Âm Thanh Rung Động

Chương 9:




09.
Lương Mục Bạch nói đi là đi.
Tôi và mèo sống ở một căn hộ cao cấp bao trọn một tầng lầu ở trung tâm thành phố.
Khi Lương Mục Bạch chuyển đi, tôi mới biết nhà của anh ấy lớn như thế nào, nó lớn đến mức tôi nhìn mà cười sượng luôn.
Hạt Dẻ vẫn ăn rồi lại ngủ như mọi khi, chỉ thỉnh thoảng sẽ có vài hành vi kỳ quặc.
Ví dụ, nó sẽ gặm dép của Lương Mục Bạch mang đến cho tôi, sau đó nhìn tôi với đôi mắt to tròn, như thể đang hỏi “Bố đâu rồi?”
Một lần khác, nó xông vào phòng ngủ của Lương Mục Bạch, nhảy lên giường, lăn qua lăn lại và cuối cùng duỗi chân ra, mời tôi lên ngủ cùng.
Hạt Dẻ nhớ Lương Mục Bạch rồi.
Thật ra tôi cũng có một chút nhớ anh.
Đây có lẽ là do thói quen.
Dù sao mấy tháng nay tôi cũng ở bên anh ngày đêm, từ lâu đã quen với việc nhìn thấy anh xuất hiện ở bất cứ xó xỉnh nào trong nhà.
Bây giờ không còn ai bên cạnh, chắc chắn lòng tôi sẽ trống rỗng.
Nhưng tôi căn bản còn không gặp được anh ấy.
Chỉ cần Lương Mục Bạch muốn thì đến cả vạt áo của anh ấy tôi cũng không nhìn thấy.
Trong công việc không có điểm chung, trong cuộc sống không có tiếp xúc, dường như anh chưa từng xuất hiện, thậm chí mối quan hệ lúc trước cũng trở nên hư ảo.
Anh ấy đang tránh mặt tôi.
Hạt Dẻ ngày nào cũng nhớ anh.
Thỉnh thoảng, nó sẽ đứng trước cửa phòng của Lương Mục Bạch mà gào lên “meo meo meo”.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, nhấc điện thoại lên và chủ động liên lạc với Lương Mục Bạch.
Tôi: “Anh có ở đó không?”
Lương Mục Bạch trong vài giây đã trả lời: “Sao vậy?”
Tôi đã quay một đoạn video Hạt Dẻ chạy đến trước cửa phòng anh ấy và gào điên cuồng rồi gửi cho anh ấy xem.
Chú thích: “Hạt Dẻ nhớ bố rồi.”
Tôi nhìn hàng chữ này, cảm thấy xấu hổ không sao giải thích được.
Câu trả lời của Lương Mục Bạch nằm ngoài dự đoán của tôi, anh ấy nói: “Gọi đối tượng xem mắt của em đến mà vuốt v e nó.”
Tôi không nói nên lời.
Lúc này tôi mới hiểu ý của chị họ vạn năng, tôi nghiến răng gõ chữ: “Không có đối tượng xem mắt nào hết!”
Lương Mục Bạch im lặng một lúc.
Tôi tiếp tục gõ chữ: “Em cũng không thích ai hết.”
“Lúc đầu lừa anh đó.”
Anh ấy vẫn không trả lời, tôi đợi một lúc rồi dùng đến con át chủ bài của mình: “Hạt Dẻ đang nhớ anh đó.”
“Em cũng thế” còn chưa gõ xong mà anh đã gọi điện đến.
Giọng nói có vẻ hụt hơi: “Mở cửa đi, anh đang ở ngoài cửa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.