Ám Dạ Ma Vương

Chương 8:




"Duật Thần....." thấy hắn chậm rãi  mở to mắt, Chu Úc vui vẻ  ngồi ở bên cạnh hắn.
"Chu Úc?  ....." Hoán Nguyệt ngây ra một lúc, nhìn nhìn bốn phía "Nơi này là?  ....."
"Cung điện của ta....."
"Nguyên lai là ở trong cung điện của thái tử a....." Hoán Nguyệt thoáng nở nụ cười nhàn nhạt.
"Không phải, Duật Thần....."
"Lý Duật Thần đã chết rồi!" Hoán Nguyệt cắt đứt lời của y, "Bây giờ đang ở trước mặt ngươi chính là Hoán..... Nguyệt....." hắn ngây ngốc một chút, ‘Từ giờ trở đi, ngươi chính là Hoán Nguyệt, thuộc về Dạ … Hoán Nguyệt.....’ bắt đầu từ lúc nào? Tất cả mọi thứ của hắn đã tồn tại trong không gian của ta, vô luận là tư tưởng hay là hành động, cũng có thể trông thấy bóng dáng của hắn..... Cái Ma Vương ngang ngược lãnh huyết kia.....
"Hoán Nguyệt? Được, cũng tốt, như vậy sẽ không có người biết rõ thân phận thật của ngươi....." Chu Úc trầm tư xuống, "Duật..... Hoán nguyệt, ta có thể kêu ngươi Nguyệt không? Ta muốn biết....."
"Không thể!!!"Hoán nguyệt cơ hồ là ngang ngược cắt đứt lời nói của Chu Úc..., không thể, bảo ta Nguyệt, chỉ có hắn, chỉ có thể là hắn......
"Được rồi, vậy liền kêu ngươi Hoán Nguyệt, cái yêu quái kia là người nào? Ngươi tại sao lại ở cùng một chỗ với hắn?  ....."
Hoán Nguyệt quay mặt qua chỗ khác, không muốn trả lời câu hỏi của y..... Chu Úcc thở dài một hơi nói ra, "Hoán Nguyệt..... Ngươi còn đang trách ta sao? Nếu như không có Chu gia, ngươi vẫn là đương kim thiên tử....."
"Chu Úc..... Sinh tử có thiên mệnh..... Chúng ta không cần phải đi cưỡng cầu..... Ta là Hoán Nguyệt..... Không phải là Thiên tử mà ngươi nói, với ta mà nói, quyền lợi, tiền tài..... Căn bản không có chút ý nghĩa nào..... Ngươi cũng đừng có lại nhắc đến a....."
"Hoán Nguyệt, nơi này là trong cung của ta..... Ngươi có thể tự do ra vào..... Ta sẽ phái người bảo vệ ngươi..... Chỉ cần có thời gian, ta liền đến bồi ngươi....." Chu Úc si ngốc nhìn bóng dáng mỹ lệ đang nghiêng tựa ở trên giường, kìm lòng không được cúi đầu.....
"Thái tử điện hạ!" Hoán Nguyệt lạnh lùng mở miệng, ánh mắt đạm mạc ẩn ẩn có khí thế uy nghiêm không thể kháng cự, Chu Úc thở dài một hơi, "Hoán Nguyệt..... Ta sẽ chờ ngươi..... Cho dù ngươi là thân nam nhi....."
Nghe được câu này, Hoán Nguyệt ngây ra một lúc, ‘Ta sẽ kiên nhẫn chờ ngươi..... Ngươi nhất định sẽ yêu ta..... ’..... Bất giác, khí tức của Dạ Yểm giống như độc dược thâm nhập đến tứ chi bách hài, thậm chí là sâu vào trong linh hồn..... Hoán Nguyệt nhìn qua bóng lưng rời đi của Chu Úc, nhàn nhạt cười..... Xoa Hỏa Long chỗ hai cổ tay, cảm giác nóng rực phảng phất lại nhắc nhở lấy hắn, hết thảy không phải là mộng cảnh..... Ba năm thời gian..... Ta ít nhất có thể tự do ba năm.....
"Hoán Nguyệt công tử..... Đây là Lý tướng quân sai người đem tới cho công tử, thỉnh công tử nhận lấy....."
Hoán Nguyệt không quay đầu lại, chỉ là nghiêng mặt đi, khuôn mặt thanh lệ không có bất kỳ thần sắc nào, "Chuyển cáo Lý tướng quân, nói Hoán Nguyệt tâm lĩnh, còn thứ gì đó thì mang về a....."
"Chính là....."
"Lui ra, Hoán Nguyệt nói không cần đồ, chính là từ bỏ!" Chu Úc bước vào trong phòng, đuổi hạ nhân, cười nhìn qua bóng người mỹ lệ đứng trước cửa sổ.....
"Hoán Nguyệt, đã lâu chưa có tới nhìn ngươi..... Vẫn khỏe chứ.....?"
"Làm phiền thái tử hao tâm tổn trí....." Hoán Nguyệt không để lại dấu vết rút tay khỏi bàn tay của Chu Úc đang chạm đến phạm vi bên ngoài, nhàn nhạt  trả lời.
"Nguyệt!  ....."
"Thái tử điện hạ, Hoán Nguyệt sớm đã nói qua, xin gọi ta Hoán Nguyệt, hoặc là thái tử điện hạ hãy đặt một danh tự của hạ nhân cho ta....."
"Thực xin lỗi, Hoán Nguyệt....." Chu Úc bất đắc dĩ tiến lên một bước, bắt được tay hơi lạnh của Hoán Nguyệt, lại bị hắn nhanh chóng rụt về lại....."Hoán Nguyệt, ngươi chán ghét ta sao?  ....."
"Làm sao có thể, thái tử điện hạ quá lo lắng, ngài cho Hoán Nguyệt nơi để ta tá túc, hoán nguyệt cảm kích còn không kịp  ....." Hoán Nguyệt nhàn nhạt bảo trì lễ tiết mà đáp lại, phản kháng đến nổi làm cho Chu Úc nổi giận.....
"Hoán Nguyệt....." Chu Úc có vô thố mà chán nản ngồi ở bên cạnh bàn, nắm chặt hai đấm run nhè nhẹ...... Dù sao cũng là người mình theo bảo vệ năm năm..... Lúc Lão Vương còn chưa băng hà, phụ thân mang theo hắn lần đầu tiên tiến cung diện thánh, trong hậu hoa viên kinh hãi thoáng nhìn, đến tận bây giờ vẫn làm hắn khó quên.....
"Chu Úc....." Hoán Nguyệt đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu đạm mạc  giống như một năm trước, Chu Úc kinh hỉ ngẩng đầu lên, "Ta nghĩ rời đi thái tử cung....."
"Vì cái gì?...... Nơi này có ai đối với ngươi không tốt sao.....?"
"Không phải..... Hoán Nguyệt thầm nghĩ lúc sinh thời, sẽ trôi qua bình thường..... Trải qua nhàn nhã tự nhiên, không cần cuộc sống phụ thuộc....."
"Hoán Nguyệt!" Chu Úc lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, "Ngươi vẫn thật ngay thơ như thường a....." Hắn cười đến gần, đột nhiên bóp chặt cái cổ mảnh khảnh, có chút dùng sức, "Ngươi có cơ hội giãy dụa sao? Ngươi biết hiện tại bên ngoài trộm cướp hung hăng ngang ngược..... Nhân tâm hiểm ác à.." hắn buông tay ra, đem thân hình thon gầy đơn bạc nhét vào trong ngực, "Ta chỉ nghĩ bảo vệ ngươi..... Trên thế giới này, ta chỉ nghĩ bảo vệ ngươi....."
Hoán Nguyệt không nói gì nhắm mắt lại, nếu như nói đây là vận mệnh..., ta đến tột cùng là nên cảm tạ trời xanh, để cho ta không cần nếm phải khó khăn thăng trầm ở nhân gian hay là nên nén giận trời xanh đối đãi ta bất công, để cho ta xuất thân nhà đế vương, ngoại trừ nhờ cậy người khác ra, liền ngay cả năng lực sinh tồn đều không có?...... Hắn có chút cay đắng mà lắc đầu.....
Hắn vẫn khỏe chứ..... Một đao kia, có phải là đâm vô cùng sâu?...... Lòng của ta, đến bây giờ, đều cảm thấy rất đau.....
"Dạ..... Ta không phải nói qua cho ngươi sao?......"
"Ngươi đừng đến phiền ta, quan tâm chuyện của mình ngươi đi....."
"Ta giúp ngươi đem hắn mang về, hoặc là giết chết người nam nhân kia?......"
"Thầm! Ngươi im miệng cho ta....."
"Ai bảo ngươi ngu xuẩn đến đem Viêm đao của mình cho hắn, làm cho hắn đâm ngươi một đao...... Hại ta tổn thất ngàn năm công lực cho ngươi bổ hình....."
"Đau lòng sao?...... Chúng ta là huề nhau a, cùng lắm thì ba năm sau, ta trả lại ngàn năm công lực cho ngươi....." Trong đêm tối, cặp mắt thị huyết kia, phát ra hồng quan lạnh lẽo, nhìn chăm chú hai người đang ôm nhau trong kính, âm thanh âm lãnh làm cho người ta nghe xong không rét mà run.....
- Ba năm sau -
Vua Lương Thành năm thứ tư, biên cảnh một mảnh hỗn loạn, Chu Ôn lệnh thái tử thân chinh bình phục phản loạn ở nam bộ, mùa đông cùng năm, thái tử đánh bại phản quân, chiến thắng mà trở về, nghe nói bên người thái tử có tiên nhân tương trợ, liệu sự như thần, hơn nữa tướng mạo xuất chúng, trên trán có một vòng lưu ly trong suốt, giống như thiên nhân hạ phàm..... 
Thái tử chiến thắng trở về trở, vua Lương Thành tự mình xuất cung đón chào..... Nhất thời vua và dân cao thấp một mảnh xôn xao.....
"Phụ hoàng, Úc nhi lần này đại công mà quay về, nhiều dựa vào quân sư bên người tương trợ....."Tại lễ chúc mừng, Chu Úc vui rạo rực hướng Chu Ôn đề cử..... 
"A? Thật không, trẫm cũng có nghe thấy..... Không biết vị cao nhân này là thần thánh phương nào?"
"Phụ hoàng, người này tên là Hoán Nguyệt, chính là nghĩa đệ của hài nhi năm nay vừa tròn hai mươi, tuy tuổi trẻ, nhưng mà tài hoa hơn người, càng dụng binh như thần....."
"A, quả nhân càng muốn nhìn một chút!...... Người tới, truyền Hoán Nguyệt....."
Chu Úc nghe được chuyện đó mới tỉnh ngộ vừa rồi bản thân vừa nói những gì....."Phụ hoàn...... Hoán Nguyệt hắn....."
"Hoàng nhi không cần nhiều lời, nếu như vị Hoán Nguyệt này quả thật như lời ngươi nói, trẫm nhất định ban thưởng xứng đáng....."
"Hoán Nguyệt tham kiến bệ hạ....." âm thanh trong sáng nhu hòa tại nơi xôn xao trong đại điện có vẻ cực kỳ nổi bật, như xuân phong quá cảnh, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, thấm vào ruột gan.....
Trên điện lập tức một mảnh bình tĩnh, nhìn qua bóng người đứng thẳng trong điện, một thân bạch y trắng như tuyết, không có đồ trang sức thừa thải, trên trán vòng lưu ly sáng long lanh tại ngọn được đèn ánh lên, phát ra ánh sáng óng ánh, ngũ quan tuấn lãng xuất sắc, cặp mắt sáng như sao, khuôn mặt có chút tái nhợt lại tuấn dật phi phàm, lộ ra dáng người cô độc cao ráo mảnh mai, giống như thiên nhân hạ phàm.....
Chu Ôn cau mày nhìn một cái, cảm giác, cảm thấy thanh niên xuất sắc trước mắt này rất quen mặt, nhưng cuối cùng cũng không nhớ ra là ai...."Ngươi hiệp trợ Úc nhi chiến thắng trở về, nghĩ muốn được ban thưởng thứ gì?......"
Hắn vừa nói vừa quan sát phản ứng của Hoán Nguyệt, nhưng không nhìn ra gì trong cặp mắt bình tĩnh không gợn sóng kia, chỉ có đồng nhất mộ mảnh lạnh nhạt..... Hoán Nguyệt có chút khom người, nhàn nhạt nói, "Hoán Nguyệt không cần bổng lộc, tự mình vì thái tử mà phục vụ..... Nếu như không có phân phó gì khác, Hoán Nguyệt xin lui....." Chu Úc biết mình làm ra đại họa, vội vàng mở miệng nói: "Phụ hoàng, thân thể của Hoán Nguyệt hắn không được tốt, cho nên rất ít đi ra, nếu như phụ hoàng không trách tội, hài nhi làm cho người ta đưa Hoán Nguyệt trở về....."
Chu Ôn gật gật đầu, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì dường như, mở miệng nói đến: "Hoàng nhi, ngươi trước đừng rời đi, trẫm muốn truyền quốc sư ra cho ngươi nhận thức......"
Chu Úc đành phải dừng bước, nhìn bóng dáng phiêu dật của Hoán Nguyệt hướng ngoài điện mà đi.....
"Truyền Dạ quốc sư....."
Dạ quốc sư?...... Dạ sao? Cùng tên hắn* giống nhau a, Hoán Nguyệt ngây ra một lúc, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước..... Đảo mắt đã qua ba năm rồi, ba năm qua, Chu Úc đối với một màn gặp gỡ kia, quên mất sạch sẽ, chỉ là được y phi thường chiếu cố, cơ hồ là hữu cầu tất ứng**, mặc dù thực cảm thấy có lỗi với hảo ý của y, nhưng mà cảm thấy rất tự tại, chỉ có thời điểm đêm dài yên tĩnh, sẽ nghĩ đến bóng dáng bá đạo mạnh liệt kia rời đi..... cùng với đôi mắt thị huyết kia..... 
(*hắn ở đây là Ám Dạ | ** hữu cầu tất ứng: xin là cho =]])
"Ngô....." vừa thất thần, liền đụng tới người ở trước hắn, hắn chỉ là có chút hạ thấp người, thời điểm hắn định lách qua rời đi, đột nhiên bịchuôi kiếm ngăn trở.....
"Quá đáng! Rõ ràng dám đụng phải chủ nhân nhà ta!"
Mang theo chút ít trào phúng mà quát lớn, Hoán Nguyệt nghe thật quen tai..... Bất quá vua và dân, quan lại cao thấp quyền quý hắn thấy cũng không ít, có thể là đa tâm...... Hắn có chút cúi đầu, "Thật xin lỗi....."
"Cư..... Ngươi hù đến quân sư của thái tử điện hạ....."
Dạ!!!!...... Hoán nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo có chút không che dấu mà kinh hỉ..... Nhìn qua nam tử anh tuấn cao lớn đứng thẳng phía trước, còn không có thay đổi a...... Quân chủ tuấn mỹ của Ma giới..... Duy nhất thay đổi, đôi mắt tà mị kia, chỉ còn lại có băng hàn lạnh thấu xương cùng sát ý khát máu.....
"Dạ....."
"Cư..... Chúng ta đi....." Dạ Yểm chỉ là lạnh lùng nhìn hắn liếc, cũng không quay đầu lại rời đi.....
"Bỏ đi!......" Trương Cư đẩy hắn ra, có chút khinh thường đánh giá mà liếc hắn, đi theo Dạ Yểm hướng trong điện mà đi đến.....
Hoán Nguyệt bị hắn đẩy về phía sau lảo đảo té xuống, sắc mặt trắng bệch nắm bạch y trước ngực, đau đớn mà thở hổn hển, thủ vệ ngoài điện tranh thủ thời gian nâng tay đỡ hắn, "Hoán Nguyệt đại nhân, ngài không có việc gì chứ....."
Hoán Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười, lắc đầu, cặp mắt trong trẻo bình tĩnh nhìn qua bóng dáng cao lớn đã đi xa  ...... Ba năm đã tới chưa..... Hắn hơi nghỉ một tý, đang muốn rời đi, chỉ thấy tiểu thái giám vội vã vọt tới trước mặt hắn"Hoán..... Hoán Nguyệt đại nhân..... Tốt quá ngươi chưa có rời đi, bệ hạ triệu kiến ngươi......"
Hoán Nguyệt ngơ ngác một chút, trầm thấp thở dài, đi theo tiểu thái giám lần nữa bước vào cung điện..... Cái nơi có “hắn” tồn tại.....
"Bệ hạ....." Hoán Nguyệt đứng ở trên mặt thảm đỏ thẫm, có chút khom người, nhàn nhạt kêu một tiếng..... Hoàn toàn không muốn ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng đứng ở sau lưng  Chu Ôn..... Hắn là vua Ma giới, vì sao lại nguyện ý hạ mình đứng ở sau lưng của một phàm nhân......
"Hoán Nguyệt, thực xin lỗi....." Chu Úc vẻ mặt thiếu nợ mà nhìn qua hắn, chỉ đổi được một nụ cười nhạt.....
"Ái khanh, vừa rồi quốc sư xem bói nói, Hoán Nguyệt ái khanh có kim quang hộ thể, trẫm nếu muốn trường thọ....." Chu Ôm thoáng chốc u sầu, nhìn về phía sau lưng.....
"Bệ hạ thỉnh nói thẳng....." Hoán Nguyệt lẳng lặng ngẩng đầu lên, cười nhàn nhạt nhìn qua cặp mắt băng lãnh phía sau hoàng đế.....
"Máu ái khanh có thể trở thành thuốc trường sanh bất lão, không biết....."
"Phụ hoàng!" Chu Úc mở miệng ngăn cản, "Ngươi sao có thể nghe yêu nhân nói bậy, Hoán Nguyệt chính là người bình thường, sao có thể có kim quang hộ thể!"
"Nếu như ta nói hắn không phải người bình thường thì sao?" Dạ Yểm lạnh lùng cười, "Thái tử điện hạ, chắc hẳn rất rõ ràng a....." nếu để cho người vạch trần Hoán Nguyệt chính là hoàng đế của triều trước, tội phạm quan trọng của triều đình, che chở tội phạm quan trọng là tử tội..... Chu Úc phẫn nộ nhìn qua người đang mở miệng nói chuyện phía trước, hai đấm chăm chú chặt chẽ nắm chặt, nhưng không cách nào lại mở miệng.....
Hoán Nguyệt chỉ là nhìn qua hắn, không nói một lời, thật lâu, hắn chậm rãi mở miệng, "Thảo dân tuân chỉ....."
"Phụ hoàng, Hoán Nguyệt hắn chính là công thần a!......"
"Hoàng nhi đừng vội, quốc sư nói mỗi ngày vẻn vẹn cần chút ít máu tươi là có thể....."
"Mỗi ngày!! Phụ hoàng!! Hoán Nguyệt hắn vốn là thể chất suy yếu....."
"Thái tử điện hạ, vì sao lại bận tâm Hoán Nguyệt đại nhân như thế?......" Dạ Yểm ở trên điện lạnh lùng nhìn biểu lộ khẩn trương của Chu Úc, trong mắt tĩnh mịch ẩn ẩn lóe lửa giận, hắn hừ lạnh một tiếng, cười tà mở miệng, "Đối với thái tử điện hạ mà nói, Hoán Nguyệt đại nhân quả nhiên không giống người thường......"
"Thái tử điện hạ, không cần nhiều lời, mệnh Hoán Nguyệt ti tiện, không sao cả......" Hoán Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười, rũ mí mắt xuống, trong mắt Dạ Yểm chợt lóe lên phẫn nộ.....
"Hoán Nguyệt đại nhân quả nhiên rõ ràng..... Mời theo ta đến phủ quốc sư a....." Dạ Yểm cười lạnh, không đếm xỉa cự tồn tại của hoàng đế cùng triều thần, xoay người rời đi đại điện.....
"Hoán Nguyệt....." Đi qua bên người Chu Úc thì y lo lắng mở miệng kêu lên. Hoán Nguyệt chỉ là có chút nghiêng đầu, than nhẹ một tiếng rời đi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.