Tô Nhiên hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà lại có thể ở sơn trại gặp được người quen, có điều nàng cùng người quen này khi lần đầu gặp mặt cảnh tượng thật là không khéo.
Cụp mi rũ mắt mà đứng ở nơi đó, nàng dùng dư quang liếc nhìn nam nhân phía trước đang ngồi trên ghế.
Nàng liếc mắt một cái liền nhận ra, người này đúng là bạn đồng hành lúc trước ở rừng cây nhỏ sờ thi, cũng chính là người trên lệnh truy nã Nhị đương gia của Mai Hoa Trại - La Thuận Phong.
Nhìn thấy hắn, Tô Nhiên nhớ tới ngọc bội của Ân Hoa còn ở trong tay hắn a.
La Thuận Phong như cũ vẫn mặc trang phục màu đen, trên tay đang nhéo thứ gì. Trước khi đám người Tô Nhiên tiến vào, hắn đang cùng thủ hạ thương lượng về thuyền muối kia.
Lúc này đây, thật là bí quá hoá liều. Trộm thuyền muối không cần bao nhiêu kỹ thuật, chỉ cần có mấy tay thuộc hạ, lại quen thuộc đường thủy là có thể làm được rồi.
Đặc biệt là thuyền quan, không ai dám trộm, thông thường trông coi cũng ít, cùng lắm có người gan lớn trộm một bao, chỉ có thể chính mình âm thầm mà bán.
Bên cạnh khúc mương của huyện Văn Thủy là sông Thông Quảng, mặt sông tương đối rộng, lại cách thị trường muối ở Tề Châu không xa, mỗi tháng đều sẽ có đội tàu ngừng ở nơi này.
Trộm muối không khó, khó chính là bán muối, sở dĩ nói là bí quá hoá liều, bởi vì lén tiêu thụ muối là trọng tội.
Hai chiếc thuyền muối này, hắn cũng là nhìn chằm chằm thật lâu, thứ nhất rõ ràng không phải thuyền quan lại không có người trông coi, thứ hai hắn cũng tìm hiểu qua muối này không thuộc về thương muối ở Tề Châu.
Vô chủ không người canh, giống như là tay nào đó mới từ nơi khác lấy tới, phát hiện bán không được hoặc là không có năng lực bảo hộ liền bỏ thuyền đi.
Hiện giờ thuyền bị cướp, chủ nhân kia vốn nên xuất đầu đi, biết là ai mới hảo nghĩ đến bước tiếp theo nên làm cái gì.
Hắn tâm tư suy xét nên không đem ba tên trộm ở trên thuyền để trong lòng, chỉ tùy ý quét mắt liền không hề nhìn bọn họ.
Khi La Thuận Phong suy xét vấn đề muối, trong lòng Tô Nhiên cũng không nhàn rỗi.
Nàng nhớ tới trong truyện một tình tiết.
Khi Tô Tịch mua muối, vì giá muối cao mà phát sầu, vừa lúc Ân Hoa bồi tại bên người.
Vì thế, Ân Hoa phát hiện chính mình thế nhưng chưa bao giờ biết cuộc sống bá tánh lại khốn khổ như thế, ca ca hắn mỗi lần đều là hai ba mươi chiếc thuyền muối, mà bá tánh bình thường lại vì một đấu muối mà khó xử.
Vì thế hắn hạ lệnh đem hai thuyền muối của mình phân phát cho bá tánh địa phương.
Tô Tịch đương nhiên là không chịu nhận, bất quá Ân Hoa nói, đây không phải vì nàng mà là vì toàn thể bá tánh nghèo khổ.
Tô Tịch cảm động rơi lệ, lại lần nữa cảm thấy Ân Hoa quả thật không giống các con cháu nhà giàu khác.
Không dám nói tình tiết này nhất định có liên hệ với sự kiện trước mắt, nhưng mà suy xét đến nữ chính ở đây, lại suy xét đến bản thân tác giả cũng tại đây, La Thuận Phong trộm muối rất có khả năng chính là của Ân Hoa.
Nàng có phải có cơ hội lợi dụng chuyện này để cho mình cải thiện một chút điều kiện sinh hoạt hay không, ít nhất là không cần phải ở trong cái động ẩm ướt lầy lội bùn đất kia.
“Nhị đương gia, chính là ba người bọn họ.” Phùng Xung đem ba người tiến vào liền thô giọng nói.
La Thuận Phong giương mắt, không chút để ý hỏi: “Tên gì? Người ở đâu?”
Tô Nhiên cảm thấy người này không phải hạng người thích lạm sát, khi ở trong rừng cây hắn cũng buông tha nàng.
Tốt xấu hai người cũng từng gặp mặt một lần, nếu có thể hảo hảo nói chuyện thì tốt.
Tô Nhiên nghĩ, trên mặt nở một nụ cười lấy lòng, mở miệng muốn tạo giao tình: “Nhị đương gia, thật trùng hợp lại gặp nhau rồi.”
La Thuận Phong thần sắc bất biến. Hắn đã sớm nhận ra Tô Nhiên, biểu tình ngoan ngoãn lấy lòng này cùng với ngày đó trong rừng cây quả thực giống nhau như đúc.
Hắn không nói chuyện, chỉ nheo lại mắt, giống như là đang cân nhắc muốn hay không nhận ra Tô Nhiên.
Lúc này, Hà Hành Tu bên cạnh Tô Nhiên không lạnh không nhạt mà nói: “Các ngươi cho rằng trộm được muối là xong? Bán không được thì có ích lợi gì?”
Một người nhỏ nhỏ gầy gầy bên cạnh La Thuận Phong mở miệng: “Nói như vậy ngươi biết muối này nên bán thế nào?”
Hắn vừa mở miệng, Tô Nhiên liền nghe ra đây là người đêm qua đỡ Tô Tịch một phen, hình như kêu Mao Lục.
Hà Hành Tu vẫn duy trì tư thế đứng cao ngạo: “Đã là phi pháp đoạt được, tất nhiên là phải dùng phương pháp bất chính. Hà mỗ cho dù biết, cũng sẽ không trợ Trụ vi ngược.”
“Ta thích người có cốt khí.” La Thuận Phong âm dương quái khí, lại nhìn về phía Tô Nhiên, hỏi, “Ba người các ngươi là quen nhau?”
Tô Nhiên nhanh chóng lắc đầu, nghe giọng điệu của La Thuận Phong kia liền giống như không phải chuyện tốt lành gì.
Nào biết Tô Tịch lời lẽ chính đáng: “Chúng ta tuy rằng cùng Hà tiên sinh mới quen nhau, nhưng đã bị một thân ngạo cốt của hắn thuyết phục.”
Tô Nhiên trộm túm túm quần áo Tô Tịch, muội muội này thỉnh thoảng sẽ phát tác bệnh nữ chính. Ai bị hắn thuyết phục a? Đây là loại người không thức thời.
“Ca, huynh càng nhường nhịn hắn sẽ càng khi dễ.” Tô Tịch đẩy tay Tô Nhiên ra, nhìn về phía La Thuận Phong, “Chúng ta chỉ là nhầm lẫn leo lên cái thuyền kia, lại bị các ngươi liên lụy, nhìn thấy việc phạm pháp. Các ngươi bất quá là ỷ vào người đông thế mạnh, không có vẻ vang gì, đây…… một chút cũng không công bằng!”
Lời này tuy rằng nghe qua có chút Mary Sue, nhưng đừng quên đây là nữ chính nói ra nha, nữ chính là gì, nàng chính là Mary Sue tồn tại.
Tô Nhiên một lần nữa cúi đầu. Như vậy cũng tốt, lấy ra uy phong của nữ chính làm hắn mê luyến ngươi yêu ngươi, sau đó chúng ta liền ở lại trong trại đây, mỗi ngày đều có thịt cá.
Bên kia Hà Hành Tu nghiêng đầu, vẻ mặt khâm phục mà nhìn Tô Tịch.
Ai ngờ La Thuận Phong nghe xong vui vẻ nói: “Công bằng? Ca ca hôm nay tâm tình tốt, khuyên ngươi một câu, nếu có người nói cho ngươi thế giới này là công bằng, vậy ngươi tốt nhất cách hắn xa một chút, người nọ không phải là đầu óc có điều xấu thì chính là muốn gạt ngươi.”
Tô Nhiên:…… Hào quang nữ chính không hiển linh.
Hắn quay đầu phân phó: “Nếu ba người này có cốt khí như thế, liền thả lại trong sơn động, cũng không cần cấp ăn uống.”
Đừng a!
Tô Nhiên giơ lên tay phải: “Cái kia…… Ta còn có chuyện muốn nói.”
Nàng làm học sinh mười mấy năm, thói quen giơ tay phát biểu này một chốc không sửa được.
La Thuận Phong câu môi: “Nếu là muốn tạo giao tình liền miễn đi.”
Tô Nhiên lắc đầu: “Ta biết thuyền muối kia là của ai.”
Vài tên sơn trại liếc nhìn với nhau, La Thuận Phong hỏi: “Ai?”
Tô Nhiên xoa xoa mũi, trong phòng này có than hỏa, so với sơn động nàng ngốc đêm qua ấm áp hơn nhiều, lúc mới từ bên ngoài tiến vào mũi có chút ngứa.
“Có thể đêm nay không để chúng ta ở sơn động được hay không?”
La Thuận Phong bật cười: “Nói tên một người liền muốn đổi chút chỗ tốt?”
Tô Nhiên: “Tin tức cũng là tiền, nếu hợp tác vui vẻ ta có lẽ còn có thể giúp ngươi đem muối bán đi.”
“Khẩu khí không nhỏ.” La Thuận Phong nghiêng đầu nhìn về phía Mao Lục.
Mao Lục suy nghĩ nói: “Chỉ có phòng của Hầu nãi nãi mới còn có chỗ ở.”
La Thuận Phong gật đầu, nhấc cằm hướng về phía Tô Nhiên: “Nói đi.”
Tô Nhiên ho nhẹ một tiếng: “Thuyền này là của nhị công tử Túc Vương phủ Ân Hoa.”
La Thuận Phong: “Ngươi chơi ai chứ? Ai không biết việc quan muối là từ thế tử của Túc Vương phủ quản lý.”
Tô Nhiên thầm nghĩ, tổng không thể nói cho hắn truyện này là ta viết, cho nên là ta có góc nhìn của thượng đế.
Nàng hỏi: “Chính là có hai chiếc thuyền muối?”
La Thuận Phong không nói chuyện, vẻ mặt của hắn khẳng định hiểu rõ câu trả lời này.
Tô Nhiên trong lòng lại kiên định một chút, tiếp đó nói: “Ta đối với tính cách của Ân Hoa còn tính là có hiểu biết, có một phương pháp có thể làm chuyện trộm thuyền muối không bị truy cứu.”
La Thuận Phong nhìn ra kịch bản của Tô Nhiên, vì thế chủ động hỏi: “Có phải còn phải cho ngươi chút chỗ tốt, ngươi mới có thể nói hay không?”
Tô Nhiên thật ngượng ngùng cười cười, đây không phải vô nghĩa sao? Không có chỗ tốt ai làm nha.
La Thuận Phong cũng cười: “Vậy ngươi liền tự mình giữ lại đi, có thể để Diêm Vương dưới kia nhìn xem có muốn nghe hay không.”