“Cô nói xem, có phải bác sĩ Cố đang theo đuổi bác sĩ Tiêu không?”
“Bây giờ cô mới phát hiện à? Nghe nói trước kia bác sĩ Cố là đàn em của bác sĩ Tiêu, bây giờ có phải nghe nói bác sĩ Tiêu đã ly hôn, cho nên…”
“Thế cơ á?! Nhưng tôi thấy chồng cũ của bác sĩ Tiêu vẫn chưa buông bỏ, dạo trước còn hay đưa đồ ăn tới cho bác sĩ Tiêu… Á, nhưng mà từ hồi tháng mười một tới nay không còn tới nữa.”
“Chắc là đang chăm con nên không rảnh, trước kia bác sĩ Tiêu nói con trai đang sống với bố alpha.”
“Thế xem ra alpha này biết chăm sóc gia đình đấy nhỉ? Không phải cũng giàu à… Ê, sao cô đánh tôi!”
“Cái con nhỏ omega này, beta bọn tôi không yêu đương mù quáng vậy đâu! Alpha đi ngoại tình, dù giàu thì đã làm sao!”
“Đừng cãi nhau nữa, đừng quên mục đích chúng ta tới đây! Hôm nay là sinh nhật của bác sĩ Tiêu, mau dọn dẹp cho xong đi!”
“Chờ đã, hình như tóc tôi bị xù lên rồi…”
Hai y tá nói chuyện vui vẻ, cãi nhau ầm ĩ, Tiêu Vân Chử ngồi trong phòng làm việc nghe thấy không nhịn được nở nụ cười, không biết có nên nhắc bọn họ cửa phòng bệnh viện không thể cách âm, tốt nhất đừng đứng trước phòng làm việc của nhân vật chính trong lời đồn để bàn tán. Vì không để các y tá quá xấu hổ, y hắng giọng, lần nữa quay về ngồi trước bàn, giả bộ lật hồ sơ các ca bệnh.
Quả nhiên không bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hai y tá trẻ tuổi đẩy cửa ra, cầm một hộp quà khổng lồ trong tay: “Bác sĩ Tiêu, sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn!” Tiêu Vân Chử làm bộ không nghe thấy gì, ngạc nhiên nhận hộp quà: “Tôi có thể mở ra xem không?”
Hai y tá trẻ tuổi gật đầu lia lịa, trông chờ nhìn phản ứng của Tiêu Vân Chử với món quà. Tiêu Vân Chử cúi đầu mỉm cười, cẩn thận mở hộp quà, chỉ thấy bên trong có một cây thông Noel nho nhỏ, bên trên đã được trang trí chút chi tiết giản dị, duy chỉ có ngôi sao chưa gắn lên, chờ chủ của nó hoàn thành nốt phần trang trí cuối cùng.
“Vốn định tặng hoa, nhưng trong phòng chúng ta không thể có mùi hoa được…” Omega ít tuổi hơn gãi má, cười ngoan ngoãn đáng yêu: “Tháng sau là Noel rồi, cho nên muốn tặng bác sĩ Tiêu một cây thông Noel. Nếu bác sĩ Tiêu tự tay gắn ngôi sao lên, chắc chắn điều ước sẽ thành hiện thực.”
Lời chúc giản dị khiến Tiêu Vân Chử không nhịn được đỏ mắt. Y cố gắng đè nén nghẹn ngào, ngẩng đầu cười với hai người kia: “Cảm ơn các cô, tôi sẽ gắn lên ngay!”
Tiêu Vân Chử đưa cây thông Noel tới phòng khám. Bệnh nhân đầu tiên chiều nay là một omega rối loạn pheromone, đi cùng với alpha tới. Khi nhìn thấy cây thông Noel, cậu ta cười híp cả mắt: “Một tháng nữa mới tới lễ Giáng Sinh, sao bác sĩ Tiêu đã bày cây Noel nhanh như vậy?”
Tiêu Vân Chử cười cười, còn chưa kịp trả lời, omega đã ôm tay alpha của mình, vung vẩy làm nũng: “Em cũng muốn cây thông Noel, trang trí sớm chút cho có không khí.”
“Được, quay về sẽ mua cho em.” Alpha bật cười nói: “Khám bệnh đi đã, bác sĩ Tiêu đang chờ em đấy.”
Omega đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Tiêu Vân Chử.
Tiêu Vân Chử nhìn cặp đôi ấy, trong nụ cười mang theo chút hoài niệm. Sinh nhật của y lẫn Tống Thất đều vào mùa đông, lúc tổ chức sinh nhật sẽ nhuốm màu Giáng Sinh. Đặc biệt là sinh nhật Tống Thất rơi vào tháng mười hai, nhóc Sanh luôn nói là phải tặng quà cho Tống Thất, thật ra là muốn cầm tiên tiêu vặt đi mua bánh gừng hình ông người, nó rất thích loại bánh quy hương vị độc đáo ấy. Có lúc Tống Thất vì để chọc nó, sẽ mua cho nó lại loại kẹo ngọt ngán, khiến Tống Tiêu Sanh nước mắt lưng tròng, làm người ta vừa đau lòng vừa buồn cười.
Thật ra Tiêu Vân Chử muốn trốn khỏi sinh nhật mình. Nhắc tới sinh nhật, y sẽ luôn nhớ tới Tống Thất, thời gian y dành cho Tống Thất đã quá nhiều. Từ yêu đương đến kết hôn rồi lại có con, Tống Thất luôn không tiếc sáng tạo ra những ký ức có một không hai dành cho y. Có khi là bữa tối lãng mạn, khi thì pháo hoa đầy trời, nhà hàng xa hoa, có khi lại đích thân nặn ly gốm hoặc những món đồ trang trí nho nhỏ, đích thân nấu vài món ngon. Có khi chỉ là cùng y ngồi cạnh nhau xem mấy bộ phim, dựa vào nhau không muốn tách ra, trong lúc cảnh phim vụt qua, dưới ánh đèn tối tăm ngắm nhìn đối phương, lẳng lặng hôn môi.
Sáng nay Tống Thất cũng gọi điện cho y. Tiêu Vân Chử do dự thật lâu, cuối cùng vẫn bắt máy. Giọng Tống Thất hơi khàn khàn, âm thanh đè nặng nghiêm túc chúc y sinh nhật vui vẻ.
Dù sao cũng là một ngày như vậy, Tiêu Vân Chử bèn cười cảm ơn. Y và Tống Thất câu được câu mất trò chuyện, thỉnh thoảng qua loa máy có thể nghe thấy tiếng trẻ con gọi daddy. Tiêu Vân Chử nghiêm túc lắng nghe, nhiều lần muốn bảo Tống Thất đưa điện thoại cho Tống Tiêu Sanh nhưng lại nhịn xuống.
“Nhóc Sanh, hôm nay là sinh nhật của papa, nói với papa vài câu đi?”
Tống Thất phát hiện ý của y. Tiêu Vân Chử ngừng thở, trong lòng ngập tràn chờ đợi, bên kia Tống Tiêu Sanh lại ngượng ngùng nói: “Daddy, con muốn ăn bánh gừng hình ông người!”
Rõ ràng con trai vẫn không nói “Sinh nhật vui vẻ”, Tiêu Vân Chử lại nhịn không được bật cười, y biết Tống Tiêu Sanh cố ý, đây là con y. Y không khỏi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tuy rằng bị thương rất sâu, nhưng y hiểu mình vẫn luôn được yêu.
“Đàn anh, sinh nhật vui vẻ!”
Đúng rồi, còn người này nữa.
Cửa văn phòng vừa mở ra, đã thấy Cố Tu Viễn cởi áo blouse trắng, mặc áo khoác, vai đeo balo cười tươi như mặt trời, thậm chí Tiêu Vân Chử còn nhìn thấy một cái đuôi phía sau Cố Tu Viễn. Y cúi đầu, nhịn không được nở nụ cười: “Cảm ơn. Cậu cũng tan làm rồi à?”
“Ừm, em chuyển ca rồi!”
Dù không nói rõ, Tiêu Vân Chử vẫn hiểu Cố Tu Viễn đang bắt theo giờ của y. Y giương mắt nhìn Cố Tu Viễn, phát hiện khuôn mặt hắn vốn đã có nét trưởng thành và kiên nghị của alpha đã quá ba mươi, lúc cười rộ lên không có nếp nhăn quá rõ ràng, nhưng nụ cười của hắn luôn khiến người ta ấm áp thoải mái, khiến Tiêu Vân Chử có ảo giác như quay về thời đại học. Y khoanh tay, thoải mái đùa giỡn: “Nếu lỡ tôi có hẹn rồi thì sao?”
“Thế thì… Thế thì chịu thôi, tại sinh nhật anh mà.” Cố Tu Viễn khoa trương thở dài, đáng thương lại giả bộ hào phóng: “Em có thể tặng quà trước cho anh không?”
“Tôi đùa thôi.” Tiêu Vân Chử không nỡ chọc hắn nữa, đi đến trước mặt hắn chớp mắt: “Đi thôi, muốn đi đâu?”
Mắt Cố Tu Viễn lập tức sáng lên: “Chắc chắn sẽ không làm anh thất vọng!”
***
Màn hình bên trên chiếu cảnh bầu trời đầy sao, ghế nằm dưới thân cũng mềm mại thoải mái. Tiêu Vân Chử lẳng lặng nhìn “Không trung”, chỉ cảm thấy bốn phía vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của Cố Tu Viễn nằm song song cách y không xa.
“Đây là quán sao trời do bạn em mở.” Cố Tu Viễn không tự chủ đè thấp giọng: “Tuy chỉ là mô phỏng, nhưng đều được tạo thành từ vận dụng thực tế.”
“Đẹp lắm.” Tiêu Vân Chử thành thật cảm thán. Dấn thân vào vũ trụ cuồn cuộn sẽ nhận ra mình rất nhỏ bé, dù có bao nhiêu âu lo cũng sẽ tự bình ổn lại, sau khi vị sáp rút đi sẽ chỉ còn lại vị ngọt. Y im lặng một lát, khóe miệng khẽ nhếch: “Cậu nói xem, phi hành gia trong vũ trụ nhìn thấy cảnh tượng như vậy liệu có cảm thấy cô độc hay không?”
“Vì sao lại cô độc?”
“Bởi vì vũ trụ không có tiếng động.”
Rõ ràng chỉ là câu hỏi Tiêu Vân Chử tùy ý đưa ra, Cố Tu Viễn lại nghiêm túc nghĩ một hồi lâu mới trả lời: “Hẳn là sẽ không. Phần lớn những công việc trong vũ trụ đều không lẻ loi, hơn nữa bọn họ có sứ mệnh của riêng mình, có ước mơ, sau lưng còn có nhiều nhân viên khác nữa, nhân viên nghiên cứu đi cùng với bọn họ… Đàn anh, anh cười gì?”
“Không,” Tiêu Vân Chử nhịn không được bật cười, lắc đầu: “Tôi chỉ nghĩ, cậu nói đúng, dù ở nơi cao xa như vậy, thật ra cũng không phải là cô độc.”
Nghe thế, Cố Tu Viễn thoáng nghiêng người, mặt quay qua Tiêu Vân Chử, hỏi: “Đàn anh, anh có thấy cô đơn không?”
“Chắc là có.” Tiêu Vân Chử trả lời. Y tự nhận mình không phải là loại omega dành hết tất cả cho gia đình, mà khi nhóc Sanh không ở bên cạnh, khi y làm chuyện của mình cũng sẽ thất thần, tự hỏi Tống Thất có chăm sóc tốt cho nhóc Sanh hay không. Tính tình của thằng nhóc kia là vậy, gọi điện không thèm nghe, quả thật Tiêu Vân Chử sẽ thấy cô đơn.
“Ừm… Em nói vài câu giúp đàn anh hết cô đơn được không?” Cố Tu Viễn chớp chớp mắt, rõ ràng là một alpha cao lớn, lại như con Golden cọ chân chủ: “Ví dụ như… Em thích đàn anh như thế nào nhé. Anh muốn nghe không?”
Tiêu Vân Chử cười cười, không trả lời hắn. Cố Tu Viễn coi như Tiêu Vân Chử đồng ý, hắng giọng nói: “Đàn anh đừng trách em, lúc ấy em đã nghe trộm cuộc trò chuyện giữa anh và anh Vương Khâm.”
Một cái tên ít khi nghe thấy xuất hiện khiến Tiêu Vân Chử hơi sửng sốt, ngơ ngẩn một lát mới nhớ ra đây là đàn em nhỏ hơn y một tuổi. Tiêu Vân Chử nghĩ mãi cũng không nhớ mình đã nói gì với người tên Vương Khâm, Cố Tu Viễn lại tiếp tục: “Là lúc đàn anh sắp tốt nghiệp, anh ta nói về sau muốn vào khoa sản, nhưng người nhà không hiểu cho anh ta. Khi anh ta đi thực tập, rất nhiều omega nhìn thấy anh ta sẽ cảm thấy khó chịu, anh ta rất đau khổ, không biết có nên tiếp tục ước mơ này hay không.”. Truyện Khoa Huyễn
Cố Tu Viễn nói, đôi mắt sáng ngời: “Lúc ấy sau khi đàn anh nghe anh ta nói xong, không an ủi anh ta mà lạnh lùng nói: “Nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không thích một bác sĩ alpha làm khoa sản”.”
Tiêu Vân Chử dần nhớ lại. Y xấu hổ ngồi dậy, tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng của Cố Tu Viễn: “Tôi chỉ muốn cậu ta nhận rõ hiện thực thôi.”
Một bác sĩ alpha làm khoa sản, dù chính người đó không muốn, trước sau gì vẫn sẽ khiến omega dựng dục sinh mệnh sinh ra sợ hãi. Cậu ta không thể hiểu nổi, nhưng dù là nữ beta hay omega, bọn họ cũng muốn được hiểu. Hiểu nỗi đau sinh đẻ của bọn họ, hiểu nỗi bất an, hiểu cảm xúc và suy nghĩ của họ. Chỉ cần nói đến nhân tố AO, một alpha cũng sẽ bị nghi ngờ liệu có thể suy nghĩ cho cơ thể bọn họ trên phương diện sinh sản hay không.
Cậu cảm thấy không ai hiểu cho nỗi đau của cậu, nhưng cậu có muốn hiểu cho bệnh nhân của cậu không? Điều cậu nên làm chẳng lẽ không phải là cố gắng học tập nâng cao y thuật, để bệnh nhân bỏ qua giới tính của cậu, hoặc đi tìm hiểu tâm trạng phức tạp của nhóm dựng dục, thuyết phục bọn họ tin tưởng cậu ư?
Nếu chút thông cảm ấy còn không làm được, vậy đừng làm bác sĩ khoa sản làm gì, nhân lúc còn sớm thay đổi mơ ước của cậu đi.
Bây giờ nhớ lại, Tiêu Vân Chử vẫn còn nghi ngờ có phải mình hơi quá lời hay không. Mà người trước mặt này dưới bầu trời đầy sao lại nhìn chằm chằm vào y, dịu dàng nói với y, em thích sự “lạnh lùng” một cách dịu dàng như vậy.
“Dù là vì bản thân anh Vương Khâm hay vì bệnh nhân khoa sản, em đều thấy anh nói không sai.” Cố Tu Viễn mỉm cười: “Em đứng một bên lắng nghe, nhịn không được ngừng thở, chỉ sợ quấy rầy tới các anh. Trên thế giới này sao lại có người như đàn anh nhỉ? Mạnh mẽ, lý trí nhưng lại dịu dàng.”
“Tôi không tốt như cậu nói…” Dù Tiêu Vân Chử lớn hơn một tuổi, y vẫn vì vậy mà đỏ mặt.
Vốn chỉ là một lời nói bâng quơ, thì ra lại dễ dàng nở hoa kết trái như vậy.
“Từ ngày hôm đó, em biết em đã thích anh.” Cố Tu Viễn không tự giác mà dùng tới xưng hô kính cẩn: “Thật ra trước đó nữa… Em luôn có thể dễ dàng phát hiện ra bóng dáng anh trong đám người, luôn muốn cùng đi tọa đàm với anh, ngồi cạnh anh để anh nhớ rõ em, luôn đi tham dự cuộc họp của anh. Nhưng em lại không hy vọng nhìn thấy… bạn trai của anh, cho nên chỉ cần anh ta tới, em sẽ đều lấy cớ đi trước. Em thật sự rất ngốc, mãi tới lúc ấy em mới hiểu được lòng mình.”
Nghe thấy những lời này, đầu óc quay về những ký ức mười mấy năm trước, Tiêu Vân Chử bỗng cảm thấy hoảng hốt. Thời đại học trừ Tống Thất ra, dường như y chưa bao giờ nghĩ sẽ có alpha nào khác có suy nghĩ như vậy với y. Tình cảm vượt thời gian bày ra trước mặt y khiến y khó xử, lại có chút ngứa ngáy. Bờ môi y cắn chặt: “Đã lâu vậy rồi…”
“[Đã lâu vậy rồi, sao cậu biết tình cảm của cậu là thật hay chỉ là chấp niệm?] Đàn anh, anh định nói vậy đúng không?” Cố Tu Viễn cướp lời y. Tay hắn đặt sát tay Tiêu Vân Chử, vừa có thể cảm nhận độ ấm vừa không chạm vào nhau: “Em không có bằng chứng, nhưng em sẽ chứng minh cho anh xem.”
Nói xong, hắn nhanh tay xoa nhẹ đầu ngón tay Tiêu Vân Chử như muốn trộm mùi, xoay người nằm về ghế, chỉ để lại Tiêu Vân Chử ngơ ngác nhìn tay mình, trên đó vẫn còn lại cảm xúc và hơi ấm xa lạ. Cái này không giống Cố Tu Viễn, trước đây hắn đều có chừng mực. Nhưng y nhớ lại Cố Tu Viễn từng xin quyền chạm vào không cần hỏi ý y.
Chưa chờ y tỉnh táo lại, một ánh lửa nhỏ chiếu sáng khuôn mặt y. Y ngẩng đầu nhìn lên, Cố Tu Viễn ôm một cái bánh kem không lớn, bên trên cắm ba cây nến, cẩn thận quỳ gối trước mặt y, nhẹ giọng hát Happy Birthday. Tiêu Vân Chử nhìn Cố Tu Viễn, mãi tới khi tiếng hát của Cố Tu Viễn dừng lại, y mới tiến lên thổi tắt nến.
Bốn phía lại chìm vào bóng tối. Đôi mắt tạm thời chưa thể quen, nhưng Tiêu Vân Chữ bỗng thấy mình có thể nhìn rất rõ mặt Cố Tu Viễn. Y có thể nhận ra tầm mắt đang dừng trên người mình của hắn, còn có đôi mắt cười cong cong: “Đàn anh, sao anh không ước?”
“Đã lớn như vậy rồi, ước cũng chỉ ước bản thân và người nhà khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ.” Khóe miệng Tiêu Vân Chử cũng nhếch lên: “Nhưng tôi quyết định cho cậu một điều ước.”
“Sinh nhật mình không ước lại trả điều ước lại cho em, lạ thế nhỉ.”
“Coi như là lời cảm ơn cho cái bánh kem này đi.” Tiêu Vân Chử nhận lấy bánh kem từ tay Cố Tu Viễn: “Cái này do cậu làm đúng không?” Dù ánh sáng tù mù, nhưng vẫn có thể nhìn ra bánh kem hơi xiêu vẹo.
“Lộ rồi à…” Cố Tu Viễn thở dài: “Em không am hiểu mấy thứ này lắm, chỉ làm một cái bánh phô mai vị matcha đơn giản thôi.”
“Thế là được rồi.” Tiêu Vân Chử khen: “Cho nên cậu có muốn ước không? Thời gian suy nghĩ chỉ kéo dài tới lúc tôi cắt bánh.”
“Muốn!” Cố Tu Viễn nhanh nhảu trả lời: “Đàn anh… Em có thể gọi anh là “Vân Chử” không?”
Hắn cố gắng nhích tới gần Tiêu Vân Chử. Ngón tay Tiêu Vân Chử siết lại: “Chỉ là cách gọi mà thôi, sao cũng được.”
Cố Tu Viễn lại như được ăn kẹo, cười tươi rói như ánh mặt trời. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Tiêu Vân Chử, trịnh trọng mà gọi một tiếng thật rõ: “Vân Chử.”
Giọng nói của hắn lướt qua bóng đêm quanh quẩn bên tai Tiêu Vân Chử, khiến y không chịu nổi nhũn người ra. Y nghiêng đầu: “… Cắt bánh đi.”
***
Cả hai đến một cửa hàng gần đó ăn bữa cơm đơn giản. Cố Tu Viễn không nhắc lại bất cứ chuyện gì liên quan tới hai người, chỉ kể những chuyện thú vị quanh hắn. Hắn đích thân đưa Tiêu Vân Chử về nhà, nhìn y cởi đai an toàn, cười nói: “Lần nữa chúc anh sinh nhật vui vẻ, Vân Chử.”
Tiêu Vân Chử vẫn còn chưa quen với cách gọi này, tai hơi nóng lên. Nhưng trên mặt y không tỏ ý gì, chỉ trả lời: “Cảm ơn cậu, hôm nay tôi rất vui.”
“Mai gặp.” Cố Tu Viễn không kéo dài nữa, hai người trò chuyện vài câu rồi thả Tiêu Vân Chử xuống xe. Thấy Tiêu Vân Chử không định đi, hắn cười thành tiếng: “Xem ra chúng ta đều nghĩ giống nhau.” Đều muốn nhìn đối phương rời đi.
“Cậu đi trước đi.” Tiêu Vân Chử cũng cười: “Cậu đã đưa tôi về rồi.”
“Vậy được.” Cuối cùng Cố Tu Viễn phất tay với Tiêu Vân Chử, nổ máy rời đi. Mãi tới khi đèn đuôi xe hoàn toàn biến mất trong mắt Tiêu Vân Chử, y mới cúi đầu cười một cái, xoay người rời đi.
“Chử!”
Ngoài dự liệu cũng như trong dự kiến, y thấy bóng dáng người kia đứng trước cửa nhà. Gã mặc tây trang chỉn chu, ánh mắt tha thiết nhìn y, trong tay ôm bó hồng tươi đẹp. Tống Thất luôn thích tặng hoa hồng đỏ cho y, nhưng thật ra Tiêu Vân Chử không thích hoa hồng, chỉ là vì hoa hồng là ký ức quý giá cùng người yêu, cho nên mới thấy vui.
“Chử, chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Mà bây giờ, Tiêu Vân Chử nhìn người năm nào cũng ôm hoa hồng đến trước mặt mình, không nhận lấy giống như trước, tặng một nụ hôn nồng nhiệt cho gã, chỉ lạnh nhạt nói: “Cảm ơn. Chỉ là khó có khi rảnh rỗi, anh hẳn nên ở cạnh nhóc Sanh.”
Tống Thất thu tay, nụ cười lóe lên tia chua xót. Cũng không rõ lắm, dường như sự từ chối của Tiêu Vân Chử đã được gã đoán trước: “Nhóc Sanh ở bên trong. Hôm nay sinh nhật em, thằng bé chuẩn bị ít quà, muốn ở cạnh em.”
Tiêu Vân Chử ngạc nhiên mở to mắt, đôi tay cầm lòng không đậu đặt lên chốt cài cửa. Nhưng y không quên alpha đang ôm bó hoa hồng lớn, mặc áo vest đi giày da, nhìn kỹ lại, khuôn mặt Tống Thất có vẻ mệt mỏi không thể che giấu, có lẽ cũng đã chờ khá lâu. Y mím môi: “Sao anh không vào với nhóc Sanh?”
Tống Thất lắc đầu: “Chắc em không muốn cho anh vào đâu.”
Tiêu Vân Chử bật cười, rõ ràng giọng nói rất nhẹ nhàng, vậy mà trong nụ cười lại mang theo ý châm chọc: “Anh luôn cẩn thận từng chút một như vậy.” Nhưng chuyện quan trọng thật sự lại sơ ý.
Tống Thất hiểu Tiêu Vân Chử đang nói gì. Do dự một lúc, gã vẫn hỏi: “Sao lại về muộn như vậy, em… đi đâu thế?”
Tiêu Vân Chử cau mày: “Đi ăn cơm với đồng nghiệp.”
“Trên người em có mùi alpha.”
Có à? Tiêu Vân Chử ngạc nhiên, thật ra y không hề ngửi thấy. Chẳng qua y vẫn cười: “Chắc là có. Bây giờ khuya rồi, anh muốn vào nhà không?”
Tống Thất không tự chủ siết chặt tay. Gã cho rằng mình có thể nhịn, có thể chấp nhận, nhưng không nhịn được đau khổ. Gã hiểu Tiêu Vân Chử cho gã vào chỉ để thỏa mãn nguyện vọng của con trai, mà gã… mà gã đã không còn bất cứ cơ hội nào.
“Phiền em.” Biết thật ra Tiêu Vân Chử không muốn, Tống Thất vẫn đi theo vào.
“Papa, daddy!” Vừa mới vào cửa, Tống Tiêu Sanh vọt đến như tên lửa: “Chúc papa sinh nhật vui vẻ!”
Đã lâu chưa được gặp bố omega, nhóc alpha đã bất chấp hết mặt mũi, chỉ hy vọng papa ôm mình. Mũi Tiêu Vân Chử chua xót, ngồi xuống ôm chặt lấy Tống Tiêu Sanh, hôn lên trán nhóc alpha: “Cảm ơn cục cưng, con ở đây ăn sinh nhật với papa đã là món quà tốt nhất rồi.”
Dường như tất cả chưa hề thay đổi, bọn họ vẫn là một nhà ba người gắn bó khăng khít, còn có thể ôm nhau trong những ngày quan trọng như thế này. Mà trên thực tế, Tống Thất đứng ở trước cửa xấu hổ ôm bó hồng, thậm chí không dám hỏi mình có thể đặt bó hoa tươi thắm vào nhà Tiêu Vân Chử không.
Đây chỉ là nhà của Tiêu Vân Chử. Tống Thất dù muốn ở lại, chung quy vẫn sẽ bị đuổi đi.