Ăn Mày Tu Tiên

Chương 26: Có giá thầu nào cho viên đá thô




Tiếng reo hò vang vọng khắp trung tâm thương mại.
Những người không rõ nguyên do nhao nhao chạy tới xem kịch, tạo thành một nhóm lớn hóng hớt.
Sau khi toàn bộ viên đá thô được cắt ra, cấu trúc bên trong của viên đá nguyên bản mới thực sự lộ ra.
Chỉ thấy mặt cắt bóng loáng, có một phần ba mặt phẳng màu ngọc lam, thuộc loại ngọc thạch Thanh Thủy chất lượng trung bình.
Tuy rằng giá cả không cao, nhưng có kích thước khá lớn nên cũng có thể bán ra một cái giá tốt.
Các nhân viên bước lên phía trước và nói vào loa phóng thanh.
“Theo quy định của cửa hàng chúng tôi, người xem có thể đấu giá, còn người bán quyết định có bán hay không.”
“Có giá thầu nào cho viên đá thô đầu tiên không?”
Bên dưới xôn xao bàn luận về giá trị của miếng ngọc này.
“Tôi nghĩ chất liệu ngọc có thể nặng tới mười cân, tôi ra giá 100 ngàn.”
“Tôi ra giá 120 ngàn.”
“140 ngàn!”
Giá cao nhất là 140 ngàn, người bán có bán không?
Nhân viên công tác hỏi Tiểu Kha, cậu gật đầu, dù sao đây cũng chỉ là viên đá tệ nhất trong số những viên đá thô mà cậu chọn.
"Người bán đã đồng ý bán, chúc mừng hai vị.”
Người mua đến trả tiền rồi vui vẻ đặt hai nửa viên đá lên xe rồi chở về nhà.
Cắt đá thô thứ hai.
Mọi người tiếp tục hóng hớt, thậm chí còn mang cả ghế nhỏ đến cắn hạt dưa xem kịch nữa.
Viên đá thô thứ hai là một viên đá nhỏ, ngay cả thợ cả cầm dao cắt đá cũng cảm thấy không có hy vọng.
Chẳng mấy chốc, viên đá bị tách làm hai, để lộ những khía cạnh lộng lẫy bên trong. . Google‎ 𝗇ga𝙮‎ 𝐭ra𝗇g‎ ==‎ TrU‎ 𝑚Tru𝙮ệ𝗇.V𝗇‎ ==
"Ồ, nó lại ra nữa à?"
Tiểu Kha nhìn mọi người há to miệng, cậu không nói nên lời, thứ này khó trúng như vậy sao?
Trên khán đài Vương Tư Kỳ cũng kinh ngạc, không ngờ em trai cô lại may mắn như vậy, liên tiếp lấy được hai khối ngọc.
Sau khi được chuyên gia thẩm định, bề mặt ngọc có màu đen như mực và là loại ngọc đen có chất lượng cao nhất.
"Một khối ngọc đen rất đẹp, bên dưới có ai ra giá không!”
“Tôi đây, tôi đây, tôi ra giá 150 ngàn.”
“160 ngàn.”
“170 ngàn.”
“Muốn gây sự đúng không, 200 ngàn!”
“Giá cao nhất là 200 ngàn, người bán quyết định có bán hay không.”
Tiểu Kha vẫn lựa chọn bán đi, loại ngọc này không phải thứ cậu cần.
Thợ cả không khỏi giơ ngón tay cái với Tiểu Kha, tên nhóc này thật may mắn.
Viên đá thô thứ ba.
Lần này cắt là một khối đá lớn.
Một lúc sau, tảng đá lớn thô ráp được chia làm hai, không có gì ở giữa.
Mọi người thở dài, dùng hết may mắn rồi sao, thứ này quả nhiên rất khó trúng.
Tiểu Kha đi về phía lão sư phụ, cậu cũng không nhìn lầm, chỉ là ngọc đều nằm ở nửa bên phải của tảng đá thô, vừa rồi lúc cắt vừa vặn vòng qua mặt ngọc.
“Ông à, ông cắt từ đây xem.”
Tiểu Kha chỉ vào nửa bên phải của tảng đá thô và ra hiệu bắt đầu cắt từ đây.
“Được, đừng nản lòng, có thắng thì có thua.”
Lão sư phụ bắt đầu cắt nửa phải, lần này cắt rất nhanh.
Nguyên thạch tách ra, ánh sáng trắng xanh lóe lên trước mặt mọi người.
“Hay rồi! Ra hàng tốt rồi!”
"Với vẻ ngoài này, ngọc trắng xanh chất lượng cao dường như thuộc loại Nhu Băng Chủng.”
"Một khối bạch ngọc lớn như băng, trời ơi, tôi tê hết cả người rồi.”
Nhân viên công tác còn chưa kịp lên đài kêu gọi thì dưới khán đài đã bắt đầu nhao nhao báo giá rồi.
“Tôi ra giá 500 ngàn!”
“5000 ngàn mà dám tranh bạch ngọc như băng á? Về nhà ăn hành tây trộn đậu hũ đi, cũng là màu xanh trắng, tôi ra giá tám mươi vạn!"
“850 ngàn!”
“900 ngàn!”
“1 triệu!”
Nhân viên công tác thấy không ai đấu giá nữa, tuyên bố giá cao nhất là một triệu.
Tiểu Kha vẫn lựa chọn bán ra.
Vương Tư Kỳ muốn Tiểu Kha đừng bán, cầm về nhà làm vật kỷ niệm cũng được.
Viên đá thô thứ tư.
Người khác không tranh cãi nữa, mà lẳng lặng chờ đợi kết quả cắt đá.
“Cái gì!”
Tảng đá thô bị tách ra, lần này xung quanh không còn một tiếng động nào nữa, tất cả mọi người, kể cả thợ cắt đá đều kinh ngạc nhìn bề mặt cắt mịn màng.
Bề mặt ngọc bích có màu sắc thuần khiết, trắng tinh khiết, giống như những đám mây trắng trên bầu trời.
“Đây là.... Băng Chủng Bạch Ngọc!”
Lần này người tụ tập lại càng đông hơn, ngay cả nhân viên và giám định viên trong tiệm ngọc cũng bước ra xem.
"Chất lượng này, màu sắc này, mẹ kiếp!”
“1 triệu!”
“Một triệu hai trăm.”
“Hai triệu, cửa hàng ngọc thạch của tôi đã lấy rồi, hy vọng mọi người ở đây có thể nể tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.