Ăn Mày Tu Tiên

Chương 294: Giữa phòng




Một thành viên cấp cao của tổ chức áo đen trả lời thành thật. “Nơi đây là trụ sở của tổ chức áo đen.”
“Chúng tôi nhận ủy thác từ nhà họ Vương ở Kyoto, họ yêu cầu đưa Vương Văn Nhã đi.”
Ánh mắt Tiểu Kha hơi sững lại, lẩm bẩm.
“Lại là kinh đô Vương gia sao, một đám khốn nạn!”
Khi Vô Cực bước vào căn phòng nơi Vương Văn Nhã bị giam giữ, ông ta chợt thấy hai người một chó đang đánh nhau.
Không bao lâu sau.
Vô Cực dẫn một người phụ nữ có thân hình nóng bỏng, khí chất tao nhã ra khỏi tòa nhà.
Phía sau là một con chó trắng lớn bước theo từng bước nhỏ. Xa hơn nữa còn có hai người áo đen quần áo tả tơi, vô cùng chật vật... Đầu óc Vương Văn Nhã trống rỗng.
Cô ấy ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt có phần hỗn loạn.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Gặp lại chị Tư, Tiểu Kha hưng phấn chạy đến kiểm tra.
Nhận ra không có gì nghiêm trọng, cậu thở phào nhẹ nhõm. Cậu nắm tay chị, mỉm cười nói.
“Chị Tư, cùng em về nhà thôi.”
???
Vương Văn Nhã cau mày nhìn chàng trai khôi ngô trước mặt.
Cô ấy không quen anh ta, tại sao anh ta lại gọi cô ấy là chị?
Thấy mình bị chàng trai nắm tay, má cô ấy đỏ bừng, lập tức rút tay ra. “Anh... Anh là ai?”
“Hả?”
Tiểu Kha sốt ruột đi tới đi lui, mày cau lại như quai bánh chèo.
“Sao chị không nhận ra mình, chẳng lẽ chị ấy mất trí nhớ?
Mọi người trong tổ chức áo đen đần ra.
Chàng trai mới vừa rồi còn đại sát tứ phương, sao giờ lại sốt ruột như khỉ vậy?
Tiểu Kha cẩn thận quan sát chị gái, Vương Văn Nhã cũng đánh giá Tiểu Kha. Bỗng nhiên, Tiểu Kha bế chị Tư lên.
Cái ôm công chúa đột ngột này làm Vương Văn Nhã vô thức nắm chặt vạt áo.
Mùi sữa quanh quẩn trong mũi cô ấy vô cùng thơm ngọt.
Động tác thân mật này khiến trái tim cô ấy rung động, hai má đỏ bừng như trái đào chín.
Ngẩng đầu nhìn lại, gương mặt người đàn ông hoàn hảo không hề có khuyết điểm.
Quả là soái ca trong soái ca.
Rúc vào trong lồng ngực anh ta, Vương Văn Nhã cảm thấy an toàn không thể giải thích được.
“Ngự Quỷ, Vô Cực, Diêm La, nhanh theo ta đến mật thất.”
Sát Hoàng trầm giọng nói rồi nhanh chóng biến mất.
Ba người còn lại cũng hơi gật đầu, bước nhanh vào bên trong căn cứ. Tiểu Kha nhận thấy bốn người đã rời đi, nhưng cậu không quan tâm. “Tiểu Hắc, chúng ta về nhà thôi!”
Cậu ôm chị Tư đi về phía lối ra.
Tiểu Hắc bước từng bước, theo sát phía sau chủ nhân.
Đám sát thủ nhìn hai người đứng xa xa nhìn hai người rời đi, nhưng không ai dám bước lên ngăn cản...
Cùng lúc đó. Sát Hoàng và ba đường chủ đã đi vào mật thất. Bốn bức tường của căn phòng được che kín bởi các văn tự kỳ dị.
Những dòng văn tự đó như thể có ma lực khiến người ta chỉ cần nhìn vào đã cảm thấy choáng váng.
Giữa phòng có một vũng máu và một con trăn khổng lồ dài hai mươi mét đang cựa quậy trong đó.
“Nếu thằng nhóc này đã biết vị trí căn cứ của chúng ta, vậy càng không thể để nó yên!”
“Ba người các ngươi phối hợp với ta.”
Nói xong, Sát Hoàng dùng máu vẽ ra một trận pháp quỷ dị.
Những dòng văn tự đó như thể có ma lực khiến người ta chỉ cần nhìn vào đã cảm thấy choáng váng.
Giữa phòng có một vũng máu và một con trăn khổng lồ dài hai mươi mét đang cựa quậy trong đó.
“Nếu thằng nhóc này đã biết vị trí căn cứ của chúng ta, vậy càng không thể để nó yên!”
“Ba người các ngươi phối hợp với ta.” Nói xong, Sát Hoàng dùng máu vẽ ra một trận pháp quỷ dị. Từng luồng khí đen tuôn ra từ trận pháp, hướng đến con trăn khổng lồ.
“Bổn hoàng luyện võ đạo hơn chín mươi năm, hai mươi tuổi đột phá nội kình, ba mươi hai tuổi thành bậc thầy, năm mươi ba tuổi thành bậc thầy võ đạo!”
“Bây giờ vừa mới thoáng qua tiên cảnh thì đã bị thằng nhóc này chém một tay.
“Thù này không báo, hận trong lòng ta không thể nào nguôi.”
“Hôm nay dù có chết, ta cũng phải diệt trừ mối họa này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.