Ám Vô Dạ Online

Chương 8:




Dật Sử bị đả kích mấy lần liên tiếp rốt cuộc nhịn không nổi, “Không được, nhất định tôi phải tìm đại ca hỏi cho rõ, cậu ấy MAN như vậy sao có thể biến thành đồng tính luyến ái a a a!!”

Cười khan vài tiếng, Lưu Ly ngẫm nghĩ nửa ngày cũng không thấy Tri Hỏa MAN chỗ nào. Trong lúc nhỏ đang bận suy tư, Dật Sử liên lạc với Tri Hỏa.
“Dật Sử tìm tớ có chuyện gì đấy?” Giọng nói sang sảng của Tri Hỏa vang bên tai Dật Sử.
“Đại ca, cậu đang ở đâu thế? Tớ có việc tìm cậu.”
Lần đầu tiên thấy Dật Sử giọng nghiêm túc nói chuyện với mình, Tri Hỏa ngạc nhiên một lát sau mới nói: “Tớ ở thành phía Đông.”
“Chờ tớ, tớ đến bây giờ!” Dứt lời, Dật Sử không để Tri Hỏa kịp hỏi thêm liền tắt kênh liên lạc.
Nghi hoặc gãi gãi đầu, Tri Hỏa không hiểu gì cả.
“Làm sao vậy?” Thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa, Bắc Hoàng Minh vừa quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Tri Hỏa.
“Tôi cũng không biết, Dật Sử nói muốn tới tìm tôi.”
“Vậy ở nơi này chờ đi, đợi cậu gặp cậu ấy sao, chúng ta đi đảo Hải Dương nhé.”
“Ừ, cũng được, mà nói mới nhớ, thành Đông chúng ta đi qua nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ tham quan riêng cùng nhau.” Nhìn thành phố cảng phía Đông tấp nập người qua lại, Tri Hỏa hưng phấn bừng bừng nói.
“Nếu cậu muốn thì đi thôi.” Sự cưng chiều ánh lên trong mắt, Bắc Hoàng Minh mới vừa cầm lấy tay Tri Hỏa, đã bị cậu kéo chạy về phía trước.
Thành Đông vì có hải cảng, lại là nơi duy nhất liên kết với bốn đảo phụ lớn, cho nên nơi này luôn rất náo nhiệt, thương nhân cũng đủ loại, thứ kỳ trân dị bảo gì cũng có. Tri Hỏa dường như không biết mệt xuyên qua khu chợ, có lúc còn cầm thứ hàng nào đó lên đánh giá, chăm chú ngắm nghía.
Đúng là trẻ con. Bắc Hoàng Minh tất nhiên cũng tùy ý cậu.
.
“Minh, bọn cậu ở đâu đấy?” Giọng Lưu Ly thông qua kênh riêng tư truyền vào tai Bắc Hoàng Minh.
“Ở chợ, để bọn tôi ra tìm hai người nhé?”
“Không cần, tôi qua đó được rồi.”
Trong chợ tuy rằng tấp nập nhưng may lại là một con phố thẳng tắp, không có lối rẽ quanh co gì khác, cho nên tìm được người cũng nhanh chóng, huống chi là một đôi nổi bật như Tri Hỏa cùng Bắc Hoàng Minh.
Vừa thấy được hai người, Dật Sử liền bước nhanh hơn đi qua, tới cách vài bước thì dừng lại, vừa định mở miệng gọi Tri Hỏa, đột nhiên ngậm miệng lại.
“Làm sao vậy?” Không phanh kịp, đầu Lưu Ly đụng luôn phải lưng Dật Sử. Xoa xoa cái trán đau, Lưu Ly ló đầu từ phía sau nhìn thấy khung cảnh hai người Tri Hỏa và Bắc Hoàng Minh, cũng trở nên im lặng.
Tri Hỏa đang cầm một chiếc vòng tay thủ công bện từ cỏ giơ lên trước mặt Bắc Hoàng Minh, mà Bắc Hoàng Minh luôn luôn lạnh lùng lúc này lại nở nụ cười nhàn nhạt, sự dịu dàng ánh lên trong mắt làm người khác khó có thể quên. Hắn ôm Tri Hỏa cả người gần như đang dựa vào ngực mình, cúi đầu tới gần bên tai cậu nhỏ giọng thì thầm gì đó. Nụ cười của Tri Hỏa lập tức trở nên vô cùng rạng rỡ, gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh liền lấy tiền đưa cho người bán hàng.
Người bán hàng đưa cho Bắc Hoàng Minh một chiếc vòng nữa. Tri Hỏa cầm chiếc vòng đeo lên tay Bắc Hoàng Minh, mà Bắc Hoàng Minh cũng đem vòng trên tay mình đeo lên cổ tay Tri Hỏa. Ngắm đôi vòng trên tay đối phương, hai người nhìn nhau cười.
“Dật Sử.” Lưu Ly khẽ gọi Dật Sử, trong giọng nói tràn đầy khẩn cầu, “Cậu nhất định đừng chia rẽ bọn họ nhé, có được không?”
Mím môi, Dật Sử không đáp lại, mà lớn tiếng gọi: “Đại ca!”
Vừa quay đầu lại, Tri Hỏa nhìn thấy Dật Sử cùng Lưu Ly liền cao hứng giơ tay lên vẫy. Chiếc vòng tay dưới ánh mặt trời đung đưa qua lại, lúc này hai người mới nhìn rõ, treo liền với nó là một viên ngọc hình trăng khuyết. Theo bản năng đưa ánh mắt nhìn đến cổ tay Bắc Hoàng Minh, quả nhiên trên vòng của hắn là viên ngọc hình mặt trời.
Dằn lòng lại, Dật Sử nói: “Đại ca, cậu qua đây một chút, tớ có lời muốn nói với cậu.”
Nghi hoặc nhìn biểu tình nghiêm trọng trên mặt Dật Sử, Tri Hỏa vẫn bước về phía cậu, mới vừa đi tới gần Dật Sử đã bị cậu giữ chặt kéo ra khỏi chợ.
Lưu Ly cùng Bắc Hoàng Minh cũng vội vàng đuổi theo.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Bắc Hoàng Minh vừa đuổi theo vừa hỏi Lưu Ly.
“Thực xin lỗi, tôi đã nói chuyện cậu với Tri Hỏa là người yêu cho cậu ấy biết.” Lưu Ly vẻ mặt áy náy nói, nhỏ không ngờ Dật Sử lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, không hề có chút ý định chấp nhận sự thực này.
Mím chặt môi, Bắc Hoàng Minh đột nhiên dừng bước.
“Cậu không đuổi theo nữa sao?”
“Không cần đâu, để bọn họ nói chuyện thẳng thắn một lần, tôi tin Tri Hỏa có thể giải quyết được.” Bắc Hoàng Minh đáp, nhưng hai tay buông xuống bên người đã vô thức xiết chặt lại.
Hắn đánh cuộc lần này, nếu Tri Hỏa đến ngay cả cửa ải Dật Sử cũng không thể vượt qua, vậy bọn họ chắc sẽ không cần… tiếp tục nữa phải không? Thừa dịp hiện tại tổn thương còn chưa lớn nên kịp thời buông tay thôi, tuy rằng Bắc Hoàng Minh đã hứa với Tri Hỏa tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc, nhưng hắn vẫn sợ, bởi vì hắn biết hết thảy sự thật, cho nên hắn so với Tri Hỏa càng sợ hãi.
Hắn sợ Tri Hỏa nếu khám phá ra mọi chuyện, so với trước sẽ càng chán ghét hắn, thống hận hắn. Nếu kết cục thật là như thế, vậy hắn cam tâm tình nguyện trú ngụ trong cái lốt Bắc Hoàng Minh giả dối này, vĩnh viễn không để Tri Hỏa biết mình chính là An Chấn Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.