Ngày tháng trôi qua trong tiếng đếm "một hai, một hai", chớp mắt đã qua nửa tháng, kì quân sự cũng sắp kết thúc.
Hôm nay là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng và kiểm tra, hiếm khi Nhược Hi không đến muộn.
"Ha ha, Nhược Hi, hôm nay cậu đến sớm hơn rồi đó."
"Chứ sao." Nghe được Triệu Vũ cảm thán, Nhược Hi vô cùng đắc ý.
"Mới cho cậu chút sơn cậu đã mở xưởng nhuộm." (Đại ý là mới khen xíu đã đắc ý)
"Được đằng chân, lân đằng đầu cũng không phải người tốt!"
"Cái thằng nhóc này!"
"Dương Nhất, đừng lý sự với cậu ấy. Cậu quên chấp niệm của tên đó là là gì rồi hả?"
"Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Ha ha ha...." Hai người nhìn nhau cười ha hả. (Ý nói Nhược Hi kiểu nào cũng đáp lại được)
"......."
"Các bạn sinh viên, tôi biết trong kì quân sự, các bạn đã rất cực khổ và vất vả. Hôm nay sẽ là bài kiểm tra cho nửa tháng vừa qua." Khi Nhược Hi đang cạn lời không phản bác nổi hai người họ, trưởng huấn luyện viên bắt đầu bài phát biểu.
"Kết quả huấn luyện quân sự đã có. Tôi xin chúc mừng các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên khi học đại học."
Sau quá trình kiểm tra ròng rã ba tiếng, một thông báo này coi như là dấu chấm viên mãn cho những câu chuyện trong kì quân sự. Sau đó, mọi người chia nhau chụp ảnh. Giống như một câu hỏi ẩn dụ "Dưa hấu có ngọt không? – Ngọt", Nhược Hi đã tạm biệt kì quân sự và bắt đầu cuộc sống đại học như vậy đó.
Trong tiết học hôm sau, lớp học tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Nhược Hi cúi đầu đi vội đến chỗ ngồi trống cạnh Triệu Vũ, sau đó như người không xương nằm dài trên bàn không nhúc nhích. Nhưng mà Nhược Hi không ngủ, chỉ là không muốn mở mắt, không muốn nói chuyện.
Cậu lắng nghe tiếng nói chuyện xung quanh, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân.
"Nhược Hi nhìn mệt mỏi quá, thương quá i." Một bạn nữ nhìn Nhược Hi sống dở chết dở thì đau lòng thản thốt.
"Đúng luôn, nhưng mà Nhược Hi ngủ nhìn cũng đáng yêu quá."
"Da trắng, mi cong dài, sóng mũi thẳng tắp."
Aaaaa, tui hong chịu nổi nữa, tui xỉu đây."
Một đám con gái đáng ghét, cứ tíu ta tíu tít như bầy chim sẻ ồn chết đi được! Mau ra chỗ khác mà nói! Ồn muốn chết luôn rồi! Nội tâm Nhược Hi điên cuồng gào thét, nhưng cậu thật sự không thể còn cách nào khác ngoài chịu đựng họ. Vì cậu không muốn đứng dậy!
Nhược Hi chỉ còn cách quay đầu sang hướng khác.
"Này, cậu có nghe nói có một sinh viên năm hai chuyển trường đến không, cũng đẹp trai lắm á! Không ngờ trên đời có người đẹp trai vậy luôn!"
"Ừ ừ, tớ có nghe nói, thật sự đẹp trai, không biết anh ấy với Nhược Hi ai đẹp trai hơn."
"Sao mà so sánh được, hai người này đẹp không cùng một kiểu. Nhược Hi là kiểu thanh tú dễ thương, còn đàn anh là kiểu đẹp trai lạnh lùng ấy."
"Vậy anh ấy tên gì? Nhà ở đâu? Có sở thích gì không? Anh ấy thích kiểu con gái như thế nào?
Còn nữa, còn nữa..."
"Cậu đang tra khảo hả? Với lại, tớ mới nhìn thấy anh ấy có một lần, làm sao tớ biết được nhiều như vậy.
Tớ chỉ biết, anh ấy tên Thượng An Thần."
"Cậu nói gì???" Nhược Hi nhảy ra trước mặt cô gái, vẻ mặt khó tin.
"Hả?" Cô gái giật mình sau đó đỏ mặt nhìn gương mặt thanh tú trước mắt, ngay cả Dương Nhất và hai người khác đang buồn ngủ cũng giật mình nhìn Nhược Hi mất kiểm soát, tên này đang làm cái gì vậy?
"Anh ấy tên gì? Cái người chuyển trường đó."
"Anh ấy... anh ấy tên... tên là Thượng An Thần."
Anh ấy tên Thượng An Thần, anh ấy tên Thượng An Thần, Thượng An Thần, Thượng An Thần.
Những từ này cứ luẩn quẩn trong đầu của Nhược Hi.
Anh ấy là Thượng An Thần!