Ăn Mày Tu Tiên

Chương 37: Chị em đưa em tới đây




Cậu bé nói rất nghiêm túc, khuôn mặt non nớt rất nghiêm túc.
Tay nhỏ vung lên, bác sĩ Lý bị đẩy lùi sau vài bước.
Bị bẽ mặt, ông ta vừa định mắng cậu bé không hiểu quy củ, không biết tôn trọng người lớn thì phát hiện cậu bé lấy ra một hộp ngân châm và bắt đầu châm cứu.
"Nhóc con!"
Bác sĩ Lý đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy cậu bé tay cầm ngân châm khẽ búng một cái, ngân châm đâm vào huyệt Linh Cốt.
"Cái gì? Phi... phi châm, nhóc tuổi còn nhỏ như vậy sao lại biết phi châm?"
Phi châm là một kỹ thuật châm cứu, ông ta phải mất hơn mười năm châm cứu mới có thể thành thạo được.
Nhưng một đứa nít ranh châm huyệt chính xác và dứt khoát như vậy có bình thường không?
"Dì ơi, dì đừng căng thẳng nha, cháu sẽ làm nhẹ nhàng."
Mặc dù mẹ Lâm muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy em bé đáng yêu như thế, trong lòng cũng bớt cảnh giác.
Tiểu Kha liên tục châm kim, linh khí hội tụ ở ngân châm đâm vào huyệt đạo.
Đây là dẫn châm độ khí, mười tám châm Huyền Dương, là loại đơn giản nhất mà sư phụ dạy cho cậu.
Bây giờ cậu bé thi triển nó rất thành thạo.
"Linh Cốt, Đại Bạch, Công Tôn, Hành Giang, Ngoại Cốt..."
Tổng cộng mười tám châm đều được cắm vào từng huyệt đạo một cách chính xác.
Người ta thường nói người ngoài nghề hóng cho vui, người trong nghề thì thấy cánh cửa mở ra.
Bác sĩ Lý kinh ngạc nhìn từng chiếc ngân châm đâm vào huyệt đạo, kỹ thuật này thật khéo léo!
Trong trung y, ung thư là một tình trạng tắc nghẽn lưu thông máu trong cơ thể con người, hình thành các khối u ngăn chặn luồng không khí lưu thông.
Vì vậy, mục đích chung của châm cứu là loại bỏ tắc nghẽn và phục hồi luồng khí vận chuyển trong cơ thể.
Nhưng châm pháp này có tác dụng gì thì ông ta không thể hiểu ngay được.
"Dì ơi, bây giờ dì cảm thấy thế nào?"
Tiểu Kha chớp mắt nhìn dì Lâm.
Mẹ Lâm cười nhạt, trong lòng ngày càng yêu thích đứa nhóc này.
"Dì cảm thấy bụng rất ấm, rất nóng, rất thoải mái."
Tiểu Kha cười tủm tỉm gật đầu, trông có vẻ hiệu quả không tệ.
Kết hợp với thuốc trung y, có lẽ hai tuần là có thể khôi phục hơn nửa rồi.
Mười tám châm Huyền Dương không chỉ chú trọng kỹ thuật mà còn phải khống chế linh khí đưa vào, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả chữa trị cơ thể.
Bác sĩ Lý không biết chuyện này cũng là bình thường, dù sao ông ta chỉ là người thường.
Làm xong, Tiểu Kha lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết ra phưng thuốc rồi đưa cho bác sĩ Lý ở bên cạnh.
Nhìn dòng chữ đẹp đẽ trên tờ giấy, bác sĩ Lý nhảy dựng lên như bị điện giật.
"Rắn... Lưỡi rắn và cỏ Long Đảm còn có thể phối hợp như vậy ư?"
"Cái này..."
Nhìn cậu bé phúc hậu và vô hại ở bên cạnh, bác sĩ Lý muốn quỳ xuống lạy.
Hành nghề y mấy chục năm, hôm nay ông ta tâm phục khẩu phục một đứa trẻ.
"Khụ khụ... xin hỏi tôn tính đại danh của sư phụ nhóc, ông ấy sống ở đâu?"
Bác sĩ Lý đỏ mặt nói, chỉ trách vừa nãy mình xúc động quá.
Tiểu Kha vừa nghe ông ta muốn tìm hiểu về sư phụ của mình thì vội vàng trả lời mình không có sư phụ.
Cậu bé không muốn lộ ra sư phụ của mình, với lại cậu cũng không biết sư phụ của mình ở đâu.
Thấy không thể hỏi được gì, bác sĩ Lý ngồi ở mép giường kiểm tra sức khỏe cho mẹ Lâm.
"Quá thần kỳ, nơi tắc nghẽn đang dần khôi phục, quả là thần y!"
Nói chuyện với nhau một lát, hai người trở lại phòng khách.
Vừa bước vào, cha Lâm đã nắm tay bác sĩ Lý hỏi tình hình.
Mọi người cũng tỏ ra lo lắng chờ đợi phán quyết của ông ta.
Bác sĩ Lý cười vui vẻ, vỗ vai cha Lâm nói.
"Không cần lo lắng, sức khỏe của phu nhân đang có chuyển biến tốt đẹp, không lâu sau sẽ khôi phục hoàn toàn."
"Cái gì?"
Mọt đám người kinh ngạc kêu lên, tin tức đẹp quá tốt cũng quá không chân thật.
"Ông Lâm, lần này phải cảm ơn cậu nhóc thần y này."
Bác sĩ Lý giải thích cặn kẽ mọi việc, thỉnh thoảng ánh mắt của ông ta lại đặt lên người Tiểu Kha đứng ở bên cạnh.
Nghe đến hết, cha Lâm rưng rưng nước mắt cúi người với cậu bé.
Lâm Hiểu Hiểu và anh trai cô ấy cũng vậy.
Việc này khiến Tiểu Kha không biết phải ứng phó làm sao.
"Chú Lâm, chị Hiểu Hiểu mau đứng dậy đi."
Giọng nói mềm mại của cậu bé lọt vào tai mọi người, cha Lâm lập tức đáp lại.
"Dù thế nào đi nữa, thần y đã cứu mạng vợ của chú, cháu đều là ân nhân của nhà chú, cảm ơn cháu!"
Tiểu Kha chu môi, trong lòng cảm thấy kỳ cục kẹo.
Sau một hồi nói chuyện với nhau, cậu bé nhắc nhở nhà họ Lâm phải bốc thuốc đúng theo phương thuốc của mình và uống đúng giờ, chú ý đến các loại phải ăn kiêng.
Nhà họ Lâm muốn giữ cậu lại ăn cơm để cảm ơn cậu đàng hoàng, nhưng cậu muốn nhanh chóng về nhà, nếu không các chị sẽ rất sốt ruột.
Sau khi từ chối lời mời nhà họ Lâm, Lâm Hiểu Hiểu dẫn Tiểu Kha và bác sĩ Lỹ ra khỏi nhà.
Trên đường, bác sĩ Lý vẫn luôn khách sáo nói chuyện với cậu bé, nhưng cậu bé không để mình bị quay lòng vòng.
Mãi đến cửa khu dân cư, Tiểu Kha mới không tình nguyện kết bạn với tài khoản bác sĩ Lý V.
Lâm Hiểu Hiểu thấy Tiểu Kha không có xe, khó hiểu hỏi.
"Tiểu Kha, em tới đây kiểu gì vậy, không ai tới đón em à?"
Sao vậy được? Đương nhiên là bị các anh bắt cóc đưa tới đây.
Nhưng mà bây giờ cậu cũng không thể bảo họ tới đây đón cậu bé lần nữa được.
Tiểu Kha lắc đầu, tủi thân giải thích.
"Chị em đưa em tới đây, bệnh viện xảy ra chuyện nên chị ấy vội vàng rời đi rồi."
Sợ Tiểu Kha về nhà một mình sẽ gặp nguy hiểm, vì thế Lâm Hiểu Hiểu bắt taxi về nhà cùng Tiểu Kha.
...
Đến trang viên nhà họ Vương, Lâm Hiểu Hiểu ngơ ngác nhìn trang viên sang trọng này.
Tình hình này là như thế nào?
Cậu bé vội vàng nói dối rằng nhà cậu ở gần đây, cậu có thể tự đi về được.
Dưới ánh mắt dò xét của cô ấy, Tiểu Kha cố ý đi lòng vòng ở trang viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.