Ngự thư phòng.
Đế vương ngồi ngay ngắn sau án thư nhìn chằm chằm hai thứ trước mặt, trong đôi mắt phượng thâm thúy kia, những cơn bão tố đang tích tụ. Ngón tay thon dài hữu lực thong thả gõ lên tay vịn, thanh âm nặng nề khiến trái tim của những người trong phòng cũng phập phồng theo.
Trên án thư có hai thứ — một khối ngọc bội bằng Tử tô thạch cùng với một chiếc hộp nhỏ bằng bạc. Nắp hộp đang mở, trong hộp chỉ có một mảnh giấy.
Khối Tử tô thạch này được tìm thấy trong căn phòng bị cháy trên du thuyền, một mặt có chữ “Thất”, mặt còn lại được khắc hình Thần điểu Chu Tước, phía dưới có hai chữ “Ly Du” thật nhỏ, khi thị vệ tìm được nó, thì phát hiện nó được cố ý đặt trong một chiếc đồng bồn (chậu đồng) đổ đầy nước, cho nên cũng không bị hư hỏng gì.
Còn chiếc hộp bằng bạc kia……………
Dạ Quân Hi vươn tay cầm lấy mảnh giấy bên trong, mặt trên chính là chữ viết thanh tú của người khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi kia lưu lại: Mượn Thánh vật vì cứu một mạng người, không liên quan tới phân tranh thiên hạ, sau này nhất định sẽ trả lại. Phía trên không có sĩ đầu (ghi tên người nhận), phía dưới không có lạc khoản (phần đề chữ, ký tên người viết), nhưng Dạ Quân Hi lại tưởng tượng ra được, khi Thiển Ly Du viết lên mảnh giấy này trên gương mặt sẽ có thần sắc như thế nào, không chừng còn có thể là trào phúng và chế nhạo……….Đôi mắt phượng lập tức u ám.
Trong một đêm, ngươi tặng cho trẫm hai “kinh hỉ” thật lớn a, Thiển Ly Du…………
Dạ Quân Hi nheo mắt lại, nhớ tới sự mềm mại ấm áp mà tối qua còn ôm trong ngực, trong mắt lại hiện lên sát ý. Tại thời khắc hắn nhìn thấy chiếc hộp bạc trống trơn cùng với mảnh giấy kia, tất cả các đầu mối đều được liên hệ lại.
Thiển Ly Du dạ tham (dò xét vào ban đêm) đế cung là vì cái gì, đám hắc y nhân có lai lịch bất minh kia là do ai phái tới, vì sao Thiển Ly Du dám mạo hiểm tính mạng cố ý đón lấy cây ngân châm tẩm độc kia………….. Bốn cung phi bị bắt cóc trong buổi cung yến, sáng nay đã được người tìm thấy tại một góc của đế cung, đều bị trói hết tay chân, che lại hai mắt, có lẽ là vì để cho thị nữ tên Thanh Nguyệt kia ly khai trước mà không muốn bị hắn hoài nghi cho nên mới bắt theo cả bốn cung phi………….
Mỗi khi lý giải được một chuyện, sát ý trong đôi mắt phượng lại càng đặc thêm. Dạ Quân Hi phải thừa nhận, đường đường Lam Vũ đế quân, lại vì động tâm với một người mà bị người nọ tính kế một phen! Sự tức giận vì bị phản bội cùng với sự đau đớn không biết vì sao lại xuất hiện dưới đáy lòng khiến Dạ Quân Hi muốn lập tức bắt người kia về, dằn vặt, hành hạ bằng mọi cách, khiến người nọ muốn sống không được………..
Nhìn những tia huyết sắc trong mắt Dạ Quân Hi, cho dù là Lâm Hứa cũng phải rùng mình một cái, vung tay lên ý bảo cung nga nội thị trong ngự thư phòng lui ra. Đám cung nhân thấy thế đều âm thầm thở phào một hơi, vội vàng bước ra ngự thư phòng như đang chạy trốn. Cho dù bọn họ không biết rốt cuộc là vì chuyện gì mà đế quân bệ hạ lại lộ ra thần sắc đáng sợ như vậy, nhưng cũng hiểu được nếu đế quân bệ hạ thực sự sinh giận, sợ rằng chỉ có Lâm đại nhân mới có thể chịu đựng được………..
Một lát sau, Dạ Quân Hi mới mở miệng nói: “Trào phượng bị trộm, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.”
Thanh âm trầm thấp nghe không rõ hỉ nộ, bất quá Lâm Hứa minh bạch, Dạ Quân Hi lúc này sợ rằng đã ở sát biên giới của thịnh nộ. Dạ tham ngự thư phòng, dạ sấm (ban đêm xông vào) Thương Kình cung, những hành động minh mục trương đảm (lộ liễu trắng trợn) như vậy, bọn họ đều không ngờ tới, mục đích của thiếu niên thâm tàng bất lộ kia, cư nhiên lại giống như thích khách của Đồng quốc, cũng muốn Trào phượng! Hơn nữa, còn để y đắc thủ (lấy được)………..Không chỉ có đắc thủ, mà còn để lại mảnh giấy nói cho bọn họ, là y cầm đi Trào phượng…….
Truyền thuyết nói, người có được Trào phượng sẽ có được thiên hạ. Trăm năm trước Lam Vũ có được Trào phượng, quả thực đã trở thành đế quốc cường thịnh nhất trong tứ đại đế quốc. Cũng vì thế mà trăm năm nay thánh vật Trào phượng cũng trở thành mục tiêu mà nhiều người mơ ước. Giờ đây, Trào phượng bị người trộm đi, cho dù đế quân bệ hạ không hề tin tưởng, một thứ vật chết như vậy lại có thể nắm giữ số phận của một đế quốc, nhưng nếu tin tức này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ nảy sinh vô số những nghị luận và suy đoán, lại tạo cơ hội cho những kẻ có âm mưu tá đề phát huy (mượn chuyện để thực hiện mục đích), thừa cơ len lỏi vào những nơi sơ hở.
Lâm Hứa thấp giọng đáp: “Vi thần minh bạch.” Trong lòng cũng thầm than, người có thể khiến bệ hạ động tâm, đúng là không phải người tầm thường……
“Ám bộ dốc hết lực lượng truy tra thế lực của Ngụy gia, lần này nếu còn không có tin tức, thì triệu hồi toàn bộ huấn luyện lại một lần, bao gồm cả ngươi, đã nghe rõ ràng chưa?” Dạ Quân Hi lạnh lùng ra lệnh.
Lâm Hứa khom người: “Vi thần tuân chỉ.” Trong lòng Lâm Hứa cũng minh bạch, lời này của Dạ Quân Hi không phải là nói giỡn. Mục đích tiến cung của Thiển Ly Du cùng với lai lịch của đám hắc y nhân kia tuy rằng đã phơi bày, nhưng theo sau đó lại xuất hiện thêm rất nhiều điều đáng nghi hoặc.
Diệu quốc Thất hoàng tử rốt cuộc có bối cảnh thế nào? Ngụy gia ẩn dấu sâu như vậy rốt cuộc cất giữ bí mật gì đằng sau? Thiển Ly Du lấy trộm Trào phượng nói là muốn cứu người, người đó là ai? Những hắc y nhân có thân thủ kỳ dị này đều là cao thủ có võ công cực cao, cho dù là một quốc gia cũng chưa chắc đã có thể huấn luyện ra tử sĩ như vậy, chẳng lẽ là do Ngụy gia đào tạo? Bọn họ vốn tưởng rằng hắc y nhân này có liên quan tới Lang Tê, còn cả những thích khách mặc y phục Triều quốc kia………Thực sự là sương mù dày đặc, khiến người ta không biết nên hạ thủ từ đâu.
Lâm Hứa nhịn không được cười khổ —– quan trọng nhất là, thiếu niên nhìn như bình thường kia, rốt cuộc là ai, mà lại có thể bức Lam Vũ đế quân cùng Lam Vũ Ám bộ tới tình cảnh như vậy………….
Lâm Hứa lĩnh chỉ lui ra, trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Dạ Quân Hi.
Mắt phượng liếc qua án thư, Dạ Quân Hi vươn tay nắm lấy khối ngọc bội bằng Tử tô thạch. Bề mặt nhẵn mịn, khi nắm vào tay lại có chút lạnh lẽo, giống hệt như thiếu niên kia, mặc dù nhìn qua có chút nhu nhược, nhưng trong đôi mắt đẹp đến quá phận đó từ đầu tới cuối vẫn luôn lạnh lùng.
Trên ngọc bội có điêu khắc Thần điểu Chu Tước rất tinh xảo, Dạ Quân Hi nheo mắt lại, nhớ tới đám cháy đêm qua – phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trọng sinh sao? Cố ý lưu lại khối ngọc bội đại diện cho thân phận hoàng tử Diệu quốc này, là muốn nói cho hắn, từ nay về sau y sẽ rời xa cung đình, vứt bỏ thân phận và những ràng buộc trong quá khứ, sau đó sống những ngày nhàn vân dã hạc, tự do tự tại sao?
Dạ Quân Hi nhớ tới sự khát khao trên gương mặt thiếu niên khi nói tới những lời này, trong đôi mắt độc nhất vô nhị kia tràn đầy những tia sáng rực rỡ, xinh đẹp tuyệt luân. Nhưng hồi tưởng lại, Dạ Quân Hi mới phát giác ra thiếu niên đáng chết kia toàn nói những lời bịa đặt, từ khi vào cung gặp hắn liền chưa từng nói ra một câu nói thật – vậy câu nói kia, có phải cũng là giả hay không? Dòng chữ ghi lại trên mảnh giấy, hắn có nên tin tưởng không…………
Phát hiện chính mình đang suy nghĩ chuyện gì, Dạ Quân Hi nhịn không được cười khổ. Chuyện tới nước này, đối mặt với dự phản bội và lừa dối của thiếu niên đáng chết kia, trong lòng hắn cư nhiên không hề có ý nghĩ muốn giết chết người nọ…….Trong mắt phượng hiện lên một tia đắng chát.
Nhưng vô luận thế nào, tử tội khả miễn, hoạt tội nan đào (có thể không giết những không thể không trừng phạt)……………..Dạ Quân Hi nắm khối ngọc bội trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, sự đắng chát trong đôi mắt lập tức biến mất, mà thay vào đó chính là sự âm u đầy nguy hiểm – Thiển Ly Du, tốt nhất ngươi nên cầu mong cho trẫm không tìm được ngươi, nếu không……….
Cùng lúc đó, trong một trạch viện (ngôi nhà) ven sông Thanh Đô, Thiển Ly Du đang ngồi ở bên giường Ngụy Thanh Hoằng, cùng hắn chơi cờ, lại đột nhiên run bắn người lên.
“Sao vậy?” Ngụy Thanh Hoằng kinh ngạc hỏi.
Thiển Ly Du hơi nhíu mày, nhưng vẫn không biết cảm giác giá buốt bao phủ toàn thân trong chớp mắt vừa rồi là từ đâu mà đến. Rõ ràng cửa sổ trong phòng đều đóng, lớp duy mạn dày cũng đã chặn lại sự hàn lãnh bên ngoài.
“Không sao. Có lẽ là có chút mệt mỏi.” Lắc đầu, Thiển ly Du đứng dậy, đem chiếc áo khoác bên cạnh phủ thêm lên người.
Ngụy Thanh Hoằng thấy thế có chút lo lắng nói: “Mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi, mới trở về liền nghỉ ngơi nhiều một chút. Ta đã không có gì đáng ngại, ngươi không cần lúc nào cũng tới đây.” Đối với đệ đệ đã cứu mạng chính mình này, trong lòng Ngụy Thanh Hoằng vẫn luôn cảm thấy cảm kích và áy náy không thôi. Nhất là khi nghe Thanh Nguyệt nói, người này ở trong cung lúc thì thụ thương lúc thì trúng độc, không biết thân thể đã điều dưỡng tốt hay chưa, nghĩ như vậy Thanh Hoằng càng cảm thấy thương tiếc.
“Ta không ngại. Mọi chuyện đều dồn cho Thanh Sương, không có việc gì làm nên lại càng nhàn rỗi, chơi cờ cùng ngươi cũng cảm thấy thích thú hơn.” Lại ngồi xuống bên giường, Thiển Ly Du mỉm cười, đè xuống sự bất an trong lòng. Thân thể Thanh Hoằng còn chưa khỏi hẳn, tuy rằng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng nằm trên giường bệnh gần ba tháng sao có thể khỏe lại nhanh như thế. Hơn nữa bởi vì không thể giải độc đúng lúc, ngũ tạng lục phủ và gân mạch đều đã bị tổn thương nghiêm trọng, nội lực trước kia cũng bị phế đi. Thiển Ly Du lo lắng Ngụy Thanh Hoằng sẽ vì chuyện này mà suy nghĩ miên man, tích tụ trong lòng, cho nên mới hay tới chơi cờ giải buồn cùng hắn.
“Hai người các ngươi thực nhàn nhã thong dong a, đem mọi chuyện đều dồn hết cho ta.” Nhắc Tào Thào Tào Tháo tới, Ngụy Thanh Sương vén duy mạn tiến vào trong phòng, mang theo một luồng khí lạnh, vẻ mặt đầy bất mãn, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Nhìn Thanh Hoằng rốt cuộc cũng đã tỉnh, mà Ly Du lại bình yên thoát thân khỏi Lam Vũ đế cung, Ngụy Thanh Sương cảm thấy chính mình mệt hơn một chút cũng không sao, nhưng oán giận ngoài miệng vẫn không thể thiếu.
“Đại ca, ngươi đã trở về.” Ngồi dựa vào đầu giường, Ngụy Thanh Hoằng mỉm cười.
“Thân thể sao rồi?” Ngụy Thanh Sương cởi ra chiếc áo choàng bên ngoài, ngồi xuống giường xem mạch cho Ngụy Thanh Hoằng, tuy có chút suy yếu, nhưng cũng không có gì trở ngại, lúc này hắn mới yên lòng, quay đầu nói với Thiển Ly Du: “Dạ Quân Hi niêm phong cửa thành của đế đô, mặt ngoài thì nói rằng tra xét thích khách, nhưng thực tế thì đang tìm ngươi a. Xem ra chúng ta đã thực sự chọc giận Lam Vũ đế quân.”
Thiển ly Du cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ: “Này cũng là chuyện không thể khác được………Trào phượng là thánh vật, bị mất tất nhiên sẽ gây nên đại loạn.” Nếu thực sự bị Dạ Quân Hi tìm được, sợ rằng sẽ bị nam nhân kia bầm thây vạn đoạn đi……Trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên một tia u ám. Nếu có thể, y tuyệt đối không muốn trở thành địch nhân của người nọ……….
“Xem ra gần đây ngươi không xuất môn. Đáng tiếc, Loan Cầm các mà lần trước ngươi nói với ta, ta đã chuẩn bị mua lại nó.” Ngụy Thanh Sương không nhìn ra sự u ám trong mắt Thiển Ly Du, nhíu mày mở miệng nói.
“Loan Cầm các? Nghe tên giống như một thanh lâu? Mua lại nó làm gì?” Ngụy Thanh Hoằng nghi hoặc.
Thiển Ly Du thu liễm lại nỗi lòng, cười nhẹ: “Nếu chúng ta đã ly khai Diệu quốc, liền không cần trở về. Lam Vũ là một nơi không tệ, kinh tế phồn vinh, quốc thái dân an.”
“Cho nên muốn dừng chân ở nơi này sao?” Trong giọng nói của Ngụy Thanh Hoằng có chút không tán thành, “Ở ngay dưới mí mắt Lam Vũ đế quân, có quá mạo hiểm không? Huống chi bên ngoài có nhiều người chờ bắt ngươi như vậy, lẽ nào ngươi muốn cả đời đều trốn trong trạch viện sao?”
“Thanh Hoằng chớ vội, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. So sánh với nhau, thì Diệu quốc bây giờ ngược lại lại không an toàn. Thám tử của Ám bộ Lam Vũ sợ rằng đã bắt đầu tìm hiểu nguồn gốc của Lam Chỉ uyển. Lúc trước vẫn chưa tra được tới chúng ta là vì thời gian quá ngắn ngủi, nhưng nếu có thời gian, với bản lĩnh của Ám bộ Lam Vũ, chúng ta chưa chắc đã có thể chạy trốn.” Thiển Ly Du vỗ vỗ tay Ngụy Thanh Hoằng coi như an ủi, “Còn về những người đang chờ bắt ta ngoài kia, ta tự có biện pháp khiến bọn họ không làm gì được.”
Trong đôi mắt như hắc diệu thạch kia lóe lên tia sáng rực rỡ, ngay cả dung nhan bình thường không gì đặc biệt cũng trở nên lấp lánh. Thiển Ly Du vươn tay xoa xoa gương mặt, khóe môi cong lên một nụ cười xinh đẹp.