Nhất thời trong mắt mọi người đều tràn ngập sự ngạc nhiên, bởi không ai ngờ tới người mà Cơ Động muốn khiêu chiến lại là Lôi Đế Phất Thụy. Vốn ai cũng tưởng người mà Cơ Động muốn khiêu chiến phải là một trong số các Đổng sự có mặt ở đây, thậm chí là viện trưởng Cơ Minh Bộ. Thực ra bọn hắn cũng không ai muốn nhận sự khiêu chiến đến từ Cơ Động. Nếu bọn hắn thất bại, đó thật sự là một tai họa, còn nếu mà thắng thì cũng chẳng vinh quang gì. Cơ Động bao nhiêu tuổi? Tối đa cũng chỉ khoảng hai mươi hai tuổi mà thôi. Cùng Cơ Động giao thủ một trận, đối với bọn hắn đều thập phần bất lợi. Chưa nói đến việc các Đổng sự có mặt tại đây, thậm chí kể cả Cơ Minh Bộ, có ai dám nói mình có thể đánh thắng được Cơ Động? Tiểu tử này vốn nổi danh là biến thái, không thấy hắn tu luyện đến nỗi bạc tóc luôn hay sao?
Khi Cơ Động ngỏ ý muốn khiêu chiến với Phất Thụy, vô tình đã gãi trúng chỗ ngứa của bọn hắn. Bọn hắn cũng không cần biết Cơ Động làm vậy là có ý gì, chỉ cần không nhắm vào mình là được. Hơn nữa, Cơ Động khiêu chiến với Phất Thụy, bất luận ai thắng ai thua cũng không ảnh hưởng gì tới Thiên Can học viện, vì đây chỉ là cuộc tỉ thí giữa hai huynh đệ. Huống hồ luận về thực lực, Phất Thụy chính là vô đối trong các Đổng sự. Hắn chẳng những nắm giữ Cực Hạn Dương Lôi ma lực, mà còn có Thần khí Lôi Ngục Thần Phủ và Cửu giai ma thú đang tiến vào thập giai - Tử Lôi Diệu Thiên Long. Tất cả các Đổng sự tại đây đều có chút mong chờ trận đấu này. Cơ Động khiêu chiến Phất Thụy, có thể xem như là trận đấu của những cường giả mạnh nhất trong lớp thanh niên.
Hoàng Lập Tân sợ cục diện thay đổi, cho nên không chút do dự nói:
- Nếu Phó viện trưởng Cơ Động đã muốn cùng Phất Thụy đổng sự giao thủ, chuyện này ta liền đáp ứng. Về phía Phất Thụy đổng sự có ứng chiến hay không thì ta không dám đảm bảo. Vừa rồi Miểu Miểu tiểu thư cũng đã nói qua, Phất Thụy mấy ngày qua thực sự không ổn lắm, hay là mời Phó viện trưởng Cơ Động tự mình tìm hắn hiệp thương.
Cơ Động gật đầu nói:
- Một khi đã như vậy, phía Âm Dương học đường phiền ngài chuẩn bị. Sáng ngày mai chúng ta sẽ tiến hành tỉ thí.
Vừa nói, hắn vừa đứng dậy. Mọi việc đã xong, cho nên cũng không cần phải lưu lại chi cho phiền phức. Những Đổng sự này cũng không muốn cùng hắn giao thiệp, và hắn cũng chán ngấy khi phải đối diện với những người này.
Hoàng Lập Tân cơ hồ như trút được gánh nặng, lập tức mang theo một đám đổng sự khẩn trương rời đi. Cơ Minh Bộ ngoài mặt không tham gia lần trao đổi này, nhưng trên thực tế hắn vẫn rất quan tâm, bây giờ mọi việc đã xong, trước tiên phải báo cho Cơ Minh Bộ biết rõ.
Hoàng Lập Tân cùng đám đổng sự đã rời đi, Cơ Động ngược lại vẫn bình thản ngồi xuống. Bởi vì hắn biết đồng bọn của hắn đang chờ hắn giải đáp những nghi vấn trong lòng.
Miểu Miểu lúc này đã trở vào. Vừa bước qua khỏi cửa, đôi mắt xinh đẹp của nàng đã trợn lên, nhìn chằm chằm Cơ Động:
- Cơ Động, ngươi có ý gì đấy? Chẳng lẽ ngươi đã quên tình huynh đệ rồi sao? Tại sao lại phải làm phiền đến Phất Thụy?
Cơ Động thản nhiên nhìn nàng:
- Miểu Miểu, ta chỉ hỏi ngươi một câu. Trong một năm qua, các ngươi có ai đến thăm sư huynh không, hắn thực sự là không tốt chứ?
Lời Cơ Động vừa nói đã làm cho Miểu Miểu và những người khác không khỏi sửng sốt. Cơ Động lại tiếp lời:
- Ngươi cho rằng ta không biết sư huynh đang chịu đựng đau khổ? Ngươi lầm rồi. Phải nói rằng không ai có thể hiểu nỗi đau của sư huynh bằng ta mới đúng, bởi vì giống như sư huynh, ta cũng đang phải sống trong hoài niệm. Dạ Tâm sư tỷ đã chết, Liệt Diễm mà ta yêu thương cũng không còn. Ta và sư huynh là đồng bệnh tương lân, vậy ngươi cho rằng ta nỡ lòng bỏ đá xuống giếng hay sao?
Miểu Miểu bị Cơ Động làm cho á khẩu, thần trí cũng dần dần khôi phục, lại thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, nên nhất thời trở nên lúng túng. Sự cố chấp lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là nụ cười bẽn lẽn và gương mặt ửng đỏ. Nàng cúi đầu nói:
- Cơ Động, thật xin lỗi ngươi, là do ta nhất thời manh động. Chẳng qua tình huống của Phất Thụy hiện tại quả thật không mấy khả quan. Ta rất sốt ruột.
Cơ Động mỉm cười:
- Tất cả mọi người đều là anh em, quan tâm lẫn nhau là điều đương nhiên. Quan tâm quá ắt loạn, ta hiểu mà.
Vừa nói hắn vừa liếc nhìn Miểu Miểu với ánh mắt đầy thâm ý. Miểu Miểu không dám đối diện với ánh mắt đó nên vội vàng quay đầu đi, kiếm một chỗ ngồi xuống.
- Lão đại, ngày mai các học viên sẽ tiến hành thi đấu, có cần ta an bài một ít hay không? Hiện tại Âm Dương học đường là do chúng ta nắm giữ. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm khó các học viên của lão đại.
Người lên tiếng là Tất Tô, lúc nãy hắn cũng theo mọi người tiến vào đây. Hiện tại, hắn xếp ở vị trí thứ tư trong Âm Dương học đường, địa vị đã khác xa so với lúc trước, hơn nữa hắn đã trở thành người hùng sau nạn kiếp. Những điều hắn nói tuyệt nhiên không có gì là khoa trương, Lãnh Nguyệt, Chúc Quy, Tạp Nhĩ và hắn đều có quan hệ mật thiết với Cơ Động, chỉ cần Cơ Động lên tiếng, cho dù là bảo bọn hắn giả thua cũng không thành vấn đề.
Cơ Động thần sắc nghiêm trang, trịnh trọng nói:
- Tất Tô, ngươi trở về nói cho Lãnh Nguyệt, Chúc Quy cùng Tạp Nhĩ biết, ngày mai thi đấu các ngươi chẳng những không được nhường, mà còn phải toàn lực ứng phó. Đừng trách ta không nhắc nhở, các ngươi nếu có biểu hiện hời hợt trong thi đấu, e rằng sẽ thất bại rất khó coi đó. Đối với lần trao đổi này, ta đã nắm chắc đến tám phần thắng lợi. Các ngươi chuẩn bị cho tốt, đừng làm cho ta thất vọng.
- Hả? Lão đại, ngươi nói thật chứ?
Tất Tô giật mình khi nghe cơ Động nói vậy, hắn vẫn nghĩ lần trao đổi này chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi. Chính xác mà nói, trong số những người có mặt ở đây, e rằng chỉ có Trần Tư Tuyền mới hiểu được mục đích thật sự của Cơ Động, những người còn lại đều mơ mơ hồ hồ. Đương nhiên, nếu không phải như vậy thì các Đổng sự của Thiên Can học viện cũng sẽ không hiểu lầm như hiện tại.
Cơ Động trầm giọng nói:
- Ngươi thấy ta giống như đang nói đùa lắm à? Lần trao đổi này vô cùng quan trọng. Tất Tô, Âm Dương học đường các ngươi phải toàn lực ứng chiến. Trận chiến ngày mai ta sẽ không để cho học viên của ta hạ thủ lưu tình.
Tất Tô gãi đầu nói:
- Lão đại, không nói chuyện này nữa. Khó khăn lắm ngươi mới trở về đây, bây giờ ta sẽ đi tìm bọn Lãnh Nguyệt, bọn hắn nhất định cũng rất muốn gặp ngươi.
Nói xong, hắn cáo từ mọi người rồi mới rời đi.
Cơ Động đứng lên, quay về phía đám học viên của mình và thản nhiên nói:
- Các ngươi nhất định rất kỳ quái, vì sao lúc trước ta nói chỉ khiêu chiến mười học viên nằm trong tốp ba mươi của Âm Dương học đường nhưng hiện tại lại trở thành ba mươi người, ngang nhau về số lượng?
Các học viên Nhật Nguyệt học đường theo bản năng gật đầu, đây quả thật là nghi vấn lớn nhất trong lòng bọn hắn. Tất cả đều cảm thấy bồn chồn, số lượng ngang với Âm Dương học đường thì sao mà thắng nổi chứ? Căn bản là hai bên không cùng một đẳng cấp, thực lực của người ta đâu phải chỉ là hư danh?
Cơ Động thản nhiên nói tiếp:
- Ta cũng không có lừa các ngươi, cũng không phải nhất thời nảy lòng tham mà thay đổi. Nhưng có một điều các ngươi vẫn không được minh bạch, đó là ba tháng trước ta đã nói muốn các ngươi đối mặt với mười người trong tốp ba mươi của Âm Dương học đường, đó chính là nhóm của Tất Tô, huynh đệ của ta. Tại đại kiếp nạn Thánh Tà đảo lúc trước, hắn quả thực chỉ được xếp hạng trong tốp ba mươi, nhưng hiện tại đã nhảy lên vị trí thứ tư trong Âm Dương học đường. Âm Dương học đường bây giờ không thể nào so được với lúc trước, chỉ có khiêu chiến hết toàn bộ ba mươi học viên tốp đầu mới có thể đạt được mục đích ta mong muốn. Trận chiến ngày mai, ta sẽ tự mình chỉ huy các ngươi. Đây là lúc ta cho các ngươi thấy ba tháng khổ tu vừa qua có uổng phí hay không, cũng là cho mọi người hiểu được Sí Hỏa học viện chúng ta không phải là một học viện cấp thấp.
Nghe Cơ Động nói thế, các học viên của Nhật Nguyệt học đường ngoài sự minh bạch còn có giật mình hoảng sợ. Có đánh chết bọn hắn cũng nghĩ không ra, Cơ Động lão sư muốn khiêu chiến với nhóm học viên đã từng tham gia Thánh Tà chiến lúc trước.
- Trần Tư Tuyền!
Cơ Động kêu lớn.
- Dạ! Cơ Động lão sư!
Trần Tư Tuyền đứng lên, dáng người hoàn mỹ của nàng bất kỳ lúc nào cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cho dù là nàng có che đi khuôn mặt. Bởi vậy, ánh mắt của đám Thiên Can thánh đồ khi dừng ở trên người nàng không khỏi toát lên vẻ kinh ngạc.
- Ngươi mang theo mọi người về tửu điếm trước đi, ta còn có chút việc sẽ trở về sau. Ngày mai bắt đầu thi đấu, các ngươi trở về củng cố tu vi, không nên nóng vội. Ngày mai, ta muốn nhìn thấy mỗi người các ngươi đều trong trạng thái tốt nhất.
- Dạ!
Ba mươi học viên Nhật Nguyệt học đường trật tự đứng dậy, đồng thanh đáp lời Cơ Động. Hiện tại bọn hắn đã thông suốt mọi chuyện. Cơ Động lão sư đã mang đến cho bọn hắn quá nhiều kỳ tích, lần này thêm một kỳ tích nữa cũng không thành vấn đề. Huống chi trận chiến ngày mai lại do Cơ Động lão sư tự mình chỉ huy. Người khác không rõ hắn tự thân chỉ huy là có ý gì, nhưng bọn hắn như thế nào lại không rõ cơ chứ? Cơ Động lão sư với tinh thần lực vô cùng thần kỳ, có thể giúp bọn hắn phát huy được lực lượng mạnh nhất của bản thân. Cơ Động lão sư đã tin tưởng như vậy thì bọn hắn còn có gì phải lăn tăn nữa?
Trần Tư Tuyền liếc nhìn Cơ Động, lúc này nàng mới thu liễm ánh mắt của mình lại, dẫn đầu đám học viên rời khỏi. Lúc này, bên trong phòng họp chỉ còn lại Vân Thiên Ky, Cơ Dạ Thương cùng một đám Thiên Can thánh đồ. Cơ Dạ Thương cũng đứng lên nói:
- Cơ Động, ta cũng phải trở về rồi. Sáng mai, ta với gia gia sẽ đến đúng giờ.
Nói xong hắn cũng vội vàng rời đi.
Cơ Động một lần nữa quay lại chỗ ngồi. Ghời khắc này, không khí ở trong phòng dường như bắt đầu ngột ngạt.
A Kim hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Cơ Động:
- Chủ nhân như thế nào lại chết?
Vừa nói nàng vừa tiến đến trước mặt Cơ Động, đồng thời tháo Sinh Mệnh Chi Hạch đeo trên cổ và Chu Tước thủ trạc màu trắng nhũ có hoa văn Chu Tước, lẳng lặng đặt xuống trước mặt Cơ Động.
Cơ mặt của Cơ Động dường như co rút lại. Hắn biết vấn đề này không chỉ có một mình A Kim thắc mắc. Mặc dù Cơ Dạ Thương đã nói sơ qua với qua với bọn hắn, nhưng đó chỉ là bề nổi của sự việc mà thôi. Đối với những đồng bạn của mình, hắn tuyệt nhiên không hề giấu giếm. Hơn nữa, hắn cũng muốn nói về việc bổ sung thêm hai vị trí Thiên Can thánh đồ.
Vẻ bi thương, trống rỗng đã dần thay thế cho sự cường thế và cao ngạo ngày thường trong mắt hắn:
- Ngày đó…, khi ta và Liệt Diễm về tới Địa Tâm thế giới...
*****
Bên ngoài Giáo Học Lâu của Thiên Can học viện, Cơ Dạ Thương sải bước đuổi theo Trần Tư Tuyền lúc này đang dẫn các học viên Sí Hỏa học viện đi ra ngoài.
- Vị cô nương này, ngươi gọi ta ra đây là có việc gì?
Thì ra hắn ly khai không phải vì thật sự có việc, mà do lúc nãy Trần Tư Tuyền nhân lúc không ai để ý đã lặng lẽ truyền âm cho hắn, nói với hắn có chuyện quan trọng liên quan tới Cơ Động cần thương lượng. Bởi vậy Cơ Dạ Thương mới vội cáo biệt mọi người mà đuổi theo đến đây.
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.
Trần Tư Tuyền thản nhiên nói, vừa nói nàng vừa đi ra ngoài. Thanh âm ôn nhu cộng với thân hình hoàn mỹ khiến Cơ Dạ Thương ngẩn ngơ không ít. Hắn vội vàng đi theo bên cạnh Trần Tư Tuyền. xem tại TrumTruyen.vn
- Thái tử điện hạ, ta là Trần Tư Tuyền, đến từ Đông Mộc đế quốc, chắc ngài đã có nghe qua?
Trần Tư Tuyền nói.
Trong mắt Cơ Dạ Thương hiện lên nét hoang mang:
- Đến từ Đông Mộc đế quốc? Nghe có vẻ quen quen, để ta cố nhớ xem sao.
Đúng lúc này, Trần Tư Tuyền lẳng lặng kéo khăn che mặt xuống:
- Bây giờ có thể giúp cho điện hạ nhớ lại hay không?
Trong lúc nàng lấy khăn che mặt xuống, giây phút ấy, cả vũ trụ dường như ngừng lại. Cơ Dạ Thương toàn thân chấn động mãnh liệt, ánh mặt trời dường như cũng vì nét mặt của nàng mà lung linh tỏa sáng. Toàn bộ những lão sư và học viên của Thiên can học viện ở gần đó đều như trúng phải định thân pháp, hai mắt trợn tròn ngắm nhìn dung nhan vô cùng kiều diễm của nàng.
Chiếc khăn che mặt lại được kéo lên, ngăn cản hết thảy ánh mắt của mọi người, định thân pháp tựa hồ cũng kết thúc, nhưng vô số ánh mắt vừa luyến tiếc lại vừa khiếp sợ dường vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Cơ Dạ Thương buột miệng thốt lên:
- Đông Mộc thánh nữ Trần Tư Tuyền? Ngươi chính là Tuyền công chúa?
Hắn đã sớm nghe danh của Đông Mộc thánh nữ, người bài danh thứ mười trong Thập đại mỹ nhân. Tuy nhiên, có một số người hiểu chuyện đã nói nàng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ. Chỉ riêng Cơ Dạ Thương vẫn giữ nguyên quan niệm của mình, hắn cho rằng không có cái gì gọi là thiên hạ đệ nhất, bởi mỗi nữ nhân đều có một vẻ đẹp riêng của mình.
Nhưng cho đến hôm nay, khi thực sự đối diện với Trần Tư Tuyền, hắn mới biết được những phán đoán của mình trước kia là hoàn toàn sai lầm. Vẻ tươi đẹp như vậy, nàng là người thứ hai hắn được thấy trong đời. Lần đầu tiên chính là trong đêm dạ vũ của học viện, khi Cơ Động mang Liệt Diễm đến. Cũng chỉ có nữ hoàng Liệt Diễm kia mới làm cho hắn hiểu thế nào là một dung mạo hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức trong nhân loại không thể nào có được. Nhưng hiện giờ, trước mắt hắn là Đông Mộc thánh nữ vô cùng hoàn mỹ, vẻ đẹp của nàng khiến hắn rung động đến ngây ngẩn. Hóa ra trong nhân gian cũng có người hoàn mỹ như thế.
- Ta bây giờ là trợ giảng của Cơ Động lão sư, cũng là một học viên của Sí Hỏa học viện.
Lời nói của Trần Tư Tuyền đã kéo Cơ Dạ Thương vốn đang thừ người về với thực tại.
- A…! Tuyền công chúa, nàng gọi ta ra là có việc gì...?
Cơ Dạ Thương hỏi.
Trần Tư Tuyền nói:
- Nếu ta đoán không nhầm thì vừa rồi thái tử điện hạ mang theo các vị Thiên Can thánh đồ đến tửu điếm Ngốc Có Tiền tìm Cơ Động lão sư nhưng không gặp phải không? Chẳng lẽ thái tử không muốn biết, tại sao chúng ta phải rời khỏi nơi đó?
Cơ Dạ Thương động lòng hỏi:
- Tại sao?
Trần Tư Tuyền ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo:
- Bởi vì tửu điếm Ngốc Có Tiền đã vũ nhục Cơ Động lão sư. Với tính khí cao ngạo của Cơ Động lão sư, làm sao có thể tiếp tục ở lại đó chứ?