hưng phấn kết thúc câu chuyện, đột nhiên như nhớ đến điều gì, gãi đầu nói: "Đúng rồi, trong sách có một nhân vật phản diện nhỏ có cùng tên cùng họ với anh đó, không có nhiều đất diễn lắm, anh Khê, chi bằng sau khi quay cảnh cuối cùng rồi thì anh đọc bộ truyện này một lần đi, dù sao thì anh đã đọc rồi là không quên, nếu như có bị xuyên sách thì cũng..."
Đang nói, đạo diễn bị nam nữ chính tra tấn đến tận trưa không thể nhịn được nữa, vỗ bàn một cái thật kêu, gọi Khê Lan Tẫn qua quay cảnh cuối cùng.
Lúc Khê Lan Tẫn bị dây cáp thắt cổ, hắn vẫn không đếm xỉa đến lời bé trợ lý đã nói.
Kết quả dây cáp xảy ra sự cố, hắn rơi từ trên cao xuống.
Lúc vừa mới mở mắt thì đã ở dưới một ngọn núi tuyết rồi.
Khắp nơi đều là tuyết, trắng đến mức lóa mắt, gió lạnh thấu xương tấp vào mặt giống như một cái tát tai bằng băng, khuôn mặt như bị tróc một lớp da thịt, đầu ngón tay lạnh đến mức run lên, hắn gần như không thể thở được, vừa mới hé miệng đã ngửi được mùi rỉ sắt y hệt như máu tanh xộc lên từ cổ họng.
Cơn gió này khiến cho đầu óc của Khê Lan Tẫn choáng váng, hắn cố gắng mở mắt ra thì thấy có một người đập tan gió tuyết, vung một chưởng về phía hắn.
Đúng lúc đó, một bóng đen rơi xuống từ trên không, giúp Khê Lan Tẫn chặn chưởng đánh kia.
Bóng đen bị đánh rơi vào trong đống tuyết, người công kích hắn như bị đẩy lùi ra, miệng phun máu tươi, ngã xuống đất không thể gượng dậy nổi.
Khê Lan Tẫn vẫn còn mê mang, cơ thể lại hắn hành động đầu tiên, bổ nhào qua không chút do dự, móc người đã thay hắn nhận một chưởng kia ra khỏi nền tuyết, ôm người đó bỏ chạy.
Tuy ôm thêm một người nhưng cơ thể của hắn vẫn nhẹ như bẫng, chạy trốn rất nhanh, chốc lát đã biến mất tắm.
Sau hai ngày ôm thiếu niên từ trên trời giáng xuống chạy không ngừng, Khê Lan Tẫn gặp được mấy người đi đường, nói tới nói luôn cuối cùng cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.
Nói vắn tắt, cái mỏ quạ đen của bé trợ lý đã linh nghiệm, lời tiên đoán đã thành sự thật.
Nhưng không may là hắn vẫn chưa kịp đọc hết bộ truyện kia.
Ngoại trừ biết Vọng Sinh Tiên tôn luôn ngồi tít trên cao kia ra thì khê Lan Tẫn không biết quá nhiều về nguyên chủ của mình lắm, nhưng bản lĩnh tìm đường chết hắn thứ hai không ai chủ nhật, là một nhân vật phản diện nhỏ có thù địch khắp nơi nơi.
Buồn luôn.
Khê Lan Tẫn dùng đầu ngón tay chạm lên đôi má của thiếu niên, vẫn còn nóng hôi hổi.
Có vẻ như là phát sốt rồi.
Ngày đó lúc rơi xuống y còn bị người ta đánh một cái, chắc chắn có cả nội thương.
Khê Lan Tẫn không thể thấy chết mà không cứu được, thiếu niên này còn trời xui đất khiến cứu hắn một mạng, hắn không thể bỏ mặt y được.
Hai ngày nay hắn đi thẳng về phía Nam có khí hậu ôn hòa, muốn đi tìm đại phu.
Tối qua tình cờ gặp được một thương nhân tự xưng là Lão Hồ đang đi xa, đối phương nghe Khê Lan Tẫn nói dẫn đệ đệ bị bệnh đi cầu y bèn dẫn hắn đến thành Nhân Tiên, còn tốt bụng cho bọn họ một cổ xe ngựa.
Chỉ khi tiến vào thành, tìm được đại phu, thiếu niên này mới được cứu.
Nhưng thật sự không ngờ rằng những thù địch mà nguyên thân tự rước vào người cứ dai như đỉa, lại còn tìm đến tận đây.
Lỡ như bị phát hiện... thì nguy to.
Xe ngựa càng ngày càng tiến gần đến cổng thành, mấy tu sĩ áo xanh kia cũng gần càng thêm gần.
Tận đáy lòng Khê Lan Tẫn dâng lên chút bực bội và không kiên nhẫn, hắn khẽ nghiến răng, nhìn ra bên ngoài.
Đằng trước có vài cỗ xe ngựa tiến vào thành, mấy tu sĩ áo xanh chẳng buồn liếc mắt một cái.
Dường như bọn họ không cần kéo rèm lên nhìn, chỉ cần quét mắt một cái là có thể biết chính xác trong xe ngựa có người mình muốn tìm hay không.
Tu sĩ có thể tu tiên đều cần có linh mạch, linh lực không ngừng sinh sôi vận chuyển, không giống với người phàm, đúng là không cần tra xét kỹ càng.
Chỉ cần đến gần rồi dùng thần thức quét một lượt, xem thử có linh lực dao động hay không sẽ biết thôi.
Mấy ngày nay Khê Lan Tẫn có thể cảm nhận được linh lực đang chảy trong cơ thể, nguyên thân là nhân vật phản diện nhỏ có tu vi rất thấp, linh lực thấp kém, chỉ mới luyện khí tầng năm, nhưng đúng là hắn có linh lực thật.
... Có một chút linh lực ít ỏi như vậy mà còn đi kết thù kết oán ở khắp nơi, chắc hẳn là nhờ vào tốc độ chạy trốn và cả dũng khí được Vô Thượng Đạo tổ cấp cho.
Khê Lan Tẫn mở một quyển sách nặng trịch trong tay ra, độ dày bằng một gang tay của người trưởng thành, là "Bách khoa toàn thư thuật pháp cơ bản của tu chân giới" dùng để lên lớp giảng bài, hắn mua được thứ này từ trong tay thương nhân Lão Hồ của hàng bách hóa nhiệm màu.
Hai ngày nay hắn đã lựa được mấy thuật pháp, học một vài cái căn bản, ví dụ như thuật có thể khiến bản thân sạch sẽ như thuật Tịnh Trần, hay là Phong Nhận có lực công kích chẳng hạn, bắt đầu rất nhanh.
Sau khi đọc lướt qua phần mục lục, Khê Lan Tẫn lật ra trang ba trăm bảy mươi lăm.
Đây là trang ghi về thuật pháp tên là "thuật Liễm Tức", là loại thuật pháp rất đơn giản, có thể che giấu được dao động linh lực trên cơ thể, bình thường người ta dùng khi đến nơi muốn che giấu tu vi của bản thân.
Chỉ là nếu như gặp một tu sĩ cấp cao có sự chênh lệch tu vi quá lớn thì dùng cũng vô dụng, người ta mới liếc mắt thôi đã nhìn thấu được rồi.
Khê Lan Tẫn thấy những tu sĩ đứng gác ở cổng thành chỉ mới ở kỳ Trúc Cơ, độ chênh lệch không quá lớn.
Hắn đọc lướt qua cách dùng của thuật Liễm Tức này mới phát hiện ở cuối trang có một dòng ghi chú: Chỉ kỳ Trúc Cơ mới dùng được.
Rất nhiều thuật pháp yêu cầu cảnh giới, nếu linh lực không đủ thì tinh thần sẽ không chịu nổi, thường thường nếu tu sĩ muốn học thuật pháp vượt cấp thì cần phải có thức hải bao la, xác suất thành công rất thấp.
Nhưng Khê Lan Tẫn đã không còn lựa chọn nào khác.
Môi của hắn im lặng mấp máy vài cái, bấm tay niệm chú theo như những gì trong sách đã viết.
Một lát sau, một luồng ánh sáng trắng hiện lên, Khê Lan Tẫn có thể cảm giác được rất rõ, hắn như bị thứ gì đó bao trùm, những dao động linh lực tràn ra bên ngoài lẳng lặng biến mất.
Rất đơn giản mà, kỳ Luyện Khí học thuật pháp chỉ có kỳ Trúc Cơ mới có thể học được, chẳng phải cũng giống như việc hắn học cấp hai mà có thể làm được đề toán Olympic của cấp ba hay sao.
Khê Lan Tẫn rất hài lòng.
Thiếu niên bên cạnh hắn trái lại không thành vấn đề, Khê Lan Tẫn đã cầm cổ tay y kiểm tra rồi, trong cơ thể y không có dao động linh lực, không phải tu sĩ.
Nhưng cho dù có vấn đề gì thì cũng phải vào thành.
Một thành trì nhỏ như vậy mà cũng có tu sĩ kỳ Trúc Cơ đứng gác, những thành trì khác chắc cũng không khá hơn là bao, tình huống của thiếu niên bên cạnh hắn đã không thể kéo dài được nữa rồi.
Đoàn buôn lái lọc cọc tới gần cửa thành.
Mấy tên tu sĩ kỳ Trúc Cơ mặc áo xanh đeo trường kiếm cũng nhìn sang.
Nói không lo lắng gì thì là nói dối, Khê Lan Tẫn ngồi trên cái giường nhỏ bằng tấm ván gỗ, hàng mi đen nhánh rũ xuống, nắm chặt lấy bàn tay nóng ran của thiếu niên.
Trái tim hắn đập bình bịch như muốn phá tan lớp da thịt mỏng nơi lồng ngực, nhảy ra ngoài.
Lòng bàn tay cũng lấm tấm mồ hôi.
Một luồng thần thức quét qua, kiểm tra một vòng trong xe ngựa, không thấy có dao động linh lực.
Được một lát rồi thu hồi.
"Phiền muốn chết."
Khê Lan Tẫn nghe mấy tên tu sĩ thấp giọng phàn nàn: "Đã mấy ngày rồi, cứ tìm tới tìm lui như vậy đến khi nào đây? Sao chúng ta phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy của đám người trần tục này chứ..."
Xe ngựa tiếp tục chậm rãi chạy vào trong thành.
Mấy tên tu sĩ áo xanh vẫn thấp giọng lầm bầm, không có ý muốn ngăn cản.
Khê Lan Tẫn lẳng lặng thở phào.
Cược thắng rồi.
Cái thở phào của hắn còn chưa dứt hơi, một tên tu sĩ không nói chuyện trong đám đó lườm quắc, đột nhiên khựng lại, thình lình mở miệng: "Chờ chút đã."
Dứt lời hắn ta đã đi thẳng về phía này.
Wattpad: Chen_0123