Có câu “thanh minh tiết vũ phân phân”, ông trời quả thực chưa từng phụ lòng câu thơ ca này, tí tách tí tách mưa liên tiếp vài ngày, khiến thời tiết đang ấm lên lại lạnh đi vài phần, từ sau mấy ngày tết, thời tiết có vẻ càng lạnh buốt.
Trong Ngự thư phòng, cung nga đang cầm một chiếc lò sưởi tay tinh xảo, lấy vài khối than hồng từ lò than vùi vào trong lò sưởi tay, đậy nắp, cẩn cẩn dực dực cầm tới trước án thư, nhẹ giọng nói: “Công tử.”
Thiển Ly Du ngẩng đầu lên, nhìn chiếc lò sưởi tay đang tỏa ra hơi nóng, hơi cong lên khóe môi, vươn tay nhận lấy. Cảm xúc ấm áp từ trên bề mặt chiếc lò theo hai bàn tay lạnh lẽo tràn đến toàn thân, Thiển Ly Du không khỏi khẽ thở dài một hơi, giãn ra thân thể đang co rúm.
“Du Nhi.” Giọng nói trầm thấp theo sau bóng người mặc bộ long bào huyền sắc bước vào Ngự thư phòng, Thiển Ly Du ngẩng đầu nhìn lại, đáp: “Hôm nay lâm triều lâu hơn thường ngày, là xảy ra chuyện gì sao?”
Dạ Quân Hi không trả lời, mắt thấy Thiển Ly Du cầm lò sưởi tay không buông hắn liền nhíu mày, tiến đến đem thiếu niên ôm lấy đặt lên chân mình: “Nếu thấy lạnh, sao không ở lại tẩm cung, đã dùng tảo thiện chưa?” Dạ Quân Hi vừa nói vừa nắm lấy một tay của Thiển Ly Du, được lò sưởi ủ ấm một hồi nhưng bàn tay này vẫn có chút lạnh.
“Nơi đây cũng có than lửa, đợi lát nữa là được rồi, tảo thiện mới phân phó xuống phía dưới. Ngươi vẫn chưa trả lời ta, trong triều xảy ra đại sự gì mà ngay cả Lâm đại nhân cũng theo tới Ngự thư phòng?”
Thiển Ly Du vừa nói vừa cầm lấy tay nam nhân, lòng bàn tay ấm áp còn dễ chịu hơn cả lò sưởi tay, đôi mắt xinh đẹp liếc mắt nhìn Lâm Hứa đang đứng trước án thư. Từ khi y đặt án thư trong Ngự thư phòng, nếu không có việc quan trọng cần thương thảo với Dạ Quân Hi, Lâm Hứa sẽ không xuất hiện tại Ngự thư phòng.
“Tình hình Mậu thành ở biên quan phía Tây Bắc đang căng thẳng, hai ngày trước Triều quốc đã phát binh hướng Diệu quốc, Hoàn quốc cũng sắp ngồi không yên.” Dạ Quân Hi nói, đem người trong lòng ôm chặt thêm một chút, trong mắt phượng xẹt qua một tia hàn ý.
Thiển Ly Du nghe vậy có chút ngoài ý muốn, dẫu sao hai ngày trước mới biết tin hai nước Triều Hoàn có dị động, hôm nay liền truyền đến chiến báo, tốc độ này thực sự là quá nhanh: “Ngươi lo lắng Thụy Hoa sẽ thừa dịp Mậu thành đang chú ý Triều quốc mà tấn công?”
“Thụy Hoa có tấn công hay không cũng chỉ là một phương diện mà thôi. Giờ đây mặc dù Triều quốc chưa hề biểu hiện, nhưng ý đồ phản chiến đã quá rõ ràng. Thực lực Diệu quốc yếu ớt, dưới sự giáp công của Triều Hoàn chỉ sợ sẽ chống đỡ không được bao lâu.” Dạ Quân Hi đáp.
Thiển Ly Du nghe vậy hơi nhíu mày lại.
Y từng là hoàng tử Diệu quốc, tất nhiên biết rõ chuyện Triều Hoàn vẫn nhăm nhe Diệu quốc. Từng ấy năm, đều dựa vào Lam Vũ điều đình, mới kéo dài hơi tàn đến nay.
Thực ra, đế quốc Lam Vũ không cần can thiệp vào cuộc tranh đấu giữa những nước phụ thuộc, cho dù một ngày kia Diệu quốc bị hai quốc gia Triều Hoàn chiếm đoạt, cũng không có gì trở ngại đối với Lam Vũ. Nhưng từ lúc Dạ Quân Hi không chế tân quân của Đồng quốc sau khi Đồng quốc phản chiến, Thụy Hoa đã thay đổi phương hướng, buông tha cho phương án chậm rãi tiến công từ Trung bộ, chuyển sang ra tay với Triều quốc ở Bắc bộ, dựa vào sự sợ hãi của quốc quân Triều quốc đối với Lam Vũ mà nhân cơ hội mượn hơi Triều quốc, đánh Diệu quốc.
Nhưng Canh thành – thành trì tiếp giáp giữa Diệu quốc và Lam Vũ không được phòng thủ chặt chẽ như Mậu thành, một khi bị công phá, sợ rằng phía Bắc bộ của Lam Vũ sẽ xuất hiện một lỗ hổng lớn.
Nói vậy, việc này quả thực có chút rắc rối a?
Mắt thấy thần sắc ngưng trọng của người trong lòng, Dạ Quân Hi vươn tay vỗ nhẹ lên mái tóc đen mềm của y nói: “Không nguy cấp đến vậy. Thụy Hoa cách Triều quốc quá xa, không thể điều binh khiển tướng với quy mô lớn. Thực lực hai nước Triều Hoàn không thể sánh ngang với Lam Vũ. Nhưng với Diệu quốc, thì thực sự có chút nguy hiểm.”
Khi Dạ Quân Hi biết được việc này đã lập tức điều binh, đem một bộ phận binh tướng ở Mậu thành chuyển sang Canh thành, để có thể trợ giúp Diệu quốc một phen. Dẫu sau nếu Diệu quốc bị Hoàn quốc chiếm lĩnh, sau này sẽ có thể trở thành vật trong tay Thụy Hoa, đây là điều hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Nhưng Mậu thành cũng là trọng trấn, nhất thời không thể đưa quá nhiều quân đội sang Canh thành, mà tướng quân thủ thành ở biên quan cũng là hữu hạn, nếu điều phái từ nơi khác, chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần. Khiến người ta bực mình chính là, đương kim quốc quân Diệu quốc ngu ngốc tới cực điểm, Diệu quốc lúc này chỉ sợ không có năng lực đánh trả, ngay cả phòng thủ, cũng không biết có thể phòng bao lâu.
Dạ Quân Hi cho rằng, cho dù Thiển Ly Du đã buông tha thân phận hoàng tử Diệu quốc, nhưng dù sao Diệu quốc cũng là cố quốc của y, nếu cố quốc bị người khác công chiếm chà đạp, có lẽ người này sẽ có chút khổ sở… Dạ Quân Hi nghĩ vậy, chăm chú cẩn thận quan sát thần sắc trên mặt Thiển Ly Du.
Nhưng đáng ngạc nhiên là, trên mặt thiếu niên chỉ xuất hiện một tia tiếu ý lạnh lùng: “Diệu quốc có thể chống đỡ tới hôm nay đã là kỳ tích, nếu một ngày bị nước láng giềng công hãm ta cũng sẽ không ngoài ý muốn. Bất quá, ta quả thực có chút lo lắng…”
“Lo lắng chuyện gì?” Dạ Quân Hi nhíu mày hỏi.
Thiển Ly Du nhìn nam nhân đang ôm mình, cũng cau mày nói: “Người của Quy Vô giáo đang mang mèo con tới Diệu quốc. Mà Diệu quốc lúc này đang nổi lên chiến tranh. Nếu Quy Vô giáo không nhúng tay vào những việc này thì không sao, ta chỉ lo Lang Tê cướp đoạt Trào Phượng là để xưng bá đại lục vậy thì lần tranh đấu giữa Lam Vũ và Thụy Hoa này, bọn họ sẽ đứng ngoài cuộc sao?”
Dạ Quân Hi vươn tay xoa lên ấn đường đang nhíu lại của Thiển Ly Du, cho đến khi nó bằng phẳng, mới đáp lời: “Việc này trẫm cũng đã cân nhắc. Người của Ám bộ đã nhận được mệnh lệnh, một khi đuổi kịp Quy Vô giáo, liền đem mèo con mang về đây. Cũng may lúc này Hoàng thất Lang Tê chưa hề có động thái gì, chỉ có Tế ti viện rục rịch. Tế ti viện không có binh quyền, không thể điều binh khiển tướng, đế quân Lạc Tĩnh của Thụy Hoa không phải hạng người tầm thường, chắc hẳn sẽ không để Lang Tê nhân cơ hội gây rối. Du Nhi không cần lo lắng quá mức.”
Thiển Ly Du nghe vậy, lúc này mới gật đầu: “Chỉ mong như thế.”
…
Hai ngày sau, đúng vào tiết thanh minh, mưa vẫn tí tách tí tách rơi.
Dựa theo tổ chế, cứ đến thanh minh, thân là đế quân đều phải dẫn theo phi tần hậu cung, hoàng tử công chúa, văn võ bá quan tới đế lăng tế bái tổ tiên, mà năm nay cũng không ngoại lệ.
Sáng sớm, hai người mới thức dậy trong Thương Kình cung được một nhóm cung nga nội thị hầu hạ rửa mặt chải đầu, thay y phục. Vì phải tế bái, Dạ Quân Hi tất nhiên sẽ mặc long bào, còn Thiển Ly Du cũng đặc biệt mặc một bộ hoa phục. Y sam được làm từ tơ tằm thượng đẳng, trên bề mặt trắng bóng được thêu những vằn nước nhỏ màu tối, trên chiếc đai lưng thêu kim tuyến, khối long bội đế vương vô cùng dễ thấy.
Để Tô Kì đeo đai lưng giúp mình, Thiển Ly Du ngẩng đầu quan sát Dạ Quân Hi đang đội quân mạo ở cách đó không xa.
Thiển Ly Du bỗng nhiên nhớ tới, hình như Dạ Quân Hi chưa bao giờ nói đến chuyện năm đó vì sao hắn thân là hoàng tử lại bị biếm vi thứ dân đuổi khỏi hoàng cung. Mà trong nhân gian, dường như chưa bao giờ có cách giải thích nào xác thực, chỉ có một vài lời đồn không chân thật mà thôi.
Có người nói, là vì Dạ Quân Hi quá mức cuồng ngạo, ngôn từ xúc phạm tới tiên đế; cũng có người nói, là bởi Dạ Quân Hi phong lưu thành tính, cư nhiên cấu kết với hậu phi của tiên đế; đương nhiên, khiến kẻ khác tin phục và được truyền lưu rộng rãi nhất là năm đó Dạ Quân Hi nỗ lực tranh đoạt hoàng vị cùng với Thái tử thân là Hoàng trưởng tử, nhưng thất bại nên bị biếm.
Vô luận là cách giải thích nào, Thiển Ly Du đều không tin. Thông minh cơ trí như Dạ Quân Hi, tuyệt đối sẽ không làm ra những việc ngu xuẩn như vậy.
Khi Dạ Quân Hi đội quân mạo xong, quay đầu lại liền thấy Thiển Ly Du đang nhìn chính mình với vẻ mặt tràn đầy tham cứu, hắn không khỏi có chút kỳ quái, tiến đến đem thiếu niên ôm lấy hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng, thoáng nghi hoặc hỏi: “Du Nhi suy nghĩ chuyện gì?”
“…Hi, ngươi hình như chưa bao giờ nói tới chuyện năm đó.” Thiển Ly Du suy nghĩ một chút, cuối cùng tự mình mở miệng hỏi.
“Năm đó?” Dạ Quân Hi có chút khó hiểu, nhưng thoáng suy tư liền minh bạch những gì Thiển Ly Du muốn hỏi, hắn không khỏi cười nói: “Du Nhi muốn hỏi ta chuyện vì sao bị biếm vi thứ dân sao?”
Dạ Quân Hi vừa dứt lời, trong tẩm cung liền chìm vào yên tĩnh. Từ khi Dạ Quân Hi đăng cơ, việc bị biếm liền trở thành chuyện người người trong đế cung khuyên nhau không nên nhắc tới, dần dà, cũng thành cấm kị. Những cung nhân này không ngờ tới, hôm nay đế quân bệ hạ lại chính miệng nhắc tới việc này. Tất cả cung nga nội thị đều sững sờ tại chỗ, tiến không được, lùi cũng không xong.
Đúng lúc này, tiếng chuông buổi sáng đột nhiên vang lên, canh giờ phải xuất cung đã tới.