Ảm Dạ Ly Du

Chương 122:




Dạ Quân Hi ôm lấy Thiển Ly Du xoay người đi vào trước án thư, song nam nhân vẫn không chịu buông ra thiếu niên mà hắn không thể gần gũi suốt cả một ngày. Thiển Ly Du có chút bất đắc dĩ, nhưng trước mặt chỉ có người duy nhất đứng xem là Lâm Hứa, y cũng mặc cho Dạ Quân Hi ôm lấy cùng nhau ngồi xuống ghế. Còn Lâm hứa đã sớm quen với những cử chỉ thân thiết của hai người, chỉ hơi cúi đầu, làm như không thấy.
“Lâm đại nhân có việc gì gấp, vì sao không tấu?” Đợi một lúc vẫn không thấy Lâm Hứa mở miệng, Thiển Ly Du có chút nghi hoặc hỏi. Dẫu sao người bận bịu như Lâm Hứa đột nhiên đứng như cây cột trước mặt bọn họ, hẳn sẽ không phải nhàn đến vô sự muốn xem hai người bọn họ đi?
Lâm Hứa giương mắt nhìn Thiển Ly Du, trên mặt bỗng hiện lên một tia phức tạp, sau đó liền đem ánh mắt chuyển hướng chủ tử của mình, dường như không biết nên mở miệng thế nào. Thiển Ly Du càng cảm thấy nghi hoặc, dù sao đây cũng là hành động có chút kỳ quái của Lâm Hứa – thân là tâm phúc bên cạnh Dạ Quân Hi, hắn còn có chuyện gì muốn nói lại thôi như vậy?
Dạ Quân Hi thấy thần sắc phức tạp của tâm phúc, lại thấy hắn thường lén liếc mắt nhìn Thiển Ly Du, trong lòng liền suy đoán có lẽ là Diệu quốc truyền đến tin tức mới, mà Lâm Hứa bận tâm tới nỗi lòng của thiếu niên từng là Hoàng tử Diệu quốc này cho nên mới quanh co như thế, vì vậy Dạ Quân Hi liền xiết chặt cánh tay đem Thiển Ly Du ôm sát thêm một chút rồi nói: “Có chuyện gì cứ nói không sao.”
Nhận được thánh mệnh của Dạ Quân Hi, Lâm Hứa mới cung kính khom người, lấy ra từ trong lòng một bức công văn dâng lên nói: “Khởi bẩm bệ hạ, công tử. Diệu quốc truyền đến tin tức nói, quốc quân Diệu quốc hừng đông hôm nay đã băng hà khiến quốc nội rối loạn, hai nước Triều Hoàn đã chiếm được tin tức đang công hướng quốc đô, nếu nhanh một chút, sợ rằng lập tức sẽ công phá hoàng cung Diệu quốc….”
Quốc quân băng hà?!
Dạ Quân Hi nghe vậy lập tức cau mày. Trong khi chinh chiến xảy ra đại sự như vậy hầu như sẽ gây ảnh hưởng quyết định tới chiến cuộc, mà thế cục giữa hai nước Triều Hoàn và Diệu quốc chuyển biến như vậy đối với Lam Vũ mà nói là một chuyện vui. Nhưng khi vừa nghe việc này, Dạ Quân Hi chỉ nghĩ tới, chẳng trách Lâm Hứa lại ấp úng như vậy, không biết vật nhỏ nghe xong tin tức có cảm giác gì…
Dạ Quân Hi cúi đầu nhìn người trong lòng, tuy rằng với sự hiểu biết của hắn về Thiển Ly Du, biết Thiển Ly Du hẳn sẽ không có tình cảm gì đối với vị phụ thân trên danh nghĩa kia, cũng không đến mức phải thương tâm, nhưng vẫn có chút lo lắng. Còn Thiển Ly Du khi vừa nghe hai chữ “băng hà”, trong lòng lập tức ngẩn ngơ, không biết là cảm giác gì.
Khuynh thế yêu phi Tiêu Ly của kiếp trước, sau khi tự tay xử trí Tiêu thị, biết được phụ thân người đưa chính mình vào hố lửa bị chết trên đường đi sung quân, đã một mình một người ngồi trong tẩm cung hoa lệ tròn một buổi tối, trong lòng không biết là bi hay hỉ. Muốn khóc, nhưng ánh mắt lại khô khốc; muốn cười, nhưng khóe miệng lại không thể cong lên.
Mà đối với Thiển Ly Du của kiếp này, quốc quân Diệu quốc hầu như chỉ là một người xa lạ mà thôi, nhưng lúc này đột nhiên nghe tin hắn băng hà y cũng có chút cảm khái, dẫu sao có nói thế nào, nam nhân kia cũng là thân sinh phụ thân của y ở kiếp này. Cái gọi là máu mủ tình thâm, nếu nói không hề có cảm giác, thì mới là giả.
Bất quá, mặc dù tâm trạng của Thiển Ly Du có chút dao động, nhưng còn chưa đến mức phải lo lắng. Phục hồi tinh thần lại thấy Dạ Quân Hi và Lâm Hứa im lặng nhìn chằm chằm chính mình, Thiển Ly Du không khỏi bật cười: “Sao, lẽ nào các ngươi nghĩ ta sẽ thống khổ rơi lệ sao?”
Không đến mức khóc lóc rơi lệ, nhưng trong lòng nhiều ít cũng có chút khổ sở đi… Dạ Quân Hi nhìn nụ cười tuyệt sắc của người trong lòng, nhưng vẫn nhạy cảm thấy được một tia buồn bã trong hai tròng mắt xinh đẹp, cúi đầu ấn nụ hôn lên thái dương y, tựa như an ủi.
Độ ấm khắc trên trán, đánh tan tia phiền muộn cuối cùng dưới đáy lòng, Thiển Ly Du ngẩng đầu cười nhẹ, ấn lại một nụ hôn ở khóe môi nam nhân, sau đó khẽ cười nói: “Vừa rồi, thương nghị chuyện của Diệu quốc với Thanh Sương Thanh Hoằng tại Khanh phủ, còn tưởng phải chờ ít nhất một hai năm, không ngờ thời cơ xuất hiện nhanh như vậy.”
“Chuyện này là nhờ Thụy Hoa ở giữa gây khó dễ. Chỉ sợ ngay cả việc quốc quân Diệu quốc đột nhiên băng hà, cũng liên quan tới Thụy Hoa.” Giơ tay nhẹ phủ lên mái tóc đen mượt như thác nước của người trong lòng, Dạ Quân Hi cười lạnh.
Thiển Ly Du gật đầu, vươn tay cầm lấy bản đồ khoáng sản của Diệu quốc do chính tay y vẽ từ trên án thư, cười nói: “Như vậy, Thụy Hoa xúi giục hai nước Triều Hoàn tấn công Diệu quốc cũng chỉ vì số khoáng sản trong lãnh thổ Diệu quốc. Bất quá cho dù bọn họ công phá được hoàng cung cũng rất khó tìm được bí mật này.”
“Nga? Vì sao?” Dạ Quân Hi có chút hứng thú hỏi, trên mặt Lâm Hứa cũng hiện vẻ tò mò.
“Đối với Diệu quốc, khoáng sản chính là căn cơ để xây dựng đất nước. Cho nên Quốc quân khai quốc vô cùng cẩn thận với chuyện này. Vị trí phân bố của các mạch khoáng chỉ truyền lại qua các thế hệ quốc quân; còn phương pháp tinh luyện kim loại chỉ có thợ cả chủ trì việc tinh luyện mới biết. Những người thợ này cũng là Hoàng tộc. Chỉ có quốc quân và những người này tụ lại một chỗ, mới có được toàn bộ bí mật.”
Nghe xong lời ấy, Dạ Quân Hi càng cảm thấy khó hiểu: “Nếu thế, Du Nhi làm thế nào có được toàn bộ bí mật?” Hắn vốn tưởng rằng bí mật được giấu ở nơi bí ẩn rồi bị thiếu niên tựa như mèo con này tới trộm tựa như ngày trước y xông vào Thương Kình cung.
Thiển Ly Du nhíu mày nói: “Thợ cả chủ trì việc tinh luyện nắm giữ bí mật trọng đại như vậy, tất nhiên sẽ chiếm được vị trí dưới một người trên vạn người ở Diệu quốc, gần như chia sẻ quyền lực với quốc quân. Vài thế hệ trước từng có một vị quốc quân vì chuyện này mà bí mật triệu tập từng thợ cả, dùng hết tâm lực để moi ra toàn bộ bí mật, ngay sau đó giết hết thợ cả.”
“Nhưng về sau vị quốc quân này mới biết với khả năng của một người tuyệt đối không thể chủ trì một công trình khổng lồ như vậy, cho nên rơi vào đường cùng hắn lại triệu tập một nhóm Hoàng thất khác, khôi phục lại tổ chế. Nhưng phần công văn ghi lại bí mật hoàn chỉnh kia vẫn được giữ lại, ẩn giấu trong hoàng cung Diệu quốc, không người nào biết. Có lẽ vị quốc quân kia không nỡ tiêu hủy phần công văn hoàn chỉnh này.”
Thiển Ly Du vừa nói vừa nghiền ngẫm cười: “Ta cũng chỉ trong lúc vô tình phát hiện phần công văn đó, đồng thời xem xong đã tiêu hủy nó. Trong thiên hạ chỉ có một, không còn phần nào khác. Ngươi quả thực là nhặt được thứ tốt.”
Dạ Quân Hi nghe vật mới bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi cười to hai tiếng, xiết chặt bảo bối trong lòng, hung hăng hôn hai cái lên môi y: “Du Nhi đúng là thần điểu giáng thế, đến trợ ta thống nhất giang sơn xã tắc!”
Lâm Hứa đứng cách đó không xa cũng cảm thán: “Bí mật này ẩn sâu trong Diệu quốc nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng lại bị công tử phát hiện, đây coi như là số phận mà ông trời đã định trước cho Diệu quốc.”
Trong lúc đại hỉ, Dạ Quân Hi nghe Lâm Hứa nói vậy lại cười hai tiếng, lập tức quyết đoán hạ lệnh: “Truyền lệnh xuống dưới, mệnh tướng thủ hai thành Danh Canh cùng nhau xuất binh, giúp Diệu quốc chống địch. Ngày mai lâm triều trẫm sẽ lựa chọn lương tướng suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đi tới biên cảnh.”
Lâm Hứa nghe vậy trong lòng không khỏi chấn động, lập tức nghiêm túc cung kính khom người nói: “Vi thần tuân chỉ.”
Nói xong liền đẩy cửa rời đi Ngự thư phòng, chuẩn bị truyền chỉ.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Hứa, trong lòng Thiển Ly Du cũng có chút rung động – lần này Lam Vũ xuất binh, nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ hai nước Triều Hoàn sẽ nhập vào bản đồ Lam Vũ. Từ đó, biết đâu những nước phụ thuộc còn lại sẽ viện lý do thỏ tử hổ bi mà mạnh mẽ phản kháng, hơn nữa Thụy Hoa có nhân cơ hội gieo rắc lời đồn, thậm chí phát sinh xung đột chính diện với Lam Vũ hay không cũng là chuyện có thể xác định mà không cần suy nghĩ.
Ngày thiên hạ thái bình kết thúc chỉ sợ còn cách không lâu… Thiển Ly Du không khỏi cảm khái. Nhưng càng làm y lưu ý là, trong trận chiến sắp đến gần, cũng có bóng dáng của y; tay y, cũng nhiễm máu tươi của vô số bách tính vô tội giãy dụa dưới chiến hỏa.
Nghĩ vậy, Thiển Ly Du không khỏi giương mắt nhìn nam nhân đang ôm lấy chính mình, lại thấy đối phương cũng đang nhìn y, trong đôi mắt sắc bén mà thâm thúy tràn đầy ấm áp và yêu thương.
Thiển Ly Du vươn tay ôm lấy cổ nam nhân, đem mình vùi vào ***g ngực dày rộng tràn ngập khí tức Thanh Mộc đàn hương, trái tim đang run lên nhè nhẹ lập tức bình tĩnh lại – đây là nam nhân mà y yêu, bá đạo, cuồng ngạo, toàn thân tỏa ra khí chất vương giả bẩm sinh, có lẽ vào thời khắc hắn sinh ra đã định trước rằng hắn sẽ đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới, quan sát nhân thế. Mà y, một linh hồn từ thời không khác mang theo ký ức chuyển thế đầu thai, có lẽ từ khi quyết định tới đây làm chất tử , cũng đã định trước sẽ bang trợ nam nhân này, hoàn thành bá nghiệp của hắn.
Vừa rồi, trao đổi với Thanh Sương Thanh Hoằng, Thiển Ly Du đương nhiên hiểu được sự lo lắng của hai người bọn họ. Bọn họ hầu như theo bản năng cho rằng, Dạ Quân Hi thân là đế quân Lam Vũ, cho dù có thương y, thì trước mặt quyền thế và lợi ích, tình cảm này cũng sẽ trở thành số không. Nhưng điều bọn họ không rõ là, giữa y và Dạ Quân Hi, từ lâu đã không thể khái quát bằng một chữ “yêu” đơn giản, mà y cũng sẽ không hao tâm tổn trí đi giải thích cho bọn họ những điều này.
Tâm tư của người trong lòng dao dộng, Dạ Quân Hi cảm thụ được nhất thanh nhị sở. Những nụ hôn ôn nhu không ngừng rơi xuống mái tóc, một tay Dạ Quân Hi mười ngón tương khấu cùng y, khóe môi cong lên độ cong tà tứ, hắn nhẹ giọng kêu: “Du Nhi…”
Nhưng còn không đợi Thiển Ly Du đáp lại, hắn liền nói: “Hôm nay xuất cung lâu như vậy, có phải nên cho ta chút bồi thường không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.