Ăn Mày Tu Tiên

Chương 47:  Ba người yên lặng dần




Cố Bưu hiển nhiên vẫn đang cảm thấy áy náy về vấn đề lúc nãy, sắc mặt hơi ảm đạm.
Ông cụ Cố cố ý uống trà với các chị, trên mặt thoáng nét cười nhẹ.
"Tiểu Hạo thế nào rồi, có nói sẽ quay về không?"
Ông cụ Cố nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng hỏi.
"Biên cương của cha đang loạn lạc, ước chừng vẫn phải một khoảng thời gian nữa mới trở về được, bên chị hai cũng vậy."
Vương Tư Kỳ nở nụ cười nhẹ, giải thích với gia chủ nhà họ Cố.
Ông cụ Cố nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói:
"Cháu không nói với nó chuyện em trai đã được tìm về sao?"
"Không nói ạ, nếu cháu nói thì còn ai canh giữ biên cương nữa?"
"Ha ha ha..."
Sau một hồi nói chuyện, người nhà họ Vương mới tạm biệt ra về.
Cố Bưu, Cố Bình An đến tiễn khách, Cố Thiển Nguyệt cũng nắm tay cha đi theo.
Tiểu Kha và các chị đã lên xe.
Cố Bưu nhìn thấy ánh mắt thất vọng của con gái không ngừng liếc nhìn vào bên trong xe.
Ông ta không nhịn được chế giễu:
"Ha ha ha, tên nhóc nhà họ Vương câu hồn con gái của cha đi mất rồi, không nỡ để mọi người đi cơ đấy."
Cửa sổ xe chưa được đóng lại, những người trong xe đều nghe rõ ràng.
Vương Tư Kỳ đáp lại với chú Cố Bưu:
"Sau này bàn tính chuyện đính ước từ nhỏ cho hai đứa, thế là chú Bưu đã trở thành thông gia của nhà bọn cháu rồi, ha ha ha."
Tất nhiên, mọi người đều biết đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng Tiểu Kha lại tin là thật.
Chẳng lẽ chị gái muốn mình kết hôn với Cố Thiển Nguyệt? Không thể nào, cho dù mình có chết cũng không đồng ý.
Chiếc xe chạy ra khỏi nhà họ Cố, lao nhanh về hướng trang viên.
Tiểu Kha kéo kéo áo của Vương Tư Kỳ, nhìn chị bảy với ánh mắt đáng thương.
"Chị bảy, em không muốn đính ước từ nhỏ với Cố Thiển Nguyệt."
Đôi mắt đẹp của Vương Tư Kỳ cong thành hình trăng khuyết, nhẹ nhàng chấm lên trán em trai.
"Thì em đừng đính ước thôi, các chị chỉ mong em được hạnh phúc, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ thôi."
"Dù em muốn làm gì, các chị cũng sẽ ủng hộ em."
Vương Văn Nhã gật đầu đồng tình, rất tán thành lời nói của em gái.
Trang viên nhà họ Vương.
Chiếc xe nhanh chóng đến trước biệt thự, ba người xuống xe, bước vào biệt thự.
Dì Lam và người hầu đã dọn dẹp sạch sẽ các phòng.
Sau khi tắm rửa, Tiểu Kha trở về phòng nằm xuống, nhưng tâm trạng lại trở nên căng thẳng.
Cậu đếm từ mười đến một trong lòng.
Mười, chín, tám... ba, hai, một!
Vừa đếm đến số một, cánh cửa phòng của cậu cũng được mở "rầm" một tiếng.
Chị tư lại đến phòng mình ngủ ké rồi, tâm trạng tốt đẹp vừa nãy đột nhiên tan biến.
Chị tư nằm lên giường, ôm choàng lấy Tiểu Kha hôn lên một cái.
Cậu đã đoán trước được điều này rồi.
Tiếp theo sẽ đến lượt chị bảy xuất hiện.
Quả nhiên, chỉ vài giây sau, một bóng hình nữa xông vào phòng.
Vương Tư Kỳ cũng ôm theo một cái gối vào phòng.
Một giường có ba người nằm, Tiểu Kha nằm ở giữa rất khó di chuyển, sợ xoay người một cái sẽ bị hai người ôm chặt trong lòng.
Tiểu Kha hỏi bằng giọng sữa trong bóng tối:
"Chị, em có phải sắp đăng ký vào trường rồi không?"
Vương Tư Kỳ dùng bàn tay ngọc vuốt ve má em trai.
"Ừ, chị đã đăng ký cho em vào mẫu giáo rồi."
"Ơ? Em không muốn vào mẫu giáo, em có thể vào lớp một luôn được không?"
Vương Văn Nhã chen ngang không đúng lúc:
"Nếu em không gây dựng nền tảng vững chắc từ nhỏ, con đường học tập của em sẽ càng khó khăn hơn."
Tiểu Kha suy nghĩ cẩn thận, kiến thức cấp một hiện nay cậu đã thuộc làu, thậm chí lên cấp hai cũng không sao.
Năng lực học tập của luyện khí kỳ rất mạnh, đọc nhanh như gió, lại còn đọc đến đâu nhớ đến đấy, kiến thức cấp một đối với cậu thật sự quá đơn giản.
Cuối cùng Tiểu Kha nũng nịu trong lòng hai chị gái, khiến họ dần dần nhượng bộ, hứa cho Tiểu Kha một cơ hội.
Nếu ngày mai có thể giải được đề cấp một, sẽ không cần phải vào mẫu giáo.
Thực ra Vương Tư Kỳ cũng đã có kế hoạch, trước đó cô ấy đã thấy Tiểu Kha tính ra được hai ly trà sữa 16 đồng bao nhiêu tiền.
Đây đã là bài toán cộng cấp một, và em trai còn thông minh hơn mấy đứa trẻ nhỏ bình thường.
Ba người yên lặng dần.
Ánh trăng cao treo trên bầu trời, người hầu cũng kết thúc ngày làm việc bận rộn để đi ngủ nghỉ.
Tiểu Kha nhìn hai chị gái, mặc dù mùi thơm ngọt ngào, làn da của chị ấm áp và săn chắc, nhưng lại ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của cậu.
Cuối cùng, bờ môi lạnh buốt của hai chị gái lại đặt lên hai bên má cậu.
Tiểu Kha từ từ thoát ra khỏi người họ, đi đến bên giường, sau đó lén lút chạy lên tầng ba.
Tới phòng của Vương Tư Kỳ, Tiểu Kha bỗng thấy hưng phấn, cuối cùng cũng vượt qua vòng vây của hai chị.
Cậu ngồi trên giường lớn, một hơi nuốt hai viên Nạp Khí đan, ngồi xếp bằng và chìm vào tu luyện.
Trong quá trình tu luyện, xung quanh Tiểu Kha có ánh sáng bạc lưu chuyển, nhưng đột nhiên có một luồng sáng đen lướt qua rất nhanh rồi biến mất.
Dường như mọi thứ đều rất bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.