Ám Vô Dạ Online

Chương 10:




Người con trai tóc đỏ nhíu chặt mày, đường kiếm tinh mỹ linh hoạt xoẹt qua lớp da quái, máu tươi nháy mắt văng lên khắp người cậu. Nhẹ nhàng đáp xuống đất, gió thổi tung bay trang phục thiếu niên, mang theo một loại mỹ cảm tàn khốc.

“Tên nhóc này sao vậy? Hôm nay tâm tình có vẻ đặc biệt khó chịu.” Lưu Ly ngồi một bên nhìn Tri Hỏa chém giết trông đến nhàn nhã, chỉ còn thiếu mỗi hạt dưa để nhấm nháp.
“Ai mà biết.” Hải ngồi cạnh Lưu Ly, trong lòng là Đóa Miêu Miêu lừa được từ tay Tri Hỏa, đùa nghịch cùng mèo đến quên trời đất.
“Có phải Bắc Hoàng Minh không đi cùng tới, nên thấy khó ở trong người không.” Lưu Ly cười gian trá.
“Ừ nha, hai đứa hình như lâu lắm rồi mới tách nhau ra nhỉ?” Nói đến điều này mới nhớ, Hải đột nhiên ý thức được vấn đề.
Hai người kia, chẳng lẽ vẫn chưa phát giác ra sao? Từ lúc bắt đầu chơi đến giờ, chính là như hình với bóng. Khó trách hôm nay thấy Tri Hỏa lẻ loi lại cảm thế kỳ quái, không có ánh trăng dõi theo, mặt trời cũng là cô độc như thế.
“Hôm nay hai người bọn họ đều rất quái lạ, tuy rằng nhiệm vụ này rất đơn giản, nhưng Bắc Hoàng Minh tự dưng phá lệ nói mình muốn đi làm chuyện khác, mà Tri Hỏa cũng không phản đối. Hoàn toàn bất thường nha, chẳng lẽ cãi nhau rồi?” Lưu Ly tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.
“Không giống.” Nhíu mày, Hải phản bác. So với cãi nhau, lại giống tự phiền não chuyện bản thân hơn.
“Ai, phiền quá đi, hai tên này không biết gặp chuyện gì, nhưng không khí trong bang vì thế chẳng còn như ngày thường nữa.”
Nghe xong câu nói của Lưu Ly, Hải chợt nở nụ cười.
Bởi vì hai người đó là trụ cột của chúng ta nha, diện mạo cùng lý trí, ánh sáng cùng bóng tối, không thể chia lìa. Hiện tại bất kỳ ai nhắc tới Tri Hỏa sẽ liên tưởng đến Bắc Hoàng Minh, mà nhắc tới Bắc Hoàng Minh sẽ nghĩ ngay đến Tri Hỏa. Nhật quân Nguyệt đế, chính là bản sắc của Minh Giáo.
Từ trung tâm là họ, cùng với sự liên kết của chúng ta, trở thành lực lượng nòng cốt của Minh Giáo. Đội ngũ vốn dĩ vô cùng vững mạnh, nhưng chỉ cần hai người thân là chủ chốt bỗng trở nên mất đoàn kết, mối đứt gãy rời rạc đó lại là nguyên nhân khiến tất cả không thoải mái.
“Tri Hỏa, được rồi đó, chúng ta phải về thôi.” Hải đứng lên hướng về phía Tri Hỏa đang chém quái xả giận mà kêu lớn.
Dừng lại công kích, Tri Hỏa thở hổn hển không ngừng, chậm rãi đi tới phía Hải và Lưu Ly.
“Nhiệm vụ hoàn thành rồi?” Tri Hỏa thuận miệng hỏi.
Chính cậu cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đã giết bao nhiêu quái, chỉ biết chém chém chém không ngừng, mới có thể giảm bớt buồn bực trong lòng, mới có thể quên đi biểu hiện kỳ quái của An Chấn Vũ ngày hôm qua.
“Đã sớm hoàn thành, nhưng nhìn em chém hăng say quá, nên để em chơi thêm một chút.” Hải trêu chọc nói.
“Đi thôi.” Kỳ quái lần này Tri Hỏa cũng không có phản ứng lại.
Nhìn Tri Hỏa rời đi phía trước, Hải cùng Lưu Ly bị rớt lại đằng sau quay ra nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt lo lắng, chỉ có thể bước theo.
Trước tiên cứ về công hội rồi tính sau vậy.

Buồn bực cầm mười huy chương ném qua tay Hàn Ly, Hỏa Luyện cảm thấy bản thân sắp giận phát điên lên rồi.
“Cám ơn đã chiếu cố.” Hàn Ly cười làm Hỏa Luyện càng hận nghiến răng nghiến lợi.
Đáng giận đáng giận đáng giận! Hỏa Luyện nhìn mười chiếc huy chương kia, tức giận đến đỏ cả mắt.
“Chúng ta đi thôi.” Đạt được nhiệm vụ, Bắc Hoàng Minh cũng không muốn lưu lại thêm, đứng dậy nói.
“Ừ, được.” Hàn Ly cũng đứng lên.
“Tri Hỏa sao không đi cùng anh? Hai người cãi nhau hả?” Hỏa Luyện rốt cuộc vẫn là Hỏa Luyện, cho dù đã tức sắp điên, còn không quên giẫm lên vết thương của người khác.
“Lần sau, cậu định sẽ đưa chúng tôi hai mươi cái huy chương ?” Bắc Hoàng Minh không quay đầu lại, ngữ khí vô cùng vững vàng, nhưng ý tứ cảnh cáo mãnh liệt trong lời nói ai cũng hiểu được.
Hàn Ly nhìn Hỏa Luyện, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hỏa Luyện thật đúng là nhìn không ra hay sao hả, giờ này còn khiêu khích Bắc Hoàng Minh? Trời mới biết hôm nay hắn làm gì mà nom y hệt quả bom hẹn giờ, trong bang chẳng ai dám đả động làm hắn tức giận.
Sắc mặt trắng nhợt, Hỏa Luyện không có đáp nữa, nếu Bắc Hoàng Minh có biện pháp tính kế hắn một lần, tự nhiên sẽ có bản lĩnh lừa hắn lần thứ hai. Hỏa Luyện không hề hoài nghi ám chỉ trong lời nói kia, chính là hắn không nghĩ tới hôm nay Bắc Hoàng Minh lại bộc lộ bản lĩnh thế này, nói chuyện không chút lưu tình.
Nếu như nói Bắc Hoàng Minh trước giờ giống như kiếm nằm yên trong vỏ, vậy thì Bắc Hoàng Minh hôm này chính là thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, toát ra sát ý lạnh lẽo.
Không có Tri Hỏa ở bên cạnh, Bắc Hoàng Minh hóa ra là nhân vật đáng sợ như thế sao?
“Đi thôi.” Thấy Hỏa Luyện không nói nhảm nữa, Bắc Hoàng Minh liền rời đi.
“Hỏa Luyện, cậu cũng chẳng biết mệt hả, anh đây vì cậu mà tốn bao tâm sức, ít nhất chuyện kia cũng đến giải quyết không phải sao?” Hàn Ly ném qua mấy lời xong, vội vàng đuổi theo Bắc Hoàng Minh.
Y biết cậu em họ nhà mình kiêu ngạo đến thế nào, lần này bị một vố đau, chắc chắc sẽ không bỏ qua dễ dàng. Nhưng vì cố đỡ cho bang hội, Hàn Ly vừa rồi mới nói nhảm thêm mấy câu.
Đáng giận!
Tuy rằng cơn tức vẫn còn dâng đầy trong cổ, nhưng Hỏa Luyện không phải không cam lòng, dù sao cũng là tại hắn tài năng không bằng người ta.
Thật không hổ là bang hội tôi xem trọng, quả nhiên có bản lĩnh. Mấy người đã phát ra khiêu chiến, tất nhiên tôi sẽ không trốn tránh, sau này, nhất định tôi phải bắt các người chịu nhận thua.
Trong mắt Hỏa Luyện giờ dâng đầy ý chí chiến đấu.

“Minh, cậu bình tĩnh một chút có phải tốt không hả.” Hàn Ly đi theo sau Bắc Hoàng Minh thức bất đắc dĩ, phi thường bất đắc dĩ.
Đi bên cạnh cái con người này quả thực sẽ nhanh bị đóng đá mất, tên nhóc này, haizz!
Cúi đầu bước đi, ôm trong lòng tâm sự của chính mình, Bắc Hoàng Minh không để ý đến lời Hàn Ly.
Tuy rằng biết mình làm như vậy sẽ khiến cho Tri Hỏa hoài nghi, dù vậy Bắc Hoàng Minh hôm nay hoàn toàn không biết nên làm sao đối mặt với cậu, đành phải việc cớ có hai nhiệm vụ phải làm, đề nghị chia người thành hai phía, lựa chọn trốn tránh. Nhưng cứ trốn tránh thế này cũng đâu phải biện pháp.
Mình rốt cuộc nên làm sao đây?
Bắc Hoàng Minh chỉ biết thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.