Tác giả: Thanh Đoan
Edit: Chen
Tiểu nhị của quán trọ cung kính dẫn mười mấy tu sĩ áo xanh đi lên cầu thang.
Tuy rằng người phàm ở Yến Tinh Châu đông đúc, nhưng nó có diện tích lớn nhất trong bốn châu, có thể khai thác được những nơi có linh khí dồi dào cách xa ồn ào náo nhiệt, thế nên thật ra cũng có không ít môn phái tu tiên.
Tu giới không ai không biết, không ai không hay hai môn phái lớn này... là Dược cốc và Chiêm Tinh lâu ở Yến Tinh Châu.
Môn phái đầu tiên có danh tiếng rất tốt, chia làm hai phần nội môn và ngoại môn, đệ tử ngoại môn giao lưu với thế tục, chuyên khám bệnh cho người phàm, chăm sóc người bị thương. Đệ tử nội môn sẽ khám và chữa bệnh cho tu sĩ, hành y cứu đời, hưởng thụ sự trọng đãi của cả tu giới và yêu mến từ người phàm.
Môn phái thứ hai thì không được như vậy, vì trong Chiêm Tinh lâu hiếm khi có ai bình thường, lúc nào cũng điên khùng cằn nhằn, dùng cả đống tiền mời bọn họ bói giùm một quẻ mà phần lớn chỉ nhận lại được vài câu châm ngôn vô bổ vô thực, hỏi cái gì cũng nói thiên cơ bất khả lộ, muốn nói nhiều thêm thì phải bỏ thêm tiền.
Nhưng mà một nơi vắng vẻ nhỏ bé như thành Nhân Tiên, cũng không nằm trong phạm vi địa bàn của hai môn phái lớn này, môn phái quản lý nơi này chính là Phi Hồng môn.
Đây không phải là môn phái lớn gì, thành Nhân Tiên lại nằm ở khu vực biên giới, người phàm rất ít khi thấy tiên sư thượng cấp, thế nên lúc tiểu nhị nhìn thấy tiên sư đến thì rất là sợ hãi.
Thực ra trong bọn tiên sư này còn có một tên được gọi là "thiếu chủ" nữa cơ.
Người được gọi là thiếu chủ là thanh niên có khuôn mặt tái nhợt, quầng mắt đen sẫm, lúc đi bộ không được vững vàng như người khác, mặt mày vô cùng âm u khiến cho tướng mạo anh tuấn bị bao bọc bởi sự lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ.
Tiểu nhị không dám nhìn nhiều, tập trung dẫn đường.
Lúc thiếu chủ Tống Diệp của Phi Hồng môn đạp chân lên cầu thang thì khựng lại: "Sai thêm người trông coi ở hậu viện, tên tiện nhân kia rất khó bắt đấy."
Mấy tên tu sĩ áo xanh cùng nhau hồi đáp: "Thưa thiếu chủ, đã sắp xếp hết rồi."
Tống Diệp u ám nói: "Bắt được thì thẳng tay đánh gãy chân, nhưng phải sống, đừng làm mặt hắn bị thương."
"Vâng!"
Nghĩ đến chuyện sau khi bắt được người, vẻ mặt của Tống Diệp cũng dễ coi hơn, đáy mắt hiện lên vài phần hưng phấn, bước chân lên lầu cũng nhẹ nhàng, hắn ta liếm môi, không thể chờ được chỉ muốn bắt người vào tay.
Một đám người lẳng lạng chạy lên lầu, đúng lúc này có hai người đi xuống, là một đôi phu thê già, trông có vẻ cao tuổi, đi đứng run rẩy lẩy bẩy, thấy đám người hùng hổ này, sợ đến nỗi bước đi nhanh hơn, lướt qua bọn họ đi xuống dưới lầu.
Chỉ là hai kẻ người phàm sắp hết thọ mà thôi, bọn Tống Diệp vội vã lên lầu bắt người, chẳng thèm liếc mắt nhìn đã trực tiếp bỏ qua.
Chỉ có bước chân của tiểu nhị hơi khựng lại, không khỏi suy tư.
Mấy ngày nay, trong quán trọ có đôi phu thê già nào vào thuê sao?
Hắn kìm lòng không đặng mà quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy đôi phu thê già kia chậm chạp đi ra khỏi cửa chính của quán trọ. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ gì trong đầu đã bị người ta táng mạnh một phát.
Tống Diệp rất mất kiên nhẫn: "Nhìn láo liên láo liên ở đâu vậy, chẳng lẽ ngươi muốn mật báo sao? Dẫn đường!"
Nếu con mồi chạy thoát ngay dưới mí mắt, hắn ta không ngại giết sạch người trong cái quán trọ này.
Mạng của người phàm, trong mắt của hầu hết những tu sĩ còn không bằng con sâu cái kiến.
Tiểu nhị của quán trọ bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, sống lưng rét lạnh, lập tức câm miệng, không dám nhiều lời, hắn nở nụ cười cứng ngắc dẫn bọn họ đến trước cửa phòng.
Bên trong im ắng, mấy tên tu sĩ áo xanh liếc nhìn nhau, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn, nhấc chân đạp mạnh khiến cửa phòng mở ra, vừa rút kiếm đã xồng xộc chạy vào trong...
Trong phòng trống trơn, từ lâu đã chẳng có ai.
Cửa sổ cũng không bị mở ra, kẻ ngồi chồm hổm trông chừng hậu viện cũng không thấy ai, tất nhiên không phải chạy thoát từ cửa sổ.
Vẻ mặt của Tống Diệp lập tức lạnh đi, trở tay bóp lấy cổ của tiểu nhị: "Người đâu? Chẳng phải ngươi nói chúng chưa từng ra ngoài sao?"
Tiểu nhị quán trọ giãy giụa thở dốc, không nói nên lời.
Nhưng tên tu sĩ một mắt đứng cuối đám người bỗng nhiên nhận ra được điều gì, mở miệng nói: "Thiếu chủ hãy buông hắn ra đi, cho hắn nói... khi nãy ngươi nhìn lung tung để làm gì?"
Tu sĩ chột mắt này là đường chủ của Phi Hồng môn, sau khi đột phá Nguyên Anh thất bại thì tu vi thụt lùi, chỉ có thể dừng lại cỡ Kim Đan trung kỳ, khó có thể tiếp tục tấn cấp, bị môn chủ của Phi Hồng môn phái đến bên cạnh Tống Diệp, bảo vệ hắn ta.
Tống Diệp dựa vào rất nhiều đan dược mới có thể tiến đến Trúc Cơ trung kỳ, lúc đấu pháp với người khác sẽ bị lộ, ngay cả Trúc Cơ sơ kỳ cũng đánh không lại, thế nên hắn ta rất tiếc mạng, cũng có phần kính trọng tên tu sĩ chột mắt, nghe vậy chỉ đành miễn cưỡng kìm nén sự mất kiên nhẫn, buông lỏng tay.
Tiểu nhị bị bóp cổ hô hấp khó khăn, sắc mặt tím tái, chỉ chút nữa thôi đã tắt thở mà chết, sau khi được thả ra thì lập tức ngã xuống đất, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, che ngực, dốc sức hô hấp, run rẩy từ đầu ngón tay đến giọng nói: "Đôi, đôi phu thê già đi ngang qua tiểu nhân khi nãy, hình như, hình như có hơi lạ mắt..."
Tống Diệp và tu sĩ chột mắt liếc nhìn nhau, đồng thời cũng nhận ra được điều gì, khuôn mặt thoáng chốc trở nên khó coi.
Lúc đám người Tống Diệp đá văng cửa phòng, Khê Lan Tẫn đã dùng thuật Khinh Thân dẫn Tạ Thập Đàn chạy ra khỏi cửa thành, chui vào trong mảnh rừng hoa hạnh cách đó hơn mười dặm.
Những cánh hoa hạnh trắng ngần rơi dày đặc, còn xen lẫn mùi hương hoa.
Tiểu mỹ nhân thuần khiết như ngọc không thích bị đụng chạm, Khê Lan Tẫn cầm tay áo của y, cẩn thận không chạm vào da y.
Đỡ bị người ta coi là tên lưu manh biến thái.
Giờ này có lẽ đã bị phát hiện rồi, Khê Lan Tẫn cũng không tiếp tục giả dạng nữa, sau khi giải trừ ảo thuật giúp mình biến thành bà lão thì quay đầu giải thuật cho ông lão bên cạnh, tặc lưỡi nói: "Tiểu Tạ à, tuổi còn nhỏ mà sao lại sĩ diện vậy, bảo ngươi biến thành một bà lão mà còn không chịu, làm phí thời gian, suýt chút nữa đã trễ rồi."
Đây là lần đầu tiên trong đời Tạ Thập Đàn làm chuyện này, bây giờ y không muốn nói chuyện lắm.
Dù sao từ trước tới giờ chỉ có Vọng Sinh Tiên tôn rút kiếm giết người, người bị giết cũng đều là đại năng chấn giữ một phương, người bình thường không xứng chết dưới thân kiếm của Tiên tôn.
Y chưa bao giờ phải trốn tránh những tu sĩ kỳ Trúc Cơ và Kim Đan nho nhỏ kia.
Khê Lan Tẫn nắm lấy tay áo của Tạ Thập Đàn, mũi chân nhón một cái, kéo y bay lên, quay đầu liếc mắt đã không nhìn thấy bóng dáng của thành Nhân Tiên, khóe môi cong lên: "Nhưng mà ta cũng may mắn đấy, mới dùng ảo thuật lần đầu mà đã thành công rồi, cũng hên là tên kỳ Kim Đan kia không chú ý đến chúng ta, nếu mà hắn quét mắt thêm một lượt thì chúng ta đã lòi đuôi rồi."
Thuật biến ảo mà hắn vừa dùng được ghi chép bên trong 'Bách khoa toàn thư về thuật pháp cơ bản của tu chân giới', dường như là một thuật pháp tương đối khó.
Cũng giống như thuật Liễm Tức, thuật pháp này không có yêu cầu quá cao đối với linh lực, trái lại thì yêu cầu với thần thức lại rất cao, thế nên tu sĩ cấp thấp khó mà làm được, cho dù có làm được cũng dễ để lộ sơ hở.
Nhưng nếu trực tiếp đối mặt với đám người kia thì chính là tên ngốc, chuyện quá khẩn cấp, Khê Lan Tẫn chỉ đành mạo hiểm chọn loại thuật pháp này.
Nghe được giọng của Khê Lan Tẫn, Tạ Thập Đàn đang khép hờ mắt khẽ quay đầu.
May mắn?
E là không phải.
Vào lúc như vậy, mở sách thuật pháp, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đã học được một thuật pháp khó khăn so với cảnh giới của hắn, chỉ có một khả năng.
Thần hồn mạnh mẽ, thần thức vượt xa so với tu vi.
Nhưng tu vi yếu như vậy, thần thức và cảnh giới bỏ xa nhau quá rồi.
... Nếu không là bị đoạt xá.
Linh lực người này thấp kém nhưng lại mang rất nhiều bí mật.
Tuy có suy đoán riêng nhưng hiện giờ Tạ Thập Đàn không thể sử dụng linh lực, không thể kiểm tra xem Khê Lan Tẫn có phải đã bị đoạt xá không.
Từ xưa đến nay, khả năng thích ứng của Khê Lan Tẫn rất kinh người, hắn đã quen tự quyết định ở trước mặt Tạ Thập Đàn, cũng không quan tâm y có nghe hay không, có đáp lại hay không: "Hiện giờ chúng ta đang ở một nơi rất xa với thành Nhân Tiên, có lẽ bọn họ không đuổi kịp đâu..."
Tạ Thập Đàn vẫn luôn im lặng bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, môi mỏng mấp máy: "Chưa chắc."
Khê Lan Tân: "Hả? Sao lại..."
Hắn đưa Tạ Thập Đàn xuống mặt đất, lúc muốn tiếp tục dùng thuật Khinh Thân thì giọng nói đứt ngang, bước chân khựng lại, đã hiểu được ý của hai chữ này.
Trong rừng hoa hạnh ở cách đó không xa, mười tên tu sĩ mặc áo xanh cầm trường kiếm đã đứng chờ sẵn.
Ngoại trừ mấy tên nhìn thấy ở quán trọ ra, còn có mấy tên chực sẵn ở cổng thành.
Khê Lan Tẫn liếm răng nanh nho nhỏ.
Cũng đúng, nếu chỉ là một đám tu sĩ Trúc Cơ thì nhất định không đuổi kịp, nhưng trong đó còn có vài tên tu sĩ kỳ Kim Đan.
Nếu để cho một tên tu sĩ kỳ Luyện Khí nhỏ bé như hắn chạy thoát thì có thể tự hủy Kim Đan, không có mặt mũi gặp người khác.
Khê Lan Tẫn nhớ lại những thuật pháp mà mình đã học, cùng với chút linh khí mong manh đáng thương trong cơ thể, hắn cũng không muốn phải vượt cấp khiêu chiến với tu sĩ kỳ Kim Đan quyền uy lắm.
Cái này chẳng khác nào để một đứa trẻ tham gia cuộc thi chạy trăm mét cả.
Đám này đuổi riết không tha như vậy, không phải sau khi nguyên chủ xông vào cấm địa đã trộm thứ gì của bọn họ đấy chứ?
Dù sao thì tu sĩ gác cổng thành đã gọi hắn là "tên trộm vặt" mà.
Hắn đang không biết có nên kiểm tra bên trong cái ngọc bội trữ vật cằn cỗi kia, coi thử trong mấy thứ đồ đáng thương đó có cái gì giống với đồ vật quan trọng của môn phái người ta không.
Khê Lan Tẫn cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đâm thẳng vào mặt hắn.
Tống Diệp ôm tay, nhìn chằm chằm Khê Lan Tẫn vừa sảng khoái mà cũng đầy uất hận, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười: "Đàm Khê, ngươi muốn chạy đi đâu nữa? Lần trước ngươi đâm ta một cái, lần này ngươi nói xem ta nên đâm lại ngươi như thế nào đây?"
Lời hắn ta nói khiến Khê Lan Tẫn mơ màng.
Trước đây khi nguyên thân hành tẩu giang hồ, hắn cũng dùng cái tên Đàm Khê này sao?"
Không thể nào, sao mạch não có thể giống nhau vậy, chó ngáp phải ruồi hả?
Sau khi Khê Lan Tẫn hoàn hồn, hắn vừa nghe câu sau của Tống Diệp thì lập tức nổi da gà.
Ôi trời, tên biến thái.
Khê Lan Tẫn lộ vẻ mặt ghét bỏ: "Tiểu Tạ mau bịt tai lại, đừng nghe mấy lời này!"
Mấy bé con không được nghe những lời như vậy!
Tạ Thập Đàn: "..."
Ánh mắt của Tống Diệp quét Khê Lan Tẫn từ trên xuống dưới mấy lần.
Thiếu niên đứng dưới cây hoa hạnh áo đỏ như lá phong, bên dưới mắt phượng hơi xếch lên có một nốt ruồi nhỏ, lộ ra vẻ lơ đãng như chưa tỉnh ngủ, phong tình chẳng giống người của Yến Tinh Châu chút nào.
Hắn ta nhìn chằm chằm Khê Lan Tẫn, lộ ra nụ cười kỳ quái: "Đúng là tiến bộ hơn lần trước nhiều, lần trước còn có hơi ngu ngơ, lần này có vẻ như khôn ra nhiều lắm, ngay cả tu sĩ kỳ Kim Đan cũng bị ngươi lừa."
Dừng một chút, lúc này ánh mắt của Tống Diệp mới chú ý đến Tạ Thập Đàn đang bị Khê Lan Tẫn cố gắng chắn ở sau, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hai con ngươi khép lại, hàng mi dài buông lơi, tóc trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh lùng mà rất đỗi xinh đẹp.
Tống Diệp muốn đui mù luôn rồi.
Một dung mạo như băng tuyết kia vậy mà có tồn tại, chỉ cần nhìn một chút thôi cũng khiến tim đập rộn lên, giống như trích tiên hạ phàm, chẳng ăn khớp vì với trần thế, làm người ta không dám có suy nghĩ xằng bậy.
Càng nhìn càng khiến Tống Diệp cảm thấy hưng phấn: "Ôi chao? Không ngờ ngươi còn dẫn một mỹ nhân đến cho ta."
Tạ Thập Đàn thờ ơ xem kịch, lúc cảm nhận được ánh mắt lộ liễu kia đang nhìn mình, lông mày nhăn lại.
Có nhiều người phải quỳ cúi trước mặt Vọng Sinh Tiên tôn, nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu, nhưng chẳng có ai dám có cái nhìn mạo phạm y.
Trừ khi là không cần con mắt đó nữa.
Một giây sau, y cảm nhận được dường như Khê Lan Tẫn như vô tình dịch một bước nhỏ sang bên trái.
Đúng lúc để y hoàn toàn bị hắn che lấp ở phía sau.
Khê Lan Tẫn ôm tay, lười biếng nói: "Vị thiếu chủ này, ta thấy ngươi trông như người thận hư ốm yếu, sao khẩu vị vẫn còn lớn như vậy?"
Khi Tống Diệp chỉ mới mười mấy tuổi, không thể nhịn được sự dụ hoặc của nhan sắc, không có nguyên dương, nhiều năm sa đà vào mỹ sắc, bỏ bê tu hành... đúng là đã hư.
Nhưng với một người đàn ông mà nói đây là chuyện rất nhạy cảm, hắn ta bị nói như vậy trước mặt mười mấy tên thuộc hạ, vẻ mặt của hắn ta thoáng chốc lạnh đi, căm tức ra lệnh: "Nói nhảm với hắn làm gì, bắt lại cho ta!"
... Người nói nhảm không phải là thiếu chủ à.
Sắc mặt của mười mấy tu sĩ Trúc Cơ xung quanh trở nên gàn dở, nhưng đã nghe được lệnh thì vẫn cầm lấy trường kiếm, đồng loạt tiến lên.
Có lẽ như bọn họ cảm thấy bên mình có tới hơn mười tu sĩ kỳ Trúc Cơ, bắt Khê Lan Tẫn dễ như trở bàn tay, thế nên tên tu sĩ chột mắt kia không ra tay.
Vậy là đã cho Khê Lan Tẫn cơ hội.
Đến với thế giới này, thuật pháp mà hắn học đầu tiên, cũng là thuật pháp mà hắn thuần thục nhất, là thuật khống chế đồ vật.
Chẳng vì cái gì cả, chủ yếu là do lười.
Thuật pháp này rất hợp với người lười.
Sau khi học thuật khống chế đồ vật, chỉ cần ngồi yên tại chỗ, có được thứ mình muốn bằng suy nghĩ, muốn sao được vậy, vô cùng thuận tiện.
Nếu đã có thể khống chế được cái khăn, chén trà, giầy dép, quần áo, hoa quả, đồ ăn... thì những phi kiếm của tu sĩ kia cũng có thể khống chế được đúng không?
Trong đầu của Khê Lan Tẫn đột nhiên có suy nghĩ này, hắn cẩn thận nắm lấy tay áo của Tạ Thập Đàn, tránh không đụng trúng y, kéo y tung người bay lên, ngược hướng với đám người.
Tốc độ của hắn dường như có thể theo kịp được tốc độ của tu sĩ kỳ Trúc Cơ, nhanh ngoài dự đoán của mọi người, nhưng những tu sĩ áo xanh kia cũng không phải kẻ ngốc, lập tức tản ra, vây thành một vòng tròn.
Dưới cái nhìn của bọn họ, nếu không có lệnh không được làm mặt của hai người trong vòng tròn này bị thương thì cũng chỉ là một tên kỳ Luyện Khí, một người phàm bệnh tật không có tu vi, cứ nhào thẳng vào là được.
Trong đó có một tên tu sĩ mặt tròn hám cái lợi trước mắt mà giật tốc đánh úp, muốn là kẻ đầu tiên bắt được hai người, có được sự coi trọng của thiếu chủ.
Khê Lan Tẫn nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm, hai ngón tay bên tay trái khép lại, khẽ quát: "Cướp!"
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, thanh kiếm dưới chân của tên tu sĩ mặt tròn đột nhiên lắc lư.
Kiếm nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của gã, thoáng cái bay vèo ra xa!
Tên tu sĩ kia kinh ngạc kêu "a" một tiếng, ầm một cái ngã từ trên xuống dưới, những tu sĩ khác thấy vậy, nhất thời náo động, lập tức dừng lại, vừa gặp nguy đã loạn nhìn về phía Khê Lan Tẫn, chốc lát không kẻ nào dám đến gần: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện khi nãy là sao?"
"Hắn cướp phi kiếm của Chu sư huynh rồi, sao thế được!"
Tạ Thập Đàn hơi suy tư.
Cái người tự xưng là Đàm Khê này quả nhiên có thần hồn rất mạnh, đến mức có thể nhẹ nhàng cướp đi phi kiếm của một tu sĩ kỳ Trúc Cơ.
Khê Lan Tẫn không ngờ lại thuận lợi như vậy, hơi sửng sốt, năm chuôi kiếm tùy ý vung hai cái, tiếng như xé gió.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, trong lòng đột nhiên toát ra sự tự tin can đảm, thử làm lại lần nữa, tập trung ý lực, dùng thuật khống chế đồ vật, chém giết cướp phi kiếm của những tu sĩ còn lại.
Chỉ trong thoáng chốc, tiếng kinh hô trên không trung nối liền không dứt, một đám người té xuống đất giống như sủi cảo.
Tu sĩ kỳ Trúc Cơ không thể ngự không, chỉ có thể ngự kiếm, kiếm bị cướp tất nhiên không thể bay lên trời được nữa.
So với cơn đau khi bị rơi xuống đất, bọn họ có cảm giác trong mơ còn thật hơn, còn có cả hoang mang sợ hãi.
Phi kiếm của bọn họ bị một tu sĩ kỳ Luyện Khí nho nhỏ cướp mất rồi sao?
Hơn nữa... là vài chục thanh kiếm bị một người cướp hết ư?
Ngay cả vị tu sĩ chột mắt kia cũng không thể làm được!
Chẳng lẽ người này là tu sĩ đại năng che giấu tu vi sao?
Linh lực của Khê Lan Tẫn mỏng manh, chỉ nhờ vào thuật Khinh Thân mà cũng có thể ở trên không một thời gian ngắn như vậy cũng đã rất khó lường rồi, lúc này hắn mới trở lại mặt đất.
Cánh hoa hoa hạnh nhẹ nhàng bay lả tả, thiếu niên mặc áo đỏ như lá phong che chở cho người đứng sau, phi kiếm của vài chục người xung quanh lơ lửng trên không giống như cá bơi.
Trong nhất thời mọi người đều hoảng sợ trong câm lặng.
Khê Lan Tẫn vuốt cằm, cũng có hơi khiếp sợ: Mình là thiên tài sao?
Hay nguyên thân là thiên tài?
Nhưng nếu nguyên thân là thiên tài thật thì sao tu vi lại nát đến mức này? Trông đã mười tám mười chín tuổi rồi mà mới tới kỳ Luyện Khí.
Nghe nói vị Vọng Sinh Tiên tôn kia, lúc mười chín tuổi đã phá Kim Đan kết Nguyên Anh rồi.
Những người bị cướp phi kiếm đã mất đi ý chí chiến đấu, Khê Lan Tẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần, bây giờ không phải lúc để nghĩ đến vấn đề của nguyên thân.
Lướt qua mấy chục thanh phi kiếm trước mặt, hắn nhìn về phía Tống Diệp có thể ra lệnh, muốn làm ra vẻ huyền bí, ép hắn ta lui.
Nhưng đối diện hắn chỉ có Tống Diệp nổi gân xanh trên thái dương, không thấy tu sĩ kỳ Kim Đan kia.
Khê Lan Tẫn lập tức cảm thấy không ổn.
Hắn không chút do dự không chế phi kiếm đâm về phía sau, vài tiếng "keng keng" vang lên, ba bốn thanh phi kiếm đã gãy.
Những tu sĩ áo xanh ở gần đó thấy cảnh này, lòng đau như dao cắt, nước mắt chảy ngược muốn nói lại thôi.
Tu sĩ chột mắt xác định Khê Lan Tẫn chỉ mới ở kỳ Luyện Khí, nhưng sau khi thấy hắn ra thì có cảm giác rất quái dị, không biết hắn còn giấu hậu chiêu nào nữa nên không tùy tiện đến gần quan sát mà chậm rãi tiếp cận.
Khê Lan Tẫn không thể không tập trung cao độ, khống chế phi kiếm, muốn ngăn cản bước chân của hắn.
Nhưng vào lúc này, sau lưng truyền đến tiếng "xoạt".
Khê Lan Tẫn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tống Diệp ném một thứ hiện ra ánh sáng màu xanh lam lập lòe không xác định về hướng của Tạ Thập Đàn chỉ cách hắn vài bước chân!
Phi kiếm đang chống đỡ với tu sĩ kỳ Kim Đan kia, không thể bỏ chạy, tiểu Tạ yếu hơn hắn, cơ thể vẫn chưa khỏe, nếu bị thương nữa sẽ không tốt.
Hơn nữa hắn đã chính miệng nói rằng sẽ bảo vệ y thật tốt.
Trong chớp mắt, Khê Lan Tẫn quay đầu, suy nghĩ bỏ chạy hiện lên rất nhiều lần, cơ thể lại phản ứng trước một bước, nghiêng người giang tay, chắn trước mặt Tạ Thập Đàn.
Động tác nhanh đến nỗi ngay cả Tạ Thập Đàn cũng giật mình.
Hắn hít hà một hơi, đau nhức dữ dội truyền đến từ sau lưng.
Khê Lan Tẫn không sợ trời không sợ đất, đứng trước mọi chuyện đều có thể thản nhiên.
Ngoại trừ đau.
Hắn thật sự rất sợ đau, chỉ một vết cắt trên ngón tay cũng đủ để hắn nước mắt lưng tròng, vừa nức nở vừa tự an ủi bản thân cả buổi.
Vết thương sau lưng khiến hai mắt của hắn tối sầm, trong cổ họng ngửi được mùi rỉ sắt, máu tươi muốn trào ra ngoài nhưng hắn lại liều mạng nuốt ngược trở về, cơ thể hắn không khỏi lảo đảo hai bước, suýt chút nữa đã ngã lên người Tạ Thập Đàn, nhớ đến việc tiểu mỹ nhân không thích bị đụng chạm nên hắn lại cắn răng chịu đựng.
Hắn nín thở cả buổi, lúc mở miệng lại nhịn không được mà hít khí lạnh: "... Tiểu Tạ, đừng sợ."
Giọng nói có hơi run rẩy.
Vẻ mặt hờ hững của Tạ Thập Đàn bỗng nhiên hơi biến đổi, ngón tay lẳng lặng siết chặt.
Trước đây rất lâu, cũng có một người đứng chắn trước mặt hắn mà không hề do dự như vậy.
Vì ngược sáng nên hắn chỉ có thể thấy được mái tóc đen dài phấp phới trong gió, bên tóc mai có một hạt châu đỏ, đỏ thẫm như máu.
Tên Tống Diệp chó chết kia quăng ám khí, không biết là cái gì khiến cơ thể của Khê Lan Tẫn run lên từng cơn vì rét, trước mắt không ngừng biến thành màu đen, lung lay chợt đổ.
Mắt thấy hắn như muốn ngã xuống, tên tu sĩ kỳ Kim Đan kia cũng dừng thăm dò.
Tạ Thập Đàn hơi cúi đầu, ngửi được mùi máu tanh của Khê Lan Tẫn và tiếng hô hấp nặng nề.
Y vô thức vươn tay, muốn đỡ Khê Lan Tẫn.
Vừa mới đụng vào đầu vai, y đã nhận ra được cơ thể của hắn đang run rẩy, không biết là vì đau hay vì cái gì, mồ hôi lạnh thấm ra ướt sũng cả quần áo, vải vóc đều ẩm ướt.
Trong lúc mơ màng Khê Lan Tẫn cảm giác được Tạ Thập Đàn đang tới gần, đột nhiên lại quay người tránh đi, lẩm bầm: "Đừng đụng vào". Vừa dứt lời hắn lại chống người lên thân cây hoa hạnh, đầu óc hỗn loạn nhưng lại vô cùng kiên định mà nghĩ: Ta không được hành động như một tên biến thái nữa!
Môi dưới của Tạ Thập Đàn khẽ mím, không hiểu sao sắc mặt lại lạnh đi.
Mắt của Khê Lan Tẫn bị nhòe đi, không thấy rõ biểu cảm của Tạ Thập Đàn.
Sức lực như bị hút đi, hai chân như nhũn ra, hắn lảo đảo, lúc không kìm được nữa mà ngã ra trước, hắn thấy được một đôi đồng tử màu vàng.
Bất chợt hắn ngã lên một đống lông tơ mềm mại ấm áp.
Khê Lan Tẫn vô thức thì thào: "Tiểu Tạ, mau chạy đi..."
Có biến thái đó!
Wattpad: Chen_0123