Âm Thanh Rung Động

Chương 11:




11.
“Sau đó thì sao?” Chị họ tôi tức giận nói: “Lúc đó em trả lời anh ấy như thế nào?”
“Em không trả lời.”
“Hả?”
“Không thể nói là không thích, mà cũng không dám nói là thích.”
Tôi nhìn chị họ, nghiêm túc nói: “Nếu em nói em thích anh ấy, thì tính là ở bên nhau rồi? Em thấy hơi vội vàng.”
“Em đang lo cái gì?” Chị họ tôi hỏi.
“Việc anh ấy thích em.” Tôi nói: “Em thấy không chân thực cho lắm.”
“Đó là bởi vì em không hiểu chấp niệm của đàn ông.” Chị họ nói với giọng điệu của người từng trải.
“Tuổi trẻ muốn cái gì mà không có được, sau này dễ biến thành chấp niệm lắm. Mỗi tối trước khi đi ngủ, chấp niệm này sẽ hành hạ anh ấy không yên... Đó là lý do tại sao đàn ông rất háo sắc để thành công.”
Tôi vẫn còn bối rối.
Chị họ đưa ra ví dụ: “Giống như hồi nhỏ dì không cho em ăn khoai tây chiên, lớn lên em sẽ ăn nó điên cuồng để trả thù.”
Tôi hiểu hơn được một chút.
Chị họ đột nhiên thở dài: “Nhưng nhìn thấy em như vậy, chị cũng yên tâm.”
???
“Lúc đầu, chị còn lo lắng một con cáo như anh ta giống như đang lang thang trong rừng để lựa chọn con mồi á. Về mặt mưu lược, em chơi không lại anh ta. Bây giờ xem ra vẫn chưa biết ai là cáo ai là gà đâu.”
Tôi chớp chớp mắt, “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Đơn giản thôi.” Chị họ tôi nói: “Thích thì nói, không thích thì tan.”
Dù sao tôi cũng quyết định nói chuyện với anh.
Điều đầu tiên khi tôi trở về nhà của Lương Mục Bạch là thu dọn hành lý.
Lương Mục Bạch trở nên lo lắng và chặn tôi lại, hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Tôi lấy hết can đảm hỏi anh một cách gợi mở: “Mới yêu nhau mà về ở chung ngay thì có thích hợp không anh?”
“Chúng ta…”
Anh chợt sững người.
Sau khi phản ứng, lông mày tràn đầy niềm vui.
Trong mắt anh tràn đầy vẻ khó tin, nhưng trên mặt lại cảnh giác, muốn hỏi lại không dám hỏi thêm, chần chờ một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng chậm rãi trả lời tôi: “Hình như không thích hợp.”
Giọng nói thận trọng của anh dường như sợ quấy rầy giấc mộng đẹp.
Anh nói: “Nhưng yêu thì làm gì có khuôn mẫu nào, chúng ta sống chung từ lúc chưa yêu rồi cơ mà, anh thấy chả có làm sao.”
“Thật không?”
“Ừ.” Anh gật đầu chắc nịch.
Thấy tôi còn do dự, anh lại nói: “Hơn nữa, bây giờ Hạt Dẻ không thể sống thiếu em.”
Anh đi chậm lại, từng chút một ôm tôi vào lòng, từ từ siết chặt cái ôm rồi nói: “Anh nữa.”
“Anh cũng không thể sống thiếu em được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.