Alpha Không Chung Thủy

Chương 4:




“Thật ra cũng không có gì.” Tiêu Vân Chử tựa vào lan can, đôi mắt hơi híp lại, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng hốt: “Ngã rẽ kia rất tục, chẳng qua chỉ là nhóc Sanh nghỉ hè, tôi dẫn nó về quê chơi, chưa kịp nói năng gì đã quay về trước.”
Cố Tu Viễn bóp tàn thuốc trong tay, mím môi không nói gì.
“Cũng không tính là bắt gian tại giường, bọn họ đều ăn mặc chỉnh tề. Tống Thất thấy tôi và nhóc Sanh, sau một hồi ngạc nhiên thì nói với tôi “Em về rồi”, sau đó xoay người đến ôm nhóc Sanh, còn nói sao tôi không nói gì đã quay về, bằng không chắc chắn anh ta sẽ chạy tới sân bay đón bọn tôi. Anh ta còn nói có cấp dưới omega ở nhà báo cáo một vài việc, hy vọng tôi đừng để ý.” Tiêu Vân Chử nói rất trôi chảy. Chính y cũng cảm thấy thần kỳ, y vậy mà còn cười được: “Nghe có phải rất bình thường không? Nhưng tôi biết anh ta sinh tật rồi.”
Buồn cười không? Tiêu Vân Chử nhớ tới vẫn thấy rất buồn cười. Bởi vì Tống Thất quá yêu y, cho nên sau khi y quay về không chạy tới ôm y ngay đã rất kỳ lạ rồi. Lúc đó Tiêu Vân Chử chỉ cho là mình nghĩ nhiều, thậm chí y còn thấy hơi xấu hổ, con đã lên tám rồi mà sao y còn thấy không vui vì chuyện này. Y cúi đầu hắng giọng, không biết có nên tin vào trực giác của mình không, đồng thời cũng bỏ lỡ vẻ chột dạ của Tống Thất.
Dường như nghe thấy tiếng vang, trên tầng có một thanh niên rất trẻ đi xuống. Thanh niên kia mặc áo thun quần tây, không đeo vòng cổ, cơ thể tản mát mùi sữa bò. Tống Thất không thích cấp dưới ăn mặc tùy tiện, càng đừng nói tới việc ở chung một phòng với omega không đeo vòng cổ.
Đối diện với tầm mắt của Tiêu Vân Chử, Tống Thất đặt con trai xuống đất, đi đến bên cạnh y cười trừ: “Xin lỗi Chử, vòng cổ của cậu ta bị hỏng. Đừng lo, cậu ta sẽ đi ngay thôi.”
“Đúng vậy, xin lỗi vì đã tới làm phiền anh.” Omega trẻ tuổi đứng trước mặt cả hai, khuôn mặt lóe lên vẻ xấu hổ: “Anh là vợ của giám đốc Tống đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu.”
Tiêu Vân Chử hơi cau mày. Y nhìn omega kia, lại nhìn sang Tống Thất. Y nghi ngờ nhìn Tống Thất đi về phía mình, ôm lấy eo y: “Sao thế? Mệt quá à?”
“… Chắc vậy.” Tiêu Vân Chử không muốn nghĩ nhiều. Y cố gắng nở nụ cười: “Em lên tầng sửa soạn lại chút đã, không tiếp nhân viên của anh nhé.” Y đẩy tay Tống Thất ra, không quay đầu lại mà lên tầng. Y hy vọng mình hiểu lầm, cho nên phải bình tĩnh lại đã.
Biệt thự của bọn họ được xây thành hai tầng, không tính là quá lớn, đủ cho một nhà ba người và dì bảo mẫu thỉnh thoảng sẽ quay về ở. Tiêu Vân Chử vừa định thả balo xuống phòng ngủ chính, lại nhạy bén phát hiện phòng khách xưa nay vẫn không cho ai vào ở nay đã mở cửa. Y mím môi, ma xui quỷ khiến đi qua, quả nhiên trong phòng ngập tràn mùi sữa bò, giống hệt mùi của omega vừa rồi.
Tiêu Vân Chử có thể cảm thấy mình đang run khẽ, thậm chí đứng không vững. Y đỡ cửa nhìn tấm chăn trải giường sạch sẽ nằm trên giường cho khách, vắt hết óc nghĩ xem trước đây khăn trải giường có màu này ư, vì sao y lại giao toàn bộ việc dọn dẹp phòng khách cho dì giúp việc tới làm, nếu y vẫn còn nhớ là có thể chứng minh được suy đoán của y, có phải sẽ không cần đứng trước cửa chịu tra tấn hay không?
Hai chân y không chịu khống chế, nghiêng ngả chạy vào phòng. Y cố gắng quan sát từng chi tiết bên trong, hy vọng tìm thấy manh mối xác nhận nào đó, càng hy vọng tìm thấy gì để phủ nhận. Trên khăn trải giường không có nếp nhăn, tủ đầu giường không có món đồ nào kỳ lạ, trong ngăn kéo… trong ngăn kéo thiếu một liều thuốc ức chế.
Vì sao lại thiếu thuốc ức chế? Rõ ràng là mùa hè, Tiêu Vân Chử lại cảm thấy cả người mình rét run. Y ôm chặt tay mình, biết đây không phải do nhiệt độ điều hòa quá thấp tạo nên.
Ở xã hội hiện đại, kỳ phát tình của omega hoàn toàn có thể bị vòng cổ áp chế, gần như không có tác dụng phụ. Là tình huống gì mới khiến một omega không đeo vòng cổ ở chung một phòng với alpha, còn phải tiêm thuốc ức chế?
Nếu không phải omega kia cố ý tới đây vào kỳ phát tình, muốn thu hút alpha… Thì chính là pheromone của alpha quá nồng, khiến omega đi vào kỳ phát tình giả.
Tiêu Vân Chử suy nghĩ, không nhịn được che miệng nôn khan. Y nhìn vào thùng rác góc tường, trong túi đựng trống không, bên trong không có lọ thuốc ức chế. Có phải đã bị vứt đi cùng những thứ khác rồi không…
Đầu óc Tiêu Vân Chử rối như tơ vò, y đẩy cửa xông ra ngoài, muốn chạy ra phòng đựng rác xem thử, rác vứt buổi chiều tới chạng vạng mới được tiêu hủy toàn bộ, cho nên nếu bây giờ y đi tìm…!
“Chử, Chử! Em định đi đâu vậy!!”
Tiêu Vân Chử đang chìm vào suy nghĩ của mình không hề nghe thấy tiếng gọi nôn nóng của Tống Thất, mãi tới lúc đi tới gần cửa sau, bị Tống Thất kéo mạnh tay, y mới quay đầu lại. Trên mặt Tống Thất ngập tràn hoảng loạn và sợ hãi, không còn vẻ bình tĩnh như trước. Gã thở hổn hển, Tiêu Vân Chử có thể cảm nhận bàn tay nắm lấy cổ tay y còn đang run rẩy.
Vậy thì còn gì mà không hiểu nữa?? “Tống Thất, anh để tôi tự đi tìm hay nói thật với tôi?” Tiêu Vân Chử hít một hơi thật sâu, bình tĩnh mở miệng. Y không ngờ rốt cuộc mình vẫn đỏ mắt, giọng nói mang theo tiếng nức nở, phô bày toàn bộ nỗi thất vọng: “Anh coi tôi là thằng ngu à? Nếu tôi không im lặng quay về trước, khi nào tôi mới biết anh đã làm chuyện ghê tởm như vậy!”
“Chử, em nghe anh giải thích…”
“Giải thích cái gì nữa!!” Tiêu Vân Chử không biết mình có thể phát ra âm thanh bén nhọn như vậy. Y hất tay Tống Thất ra, lau sạch nước mắt không tự chủ rơi xuống: “Anh chỉ cần nói cho tôi thôi, anh làm rồi đúng không?”
“… Xin lỗi.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Cuối năm ngoái… Xin lỗi, khi đó anh uống say khướt, không biết bọn chúng đưa người đến giường anh, anh… anh nghĩ là…”
“Đừng nói nữa.” Tiêu Vân Chử cắt ngang sự chột dạ của Tống Thất. Y nhìn chằm chằm Tống Thất, người này che đôi mắt đi trông còn tiều tụy hơn y, rất khó để tưởng tượng mười phút trước gã vẫn còn giả bộ bình tĩnh, muốn qua mắt y. Tiêu Vân Chử cười gằn: “Tống Thất, anh biết tính tôi rồi đấy. Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì sau này lúc ly hôn nhớ dứt khoát vào.”
Y nhìn thoáng qua Tống Thất, không muốn quay lại làm đau khổ tăng thêm, mà Tống Thất rũ vai như hoàn toàn bị đánh bại, đến cả câu níu kéo cũng ngại nói ra.
“Quá khuôn sáo đúng không?” Tiêu Vân Chử nhìn Cố Tu Viễn, nửa đùa nói: “Anh ta quả thật rất kỳ lạ. Người đã đứng trước mặt tôi rồi, dựa vào đâu mà cảm thấy có thể giấu nổi tôi?”
“Chắc là vì chưa thấy sợ.” Cố Tu Viễn nghiêm túc trả lời: “Anh ta cho rằng toàn bộ tình yêu của mình đều chỉ dành cho anh.”
Tiêu Vân Chử nghe vậy, cúi đầu cười khẽ: “Bên thì yêu tôi, bên thì ngủ với người khác… Cậu không thấy tình yêu này càng khiến người ta ghê tởm hơn ư?”
Cố Viễn Tu cũng không thấy bất ngờ khi Tiêu Vân Chử nói vậy. Hắn im lặng một lát, nói: “Nhưng anh còn yêu anh ta.”
Giọng điệu chắc nịch khiến Tiêu Vân Chử cười thành tiếng: “Đúng vậy, tôi còn yêu anh ta. Tôi có thể làm sao đây…” Ai mà ngờ người y dùng cả tính mạng, đánh đổi tất cả để yêu lại đi phản bội mình? Y cho rằng mình là bác sĩ khoa tuyến thể, chứng kiến hàng trăm cảnh tượng biến thái trong cuộc đời thì đã sớm hiểu tình yêu và hôn nhân không hề tốt đẹp như cổ tích, lại cứ tin rằng alpha của mình là ngoại lệ.
Đó là người xem trọng chuyện của y hơn cả mình. Người như vậy mà cũng đi ôm người khác. Chỉ cần không bị phát hiện sẽ không biết hối hận.
“Đàn anh, em sẽ không khuyên anh đừng buồn nữa.” Cố Tu Viễn thong thả nói: “Nhưng cuộc đời dài hơn anh nghĩ nhiều.”
Tiêu Vân Chử quay đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Cố Tu Viễn. Lẳng lặng nhìn hắn một lát, y kéo khóe miệng nở nụ cười: “Cảm ơn cậu, Tu Viễn. Chẳng qua tôi không biết tôi còn có thể tin vào loại chuyện này hay không. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn thì không.” Y đứng thẳng người lên: “Tôi phải quay về phòng làm việc đây. Đừng hút thuốc lâu, bằng không sẽ bị trừ tiền.”
Nói xong, y vẫy tay bỏ lại một mình Cố Tu Viễn ngoài ban công nho nhỏ. Nhìn cánh cửa được Tiêu Vân Chử đóng lại, Cố Tu Viễn cười nhẹ rồi lại thở dài thườn thượt, tựa lên lan can lẩm bẩm: “Cũng đừng từ chối nhanh vậy chứ.”
***
“Anh Tiêu, anh về rồi!” Vào khoảnh khắc Tiêu Vân Chử vừa bước vào cửa, bảo mẫu lập tức vọt tới trước mặt Tiêu Vân Chử, buồn bực nói: “Nhóc Sanh đập bể đồ rồi.”
Tiêu Vân Chử nhíu mày, thậm chí không kịp an ủi bảo mẫu đã cởi giày chạy vào phòng, mở cửa phòng chơi. Mô hình ô tô trên giá thiếu một nửa, nằm vỡ tan tành trên mặt đất, lẫn vào đống lego lộn xộn, rất khó để tìm lại linh kiện cần thiết. Mà người gây chuyện nằm bên chiếc thảm dài thật dày, chôn đầu vào cái chăn nhỏ, không biết đang giận dỗi gì, nghe thấy tiếng bước chân mở cửa cũng chỉ rụt đầu vào trong, không thèm chào hỏi.
Trước kia Tống Tiêu Sanh là đứa bé ngoan yêu quý đồ chơi tới mức nào… Tiêu Vân Chử bỗng thấy đau xót, cẩn thận đi tới bên cạnh con trai quỳ xuống. Bàn tay dịu dàng xoa đầu Tống Tiêu Sanh cách một tấm thảm, giọng nói hơi khàn khàn nhưng vẫn mang theo tiếng cười nhu hòa: “Nhóc Sanh à? Đói bụng không, papa nấu đồ ngon cho con nhé?”
“Không cần.” Giọng trẻ con ủ rũ vọng ra khỏi ổ chăn.
“Đừng bọc kín vậy, con không thở nổi đâu.”
“Không cần ba lo!”
Sự chống cự theo phản xạ của Tống Tiêu Sanh như đâm một dao vào tim Tiêu Vân Chử. Mặt y hơi cứng lại, bên ngoài xuất hiện chút nứt vỡ, nhưng đứa trẻ đang làm loạn không hề thấy, chỉ vặn người muốn cách người bố omega xa một chút. Yết hầu Tiêu Vân Chử lăn lên lăn xuống, cuối cùng vẫn gắng gượng mỉm cười: “Được, nếu con không muốn papa quản cũng được, nhưng đừng quăng đồ lung tung nhé? Nếu con cứ như vậy, dì Từ cũng sẽ bị dọa đấy.”
Đứa trẻ co thành một cục hừ vài tiếng, không biết có phải đang ứng lời hay không. Tay Tiêu Vân Chử vẫn nhẹ nhàng đặt trên tay Tống Tiêu Sanh, từng chút an ủi nó. Y im lặng một lát mới dịu giọng nói: “Có cần papa thu dọn giúp con không?”
“… Để con tự làm, ba không biết phải sắp vào đâu.”
“Được, thế papa đi làm bánh kem cho cục cưng nhà ta nhé?”
Đứa bé không đáp lời, Tiêu Vân Chử cúi người, cách lớp thảm hôn khẽ lên đầu Tống Tiêu Sanh mới đứng dậy ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Y đứng tựa vào cửa, thất bại che mặt thở dài thườn thượt, tạm thời vẫn chưa thể bước đi. Y biết bây giờ phải vào bếp bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhưng cuối cùng y vẫn lê thân quay về phòng mình.
Căn chung cư này do y và bố mẹ cùng mua, người đứng tên là y, hoàn toàn không dùng tới tiền của Tống Thất, vốn là hy vọng khi bố mẹ đến thăm y sẽ có chỗ trú chân, lại không ngờ biến thành nơi ở của y sau khi ly hôn. Căn nhà thuộc khu chung cư cao cấp, cách trang trí đều nhờ nhà thiết kế sắp đặt hộ. Tuy rằng thỉnh thoảng bố mẹ Tống Thất sẽ khinh thường gia thế nhà y, nhưng thật ra từ nhỏ Tiêu Vân Chử cũng đã từng sống cuộc sống cơm no áo ấm.
Y nằm vật ra giường, tháo vòng cổ, dụi đầu vào chăn, ngửi thấy mùi matcha đơn độc của mình. Rõ ràng đây vốn là mùi hương vốn có của y, y lại không thể quen nổi. Thứ mùi này hẳn phải bị một mùi lạnh hơn, nồng hơn, cường thế hơn bao bọc lấy, không cho người khác đụng vào.
Y lấy di động ra, vừa hay nhìn thấy tin nhắn người mẹ beta gửi qua cho mình, hỏi thăm sinh nhật sắp tới chuẩn bị như thế nào. Ấm ức và bất mãn thoáng cái tràn ngập trong lòng, người đàn ông đã hơn ba mươi lần đầu tiên không để ý mà gọi điện cho mẹ. Mẹ nhận điện thoại rất nhanh, đầu bên kia điện thoại là giọng nói dịu dàng: “Chử à?”
Tiêu Vân Chử không nói gì, nước mắt đọng trong hốc rốt cuộc không nhịn được chảy đầy mặt. Y sụt sịt mũi, ồm ồm nức nở nói như một đứa trẻ chưa trưởng thành: “Mẹ…”
“Chử à, mẹ đây.” Người mẹ đầu dây bên kia dịu giọng đáp: “Đừng sợ, bố mẹ đều ở đây, đều đứng bên cạnh con.”
“Con không biết phải làm gì cả, mẹ…” Y che mắt lại, tiếng khóc khiến giọng y đứt quãng: “Vì sao anh ta lại làm như vậy…”
Lúc phát hiện Tống Thất ngoại tình, y không hề khóc, lúc dọn ra khỏi biệt thự cần phải xử lý rất nhiều chuyện, y không có thời gian khóc, lúc ký tên ly hôn, y vì sự việc thuận lợi hạ màn mà thở phào nhẹ nhõm nên không khóc. Y vẫn luôn kiên cường, luôn bình tĩnh, luôn cố gắng không để mình tự oán trách, mà khi con y không hiểu cho y, nỗi oán hận chôn chặt rốt cuộc không thể che giấu nổi nữa.
Dựa vào đâu? Trước đây lúc Tống Thất cầu hôn y, ôm y dịu dàng nói từ nay bạc đầu không xa nhau, lại có thể dùng vòng tay ấm áp kia đi ôm người khác. Phải rồi, Tống Thất còn yêu y, cho nên vẫn đang chìm trong nỗi đau vì bọn họ ly hôn, nhưng Tiêu Vân Chử thì không đau khổ à? Y vẫn còn rất yêu gã đàn ông khiến y ghê tởm biết bao.
Loài người luôn là vậy, quá bình tĩnh sẽ bị làm lơ, trẻ con biết khóc đòi mới có kẹo ăn. Nhưng y đau khổ, y bi thương, y nằm một mình trên giường nhớ lại từng hồi ức hạnh phúc đã bị xóa bỏ, trải nghiệm cơn đau nhói lòng lại không có ai nhìn thấy.
Nhưng dù bị tra tấn như thế nào y cũng sẽ không lựa chọn tha thứ. Y không muốn làm bản thân thất vọng, không để Tiêu Vân Chử đã từng được yêu thương, được nâng niu thất vọng, cũng không làm Tống Thất trong tim chỉ có y của quá khứ thất vọng.
“Con trai ngoan, khóc đi.” Người mẹ đầu bên kia điện thoại bình tĩnh nghe tiếng y khóc thút thít, giọng nói mềm nhẹ như lông chim: “Đừng nhịn nữa, mẹ hiểu cả. Ở trước mặt mẹ không cần phải kiên cường.”
Một omega mạnh mẽ cũng là báu vật được bố mẹ nâng niu trong tay.
***
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin hãy gọi lại sau…”
Tống Thất ngơ ngẩn chớp mắt, tay từ từ thõng xuống, vừa hơi lơi lỏng, di động đã rớt ra khỏi tay, lăn lộc cộc trên thảm vài vòng. Tống Thất ngơ ngác nhìn chiếc di động đáng thương trên mặt đất, trong đầu đầy những hình ảnh của Tiêu Vân Chử.
Dường như gã đã thấy hình ảnh Tiêu Vân Chử chỉ cho gã trải thảm lúc y mang thai. Cả một tấm thảm vừa dài vừa to như thế vốn phải thuê người tới trải, nhưng đôi vợ chồng son vừa có kết tinh tình yêu đang thắm thiết, mỗi một tấc trong nhà đều hy vọng có thể tự mình sắp xếp. Gã quỳ rạp trên đất, trải đúng từng cm theo yêu cầu của “ông chủ”, lúc gã đứng lên, Tiêu Vân Chử đã nhảy phắt lên ôm cổ gã, hôn cái chụt lên má gã, cười nói: “Vất vả rồi. Vậy thì chờ sinh con ra cũng không sợ nó ngã nữa, daddy của chúng ta giỏi quá!”
Khi đó gã bị tiếng gọi “Daddy” đầy nghịch ngợm của Tiêu Vân Chử làm cho vui mừng, nếu không phải sợ làm sinh mệnh nho nhỏ trong bụng bị thương, gã đã ôm Tiêu Vân Chử xoay một vòng tại chỗ. Gã chỉ có thể hôn từng chút lên mặt Tiêu Vân Chử để thể hiện tình yêu của mình, nhưng hôn mãi vẫn không đủ: “Cục cưng bự của anh vẫn là Chử, trải thảm thật dày, cục cưng nhà ta cũng không sợ nữa!”
Bây giờ thì sao? Bây giờ gã ngồi một mình trong phòng khách, nhìn chiếc thảm cũ, trên bàn trà đặt đầy những chai rượu rỗng, nếu gã không đi dọn dẹp sạch sẽ, trước khi dì giúp việc đến nó vẫn sẽ như vậy. Không còn ai mang theo vị matcha lành lạnh đăng đắng giật ly rượu ra khỏi tay gã, nửa oán trách nửa nghiêm túc nói với gã uống rượu quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể, có gì không vui có thể tâm sự với y, y sẽ luôn bên cạnh gã.
Bây giờ không còn gì cả, lấy hết can đảm gọi điện thoại cũng không gọi được.
Tống Thất biết mình không có tư cách. Mặt dày tặng đồ ăn cho Tiêu Vân Chử, thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn đã là cực hạn, alpha có quyền có thế có kỹ năng giao tiếp khi đứng trước mặt omega đã từng thuộc về mình dường như không có gì hết. Gã biết tính Tiêu Vân Chử, cho nên không làm mấy chuyện lỳ lợm khác.
Một mình ở trong nơi đã từng là nhà, gã tiếc phải dọn đi. Ánh mắt dịu dàng lẫn thất vọng của Tiêu Vân Chử như hằn sâu vào tâm trí gã, lúc mệt mỏi tới cùng cực, gã luôn thấy mình trụ không nổi nữa.
“Chử…” Tống Thất nằm trên sofa, che đôi mắt lại, cuối cùng dưới sự thôi thúc của cồn đã rơi nước mắt. Gã như con thú lớn mất đi bạn đời, thoáng cái khóc ướt đẫm mặt, tiếng rên rỉ thê thảm quanh quẩn trong căn phòng rộng lớn, vô cùng tịch mịch: “Chử… Anh sai rồi… Em trở về được không, Chử… Anh vẫn chỉ yêu mỗi mình em…”
Gã biết bọn họ vẫn yêu nhau, chỉ là cả đời này Tiêu Vân Chử sẽ không dành hết lòng mình để tin tưởng ỷ lại vào gã nữa. Tấm gương vỡ dù lành lại cũng sẽ còn khe nứt. Nhưng dù vậy… dù vậy Tống Thất vẫn không thể buông tay.
Alpha cao cấp thì đã sao, gia tài bạc triệu thì thế nào, nếu đã làm sai thì vẫn phải trả giá đắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.