Âm Dương Miện

Chương 470: Truyền thống bao che khuyết điểm!




Trong học viện, thực lực của Hiên Viên Hâm tuyệt đối được xếp trong mười thứ hạng đầu, nên hắn vẫn luôn tự phụ rằng mình rất mạnh. Quả thực hắn cũng có năng lực hàng đầu trong số những lão sư khác, nếu không hắn cũng không thể làm chủ nhiệm Canh Kim hệ được. Dù sao Sí Hỏa Học viện cũng không phải là Thiên Can Học viện, nên ma sư có cấp bậc Lục quan cũng đã là tương đối cường đại rồi!

Chỉ không ngờ vị Lục quan Ma sư này và ma thú tọa kỵ của mình lại bị một thanh niên lão sư chừng hai mươi tuổi chế phục trong nháy mắt, thậm chí ngay cả nửa điểm kháng cự cũng không có. Có thể nói, hai người căn bản không hề chiến đấu theo kiểu công thủ chuyển đổi, ngươi một chiêu ta một chiêu theo lẽ thường.

Trên thực tế, mặc dù thực lực giữa Hiên Viên Hâm và Cơ Động tuy có chênh lệch nhau, nhưng cũng không thể chênh lệch lớn đến mức như vậy. Tất cả là bởi vì thể hiện của Cơ Động đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn mà thôi.

Trong nháy mắt phóng thích Cực Hạn Dương Hỏa, toàn diện áp chế ma lực của Hiên Viên Hâm, đồng thời chấn nhiếp tinh thần của hắn. Cho đến khi nộ hỏa của Cực Hạn Dương Hỏa dần tán đi, Hiên Viên Hâm vẫn còn chưa hết bàng hoàng nhìn về phía Cơ Động, hắn chỉ thấy trong đôi mắt Cơ Động có một luồng ánh sáng vàng rực lóe lên. Đến lúc định thần lại thì cục diện đã biến thành như hiện tại.

Linh hồn và ma lực hoàn toàn bị áp chế, khiến cho vị chủ nhiệm Canh Kim hệ này căn bản ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, trong chớp mắt đã rơi vào tay Cơ Động.

- Hiên Viên...!

Đường Y Luyến kinh hãi kêu lên, đồng thời phóng mình về phía Cơ Động. Lúc Hiên Viên Hâm cưỡi Kim Tiền Báo Tuyết phóng về phía Cơ Động thì khóe miệng ả còn lộ ra một nụ cười lạnh. Cơ Động tặng cho Hiên Viên Hâm một cái tát làm bay nửa hàm răng của hắn, điều đó khiến ả tức giận tới cực điểm. Nếu Hiên Viên Hâm có thể giết chết Cơ Động, ả cũng không hề e ngại. Quyết đấu là chuyện giữa hai người, cho dù là học viện cũng không thể ngăn cản, nhiều nhất cũng chỉ xử phạt Hiên Viên Hâm cho lấy lệ mà thôi. Sí Hỏa Học Viện mặc dù là học viện tốt nhất của Nam Hỏa đế quốc, nhưng vẫn cần những lão sư ưu tú như Hiên Viên Hâm và ả, vì thế ả tuyệt đối không sợ học viện chỉ trích. Thời điểm khi Hiên Viên Hâm động thủ, trong nội tâm ả thậm chí còn đang suy tư sẽ ứng phó với học viện như thế nào về cái chết của Cơ Động.

Nhưng có ai ngờ kết quả cuối cùng lại biến thành ra như vậy. Tay phải của Cơ Động trực tiếp nắm cổ của Hiên Viên Hâm nâng bổng lên cao, bộ khải giáp màu trắng căn bản không có nửa phần tác dụng dưới uy lực của Cơ Động. Cục diện trước mắt khiến trong lòng Đường Y Luyến rối như tơ vò.

Đợi đến khi ả xông vào phạm vi phóng thích ma lực của Cơ Động, ả mới hiểu được tại sao lão công của mình lại thua thảm bại như vậy. Áp lực kinh khủng của Cực Hạn Dương Hỏa làm cho Đường Y Luyến lảo đảo suýt không thể đứng vững. Ma lực nóng bỏng ba động lại càng làm ả không dám nhúc nhích. Hỏa khắc Kim và khắc cả Mộc, Mộc hệ ma lực của ả đứng trước Cực Hạn Dương Hỏa của Cơ Động chỉ giống như làm trò cười.

- Ta nhớ không lầm thì mới vừa rồi Hiên Viên lão sư đã nói là sinh tử quyết đấu, đúng không?

Cơ Động quét ánh mắt về phía đám thầy trò chung quanh, lạnh lùng nói.

Nhìn ánh kim quang mãnh liệt tản mát từ trên người hắn, lại chứng kiến Âm Dương Miện Thất quan hai màu trắng đen trên đỉnh đầu Cơ Động, mỗi một học viên và lão sư đều như ngừng thở. Nhất là những học viên lúc trước từng châm biếm Cơ Động, bọn họ lúc này mặt mũi xám ngoét, lặng lẽ lui ra xa về phía sau.

- Đừng động thủ…! Cơ Động lão sư…! Xin ngươi hãy tha cho Hiên Viên Hâm…!

Đường Y Luyến rốt cục cũng coi như thông minh. Khi ả xông vào phạm vi ma lực bao phủ của Cơ Động, liền cảm nhận được sự khủng khiếp của thuộc tính áp chế. Ả đã có một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời mình, bởi ả đã nhận thấy sát cơ lành lạnh trong mắt của Cơ Động.

Nếu như Hiên Viên Hâm giết Cơ Động còn có thể có chút phiền phức vì bị học viện chỉ trích. Nhưng lúc này, Cơ Động muốn giết Hiên Viên Hâm thì ngay cả một chút rắm chó cũng không có. Sinh tử quyết đấu là Hiên Viên Hâm tự mình nói ra, hơn nữa bộ dạng của hắn lúc trước rõ ràng là muốn lấy mạng Cơ Động. Có quá nhiều thầy lẫn trò làm chứng như vậy, Cơ Động dù có giết hắn, cũng không ai có thể nói gì được.

Cơ Động nhìn về phía Đường Y Luyến, sát cơ trong mắt đã dần dần thu liễm đi. Hiên Viên Hâm ở trên tay Cơ Động đang liều mạng dãy dụa, cảm giác hít thở không thông này khiến cho hắn phảng phất như nhìn thấy tử thần đang vẫy gọi. Nhưng bất luận là hắn có giãy giụa như thế nào thì ma lực của Cơ Động vẫn áp chế hắn một cách toàn diện, không cách nào thoát ra được. Không cần Cơ Động động thủ thêm lần nữa, chỉ cần hắn cứ nắm cổ Hiên Viên Hâm như vậy thêm một lúc, chắc chắn Hiên Viên Hâm sẽ cưỡi hạc về giời vì ngạt thở.

- Cơ Động lão sư, ta xin ngươi. Sở dĩ Hiên Viên Hâm đối xử với ngươi như vậy cũng là vì học viện. Vì lí do ngươi ngày ngày chỉ biết uống rượu, không lo dạy dỗ các học viên, nhưng lại bất ngờ trở thành chủ nhiệm Ban một mới khiến chúng ta hơi ấm ức. Chuyện Hiên Viên Hâm làm đúng là quá mức, nhưng cũng không đáng tội chết. Xin ngươi bỏ qua cho hắn lần này, chúng ta nguyện ý sẽ lập tức rời khỏi Sí Hỏa học viện. Sau này sẽ không mang đến phiền toái cho ngươi nữa.

Thanh âm cầu khẩn của Đường Y Luyến cực kỳ bi thiết, trong mắt ả tràn đầy sự sợ hãi.

Nghe những lời van xin của Đường Y Luyến, sát cơ trong mắt Cơ Động mới từ từ tan biến. Hắn nhấc chân ra khỏi đầu Kim Tiền Báo Tuyết. Con Thất giai ma thú lúc này mới nhấc được đầu từ trong đất lên, há mồm thở từng ngụm. Ánh mắt nó ngập tràn sự sợ hãi nhìn Cơ Động, mặt xám mày tro gục trên mặt đất, thân thể thậm chí còn run lên bần bật.

Cơ Động tiện tay ném Hiên Viên Hâm như ném một thứ đồ bỏ đi đến trước mặt Đường Y Luyến. Hiên Viên Hâm ngay lập tháo mũ giáp ra, há mồm thở lấy thở để. Mặt của hắn lúc này đã phình trướng thành một màu đỏ tím. Đường Y Luyến vội đỡ lấy hắn, thần sắc trên mặt rốt cục cũng buông lỏng được mấy phần.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt tại đây đều nhìn Cơ Động với ánh mắt đầy kính sợ. Không ai có thể ngờ được một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi thế nhưng đã đạt tới thực lực Thất quan kinh khủng.

Thất quan, đây chính là cường giả cấp Thiên Sư a! Trong toàn bộ Sí Hỏa Học viện cũng chỉ có ba, bốn người đạt tới tu vi như thế mà thôi. Hơn nữa, ma lực mà Cơ Động phóng thích ra có màu vàng càng làm bọn họ thêm khó hiểu. Bọn họ cũng mơ hồ đoán được đó là một loại hỏa diễm, nhưng Bính Hỏa là màu đỏ, Đinh Hỏa là màu lam, còn màu vàng này là loại hỏa diễm gì? Đừng nói là các học viên, ngay cả các lão sư cũng chưa có người nào từng gặp qua Cực Hạn Dương Hỏa!

- Chuyện gì đang xảy ra?

Thanh âm uy nghiêm của Chúc Dung vào lúc này chợt vang lên. Đám người nhanh chóng tách ra nhường đường cho Chúc Dung và chủ nhiệm Bính Hỏa hệ Dương Bỉnh Thiên cùng đi tới.

Các học viên đều cúi đầu hành lễ với Chúc Dung, các lão sư cũng kính cẩn đứng sang một bên. Địa vị của Chúc Dung ở trong học viện là bất khả xâm phạm, ngay cả hoàng thất của Nam Hỏa đế quốc khi gặp hắn cũng phải tỏ vẻ tôn kính vài phần.

Chúc Dung quăng ánh mắt về phía Kim Tiền Báo Tuyết đang quỳ rạp trên mặt đất, hừ lạnh nói:

- Các ngươi rất được đó! Vào thời khắc đại lục nguy cấp như vậy mà lại còn ở đây nội đấu. Các ngươi rất có bản lãnh a! Cơ Động, chuyện này là ngươi do ngươi làm sao?

Ánh mắt của lão lạnh lùng nhìn về phía Cơ Động, nhưng nếu như là người quen thuộc với Chúc Dung, lúc này nhất định sẽ nhìn ra được trong ánh mắt của Chúc Dung căn bản không có nửa phần tức giận. Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.vn

- Vâng, thưa lão sư!

Cơ Động cung kính hành lễ với Chúc Dung.

"Lão sư?"

Cách xưng hô như thế làm mọi người chung quanh không khỏi hít một hơi khi lạnh. Cơ Động là do Chúc Dung đặc cách tiến vào học viện, không ai biết được lai lịch của hắn. Lúc này nghe Cơ Động gọi Chúc Dung một tiếng lão sư, bọn họ mới hiểu được một thân tu vi của Cơ Động cũng không phải là trên trời rơi xuống. Người ta căn bản là đệ tử của viện trưởng mà!

- Công khai nhiễu loạn trật tự của học viện, ngươi biết sai chưa?

Chúc Dung nghiêm nghị trách cứ.

Cơ Động gật đầu, sau đó im lặng đứng sang một bên. Chỉ có Dương Bỉnh Thiên mới thấy được cơ mặt của Chúc Dung đang giật giật, dường như lão đang cố nín cười.

Thật ra ngay từ lúc Cơ Động cùng Hiên Viên Hâm động thủ, Chúc Dung và Dương Bỉnh Thiên đã tới rồi. Chẳng qua là Chúc Dung không vội ra mặt mà đứng từ xa quan sát Cơ Động. Cho dù Đường Y Luyến không cầu tình, hắn cũng không để cho Cơ Động giết Hiên Viên Hâm. Bất luận là nói như thế nào, Hiên Viên Hâm cũng là lão sư của học viện, không có công lao thì cũng có khổ lao mà.

Qua quan sát, Chúc Dung vui mừng phát hiện tên học sinh thiên tài của mình đã hồi phục. Chí ít thì trong mắt của hắn đã xuất hiện một chút sinh cơ, không còn trống rỗng tĩnh mịch như những này hắn chỉ biết uống rượu nữa.

Lần quyết đấu này từ đầu đến cuối đã sớm có một vị lão sư báo cáo với Chúc Dung. Cơ Động có thể vì học viên của mình mà ra mặt, chứng tỏ hắn đã chân chính đem mình trở thành một lão sư rồi.

Mắt thấy cục diện đã ngã ngũ, Cơ Động đã khống chế được tâm tình của mình chứ không ra tay hạ sát thủ. Lúc này Chúc Dung mới dẫn theo Dương Bỉnh Thiên ra thu thập tàn cuộc.

Nhìn bộ dạng "hối lỗi" của Cơ Động, Chúc Dung không khỏi cười to trong lòng. Tiểu tử thúi này, rốt cục đã không còn cái bộ mặt đưa đám nữa rồi.

- Tốt lắm! Tất cả giải tán đi! Chuyện này Cơ Động lão sư ngươi phải viết một bản kiểm điểm. Đồng thời, phí dụng trị liệu của Hiên Viên Hâm lão sư, tất cả đều do ngươi gánh chịu. Sau này nếu như các ngươi muốn tư đấu thì ra khỏi học viện mà đánh. Ở trong học viện mà ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Sặc sữa!... Cứ như vậy là xong à? Cằm của mọi người đang hiện diện ở nơi này đều như muốn rớt hết xuống đất.

Mắt thấy Chúc Dung bình chân như vại, hai tay chắp sau lưng rồi xoay người bỏ đi. Các lão sư cùng các học viên đều nhìn nhau ngơ ngác. Rốt cuộc họ đã tìm được căn nguyên tại sao Cơ Động lại bao che học viên của mình như vậy. Chúc Dung viện trưởng nổi danh với tính tình nóng nảy và cương trực. Đừng nói là các lão sư, cho dù là học viên đánh nhau trong học viện, lão đều nhất định nghiêm trị không tha. Nhưng chuyện của Cơ Động thì lão lại chỉ nói vài câu đơn giản rồi lập tức phủi mông bỏ đi!

Các học viên Ban một thậm chí còn tự hỏi, không biết tính cách thích bao che khuyết điểm của Cơ Động lão sư có phải là được truyền thừa từ viện trưởng hay không nữa? Nhưng Chúc Dung đã xử lý như vậy, còn ai có thể dám nói gì đây. Cơ Động cùng Hiên Viên Hâm tư đấu, hơn nữa còn là Hiên Viên Hâm chủ động đưa ra quyết đấu sinh tử. Nếu truy cứu tới cùng, thì lỗi của Cơ Động chỉ là bợp tai Hiên Viên một cái ở lễ đường mà thôi. Hình như là Viện trưởng người ta vừa mới đến, căn bản là không thấy được cái bợp tai kia. Hơn nữa Cơ Động vừa rồi cũng không hạ sát thủ với Hiên Viên Hâm. Vậy thì còn cái gì để truy cứu?

Nói đến cùng thì trong thế giới Ma sư này, lực lượng mới là cội nguồn của tất cả. Khi Cơ Động thể hiện ra lực lượng tuyệt đối, thì còn ai dám tự đi tìm phiền phức cho mình nữa?

Hiên Viên Hâm và Đường Y Luyến nhìn nhau, hai người không khỏi xấu hổ và giận dữ, không nói tiếng nào liền quay đầu bước đi. Nếu như không phải vì bọn hắn có sức ảnh hưởng rất lớn ở học viện, thì sợ rằng sớm đã có người bàn tán rồi.

Lúc này, ánh mắt của các học viên và lão sư nhìn Cơ Động đã hoàn toàn bất đồng so với trước. Thất quan! Còn trẻ như vậy mà đã có tu vi Thất quan. Điều này có ý nghĩa gì chứ? Không thể nghi ngờ, tương lai của vị Cơ Động lão sư này thậm chí Chúc Dung viện trưởng cũng không thể sánh được. Những ánh mắt rơi trên người Cơ Động đã không hề còn sự khinh thường nữa, mà giờ đây đã đổi thành kính sợ.

Các học viên Ban một ưỡn ngực, hãnh diện xông tới vây Cơ Động vào giữa. Bọn họ ríu ra ríu rít, không ngừng tố khổ với Cơ Động về những ủy khuất mà họ phải chịu đựng trong những ngày qua.

Trên gương mặt Tử Thần Tinh vẫn còn dấu tay của Cơ Động lưu lại, nhưng lúc này hắn lại cực kỳ hưng phấn mà gào lên:

- Cơ Động Lão sư, hôm nay ta mời ngài đi uống rượu. Sau này ta còn tái phạm thì ngài cứ việc đánh ta.

Lời hắn nói nghe có chút buồn cười, nhưng trong lòng tuyệt đại đa số các học viên đều nguyện ý được thay thế vị trí của hắn.

Cơ Động nhìn hắn, sắc mặt vẫn lạnh như tiền:

- Uống rượu thì có thể, bất quá… Phải là ta mời.

Những học viên Ban một đồng thanh hoan hô, trong ánh mắt hâm mộ của các học viên đồng niên, liền như quần tinh ủng nguyệt, cùng Cơ Động bước đi. (A Bư: ax! xin chữ kí nào! - Biên: ra quận nhất đi kưng, tha hồ mà quần tinh ủng nguyệt! Ăn xin có mà đầy.)

Bất quá khi Cơ Động cùng các học viên vừa rời khỏi thao trường, thì Dương Bỉnh Thiên liền đi tới.

- Cơ Động, viện trưởng tìm ngươi.

Cơ Động gật đầu nói với các học viên:

- Các ngươi trở về lớp chờ ta. Trong khoảng thời gian này không được xao nhãng, tiếp tục luyện tuần hoàn pháp trận cho ta.

- Dạ!

Ngoại trừ Trần Tư Tuyền, những học viên khác lập tức đáp ứng. Với những người khác thì tính cách bao che rất không tốt, nhưng những học viên này lại vì hành động bao che của Cơ Động mà hoàn toàn khâm phục. Mặc dù Cơ Động chỉ hơn bọn họ vài tuổi, nhưng ở trong mắt bọn họ, Cơ Động vừa là lão sư và cũng vừa là thần tượng của họ.

Cơ Động đi theo Dương Bỉnh Thiên tới phòng làm việc của Chúc Dung. Vừa bước vào cửa, Cơ Động lập tức sửng sốt bởi Hiên Viên Hâm và Đường Y Luyến đã tới trước hắn. Một bên mặt của Hiên Viên Hâm sưng húp, căng phồng như quả bưởi. Lúc này, Đường Y Luyến đang nói gì đó với Chúc Dung, vừa nhìn thấy Cơ Động đi vào liền rất nhanh ngừng lại không nói nữa.

- Tốt lắm, hai người các ngươi cũng đừng càu nhàu nữa. Cơ Động đã được ta gọi tới rồi. Cơ Động, tại sao ở trong đại hội biểu dương lại đánh người? Ngươi nhất định phải cho Hiên Viên lão sư một cái công đạo.

Chúc Dung có chút ngoài cứng trong mềm nói với Cơ Động.

Cơ Động rất thông minh, hắn nhìn ánh mắt của Chúc Dung mà không khỏi cười thầm trong lòng. Chẳng lẽ mình cũng có tính cách bao che giống như lão sư sao? Hắn không tin bây giờ Chúc Dung mới biết được chuyện hắn đánh Hiên Viên Hâm ở đại hội biểu dương. Lúc nãy đứng trước đông đảo học viên và các vị lão sư, Chúc Dung không hề chỉ trích hắn điều gì, bây giờ ở đây mới nói ra, đây không phải là bao che thì là cái gì?

Trong khi đó, vợ chồng Hiên Viên Hâm đúng là uất ức mà không nói nên lời.

- Lão sư, đánh người là ta không đúng. Nhưng Hiên Viên lão sư đối với lần thí luyện học viên tại núi A Nhĩ Mạn Tư đánh giá rất bất công, hơn nữa còn vũ nhục học viên của ta. Nếu như ta không ra mặt cho các học viên, sau này ta phải làm lão sư như thế nào đây?

Thanh âm Cơ Động rất bình đạm, không mang theo bất kỳ tình cảm cá nhân nào. Đơn giản chỉ là luận sự mà nói.

Chúc Dung nhìn về phía Hiên Viên Hâm và Đường Y Luyến hỏi:

- Có chuyện như vậy sao?

Đường Y Luyến cả giận nói:

- Dĩ nhiên là không có, đánh giá của chúng ta đối với học viên là tuyệt đối công bằng. Học viên Ban một của bọn họ căn bản là không có tư chất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.