Tô Nhiên một bên nhỏ giọng hít hà để hóa giải cảm giác cánh tay tê mỏi, vừa nghĩ nên làm sao để tốc chiến tốc thắng.
Ân Kỳ từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn nàng: “Ngươi đang suy nghĩ làm thế nào để trốn sao?”
Tô Nhiên: “Ngươi không cần nói chuyện, vạn nhất ngươi lại lấy mấy thỏi vàng ra, ta tham tài như vậy sợ cầm lòng không được.”
Ân Kỳ cười một tiếng, tâm tình có vẻ không tồi: “Ngươi là bằng hữu của cháu trai Tào Chung Văn? Ngươi lấy kéo ra đi, việc này ta có thể không truy cứu.”
Tào Vân Thiên hiển nhiên không quen biết người này, nhưng vừa rồi lại nói mấy lời có ý giúp. Ân Kỳ cảm thấy suy đoán này rất hợp lý.
Cảm giác tê mỏi đỡ hơn rất nhiều, Tô Nhiên giữ ổn kéo: “Ta lại không tin.”
Tô Nhiên bị hắn nhìn chằm chằm nên toàn thân không được tự nhiên, ai kêu nàng trước mắt đang ở thế hạ phong.
Nàng đem một cái bao tải bên chân nhặt lên, ném qua cho Ân Kỳ: “Tròng lên đầu.”
Ân Kỳ: “…… Kỳ thật ngươi có biện pháp tốt hơn.”
Tô Nhiên đẩy đẩy kéo: “Nói ít làm nhiều đi, mau tròng lên.”
Ân Kỳ nhìn bao tải, một lát sau nhìn Tô Nhiên cười cười, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, đem bao tải tròng lên trên đầu. Mật thất vốn chẳng có vài tia sáng gì, vừa tròng bao tải lên liền cái gì cũng nhìn không thấy.
Không có ánh mắt bức người nhìn chằm chằm, Tô Nhiên hành động thuận tiện chút.
Nàng một bên nắm chặt kéo, một bên đem dây thừng cầm ở trong tay, phân phó nói: “Lui về sau chậm chút.”
Ân Kỳ chỉ lui một bước liền đụng tới ghế dựa phía sau.
Tô Nhiên: “Ngồi xuống, chậm một chút.”
Ân Kỳ theo lời ngồi xuống.
Tô Nhiên chậm rãi đứng dậy, động tác cực nhanh mà đem kéo nâng lên, đặt ở chỗ cổ của Ân Kỳ, quay người đứng ở phía sau hắn.
Nàng đứng vững sau ghế dựa, một tay đem dây thừng trói vài vòng trên người Ân Kỳ, sau khi xác định hắn không thể động đậy mới ném kéo xuống.
Ân Kỳ bỗng nhiên mở miệng: “Thơm quá.”
Tay Tô Nhiên ngừng lại, ý thức được vừa nãy khi làm này đó động tác, khoảng cách hai người thật sự quá gần.
Ân Kỳ hiển nhiên biết Tô Nhiên không dám đối với hắn làm chuyện gì, còn có tâm tình mà trêu chọc.
Cái này làm cho Tô Nhiên có một loại cảm giác ở vào thế hạ phong, nàng trong lòng thầm mắng, xuống tay không ngừng, nghĩ thầm lần này đại khái đã đắc tội hắn không nhẹ, nên hảo hảo trốn một thời gian, vừa nghĩ vừa dùng sức cột cái nút thắt.
Sau khi cột chặt Ân Kỳ, Tô Nhiên đem bao tải từ trên đầu hắn lấy xuống, thanh thanh giọng nói: “Ngươi xem, ta vốn dĩ có thể xuống tay rất nặng, nhưng mà ta không làm. Bởi vì ta thiện tâm, hơn nữa …… đây là tỏ vẻ hữu hảo.”
Ân Kỳ đạm cười: “Ta đây cũng thiện tâm mà nhắc nhở ngươi một câu, nên chạy xa một chút, đừng để bị ta tìm được.”
Tô Nhiên híp mắt nhìn hắn.
Ân Kỳ mỉm cười cùng nàng đối diện, chỉ có đáy mắt xẹt qua một tia hàn ý, hắn còn nhắc nhở nói: “Nếu ngươi không đi, Hà Tiến liền sẽ trở lại.”
Nói không sai. Tô Nhiên rời đi mật thất, đem giá sách đóng lại xong, nghĩ nghĩ không yên tâm, ở dưới cửa thả chút đồ vật để nhắc nhở.
Vạn nhất nàng đi rồi, người khác tìm không thấy hắn, đói chết ở chỗ này làm sao bây giờ?
Hiện tại còn không có mâu thuẫn to lớn gì, có lẽ qua đoạn thời gian, Ân Kỳ tìm không thấy nàng, cũng sẽ từ bỏ, ai lại cùng một nhân vật nhỏ như nàng phân cao thấp.
Nhưng thế tử nếu là chết đói, nàng liền thành hung thủ, phỏng chừng Túc Vương gia đào ba thước đất cũng đem nàng đào ra tới.
Cách “màn hình”, động tác của nàng đều bị Ân Kỳ thu vào trong mắt.
Tô Nhiên đứng lên, đối với giá sách cười tủm tỉm mà phất phất tay, bước nhanh rời đi.
Nàng dọc theo góc tường của hoa viên mà đi, có núi giả che chở. Nàng phải nhanh chóng ra ngoài, nếu có ai đó phái người đến trạm gác đem đám người Mao Lục cũng chộp tới thì phiền toái rồi.
Tô Nhiên tránh ở núi giả sau, chờ một đội vệ binh đi qua.
Bỗng nhiên nghe phía sau có người nói: “Ngươi trốn chỗ này làm gì, mau đi theo ta.”
Tô Nhiên quay đầu lại, thấy là Tào Vân Thiên, thầm nghĩ không ổn.
Nào biết Tào Vân Thiên đi lên liền giữ chặt nàng, túm đi lên phía trước vài bước, lại chỉ vào bên phải một lóng tay.
“Đi dọc theo đến đầu tường có cái lỗ chó.” Hắn vẻ mặt bực bội, “Sau khi rời khỏi đây nhanh chóng thu cương lại, kêu tên Tào Ni hỗn đản kia mấy ngày nay không cần lại đây.”
Tô Nhiên liên tục gật đầu, liên thanh mà cảm ơn Tào bá bá.
Tào Vân Thiên nghe được trong lòng càng phiền.
Từ biệt Tào Vân Thiên, Tô Nhiên quả nhiên ở cuối đường phát hiện cái lỗ chó kia, chẳng qua, lúc này đang có một người chiếm cửa động.
Cùng trái ngược với phương hướng của Tô Nhiên, người kia là từ ngoài hướng vào trong, chỉ là thân hình hơi béo, bị kẹt lại.
Tô Nhiên nhìn nhìn, xác định không phải người quen liền ra tay hỗ trợ, đem nó kéo vào.
Người kia đứng lên, thở hổn hển liên tục, bò cái lỗ chó tựa hồ mệt không ít.
Nó ngẩng đầu nhìn Tô Nhiên chắp tay: “Đa tạ đại hiệp tương trợ.”
Đây là thằng nhóc mập mạp tầm tám chín tuổi, ăn mặc cẩm y, khuôn mặt tất cả đều là thịt.
Tô Nhiên cũng chắp tay: “Không cần khách khí.”
Nói xong nàng liền khom lưng hướng lỗ chó bò.
Thằng nhóc mập mạp giữ chặt nàng, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Ta chưa thấy qua ngươi, ngươi là ai?”
Tô Nhiên lập tức nói: “Ta cũng chưa thấy qua ngươi.”
Nàng lại lần nữa khom lưng.
Thằng nhóc mập mạp bắt lấy không buông tay: “Phủ doãn là cha ta, ngươi……”
Tô Nhiên dùng sức túm lại quần áo, không kiên nhẫn mà nói: “Giang hồ lãng nhân, hành hiệp trượng nghĩa.”
Thằng nhóc mập mạp nhíu mày, đột nhiên hít hà một hơi, hai mắt tỏa ánh sáng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi là Tiêu Dao Khách?”
Lần này đổi thành Tô Nhiên hít hà một hơi. Trong thế giới này thật sự có người là Tiêu Dao Khách?
Lúc trước đã nói qua, quyển sách này có rất nhiều biến chuyển thần bí, còn có trời giáng kì binh.
Trong đó trời giáng kì binh chính là chỉ Tiêu Dao Khách.
Người này từ đầu tới cuối không lộ mặt, nhưng làm ra nhiều sự kiện, ví như hắn đoạt bảo vật, hạ độc cũng có, cứu người cũng có, còn trộm đồ vật, bắt cóc nữ chính, hắn cũng là người duy nhất gặp qua nữ chính lại không thích nàng.
Mỗi khi cốt truyện không thể viết tiếp, Tiêu Dao Khách liền xuất hiện. Hắn chính là người thúc đẩy tình tiết, là chất xúc tác ái muội.
Một nhân vật nghe có vẻ quan trọng nhưng lại không có miêu tả ngoại hình lẫn không có lời thoại, thậm chí tác giả Tô Nhiên nàng đây cũng đã quên nàng còn viết ra một nhân vật như vậy.
Trước mắt thằng nhóc mập mạp này vậy mà có thể nói ra cái tên Tiêu Dao Khách này, Tô Nhiên cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Nàng hiện tại không có thời gian nghĩ đến chuyện này, hướng về phía nhóc mập mạp dựng thẳng lên ngón cái: “Ngươi thật thông minh đoán đúng rồi.”
Nhóc mập mạp mặt đỏ lên.
Tô Nhiên lại khom người một lần nữa chuẩn bị bò lỗ chó.
Nhóc mập mạp lôi kéo góc áo nàng hỏi: “Ngươi có thể vẽ một đóa hoa cho ta được không.”
Trong truyện khi Tiêu Dao Khách lên sân khấu sẽ luôn vẽ một đóa hoa để cho mọi người biết việc này là Tiêu Dao khách làm.
Tô Nhiên mặt vô biểu tình liếc nó một cái, cảm thấy kiên nhẫn của mình sắp hết rồi. Nhưng nhìn góc áo bị nắm lấy, Tô Nhiên cảm thấy thỏa mãn nó sẽ dễ thoát thân hơn.
Nàng cầm cục đá ở trên vách tường vẽ một vòng tròn, xung quanh vòng tròn vẽ thêm bốn cái một nửa vòng tròn, từ giữa vòng tròn kéo xuống dưới một đường thẳng tắp, dưới cùng vẽ ra hai cái hình bầu dục làm lá xanh.
Chưa tới mười giây, đẳng cấp hội hoạ cỡ trẻ em mẫu giáo này liền vẽ xong.
Nàng cười tủm tỉm nhìn thằng nhóc mập mạp kia nói: “Vậy ta đi nha, chào.”
Anh bạn nhỏ vẻ mặt sùng bái nhìn theo thần tượng rời đi.
Rời khỏi phủ nha, Tô Nhiên một đường chạy nhanh đến đầu cầu, từ xa hướng bọn người Mao Lục phất tay.
Làm sơn tặc, Mao Lục bọn họ quả thực không đủ bưu hãn, nhưng ít nhất tinh thần nghề nghiệp vẫn phải có.
Nhìn thấy Tô Nhiên phất tay, Mao Lục cùng một người khác liếc nhau, đồng thời ăn ý mà bế lên rương đựng tiền, ba chân bốn cẳng chạy nhanh, không quan tâm là cái gì đang truy, tóm lại chạy là được rồi.