Ba người trước sau chạy vào tận sâu trong rừng cây nhỏ, thấy không có ai đuổi theo mới tại chỗ ngồi xuống thở ra.
Mao Lục hỏi Tô Nhiên: “Xảy ra chuyện gì? Ai đang đuổi theo ngươi?”
Tô Nhiên xua xua tay, thở phì phò nói: “Lộ tẩy rồi.”
Nàng vừa quay đầu liền thấy một người khác trong tay đang cầm một lá cờ, đó là cờ cắm ở trạm gác, người này mỗi ngày phụ trách đem lá cờ cắm lên buổi tối lại thu về.
“Ngươi lấy nó làm gì?”
Tiểu tử kia vẻ mặt ngốc nghếch: “A? Ta chính là quen tay liền cầm lấy.”
Nếu đã cầm cũng không thể tùy tiện ném đi, Tô Nhiên đứng dậy lấy lá cờ cuốn cuốn thu vào trong lòng ngực.
Mao Lục khôi phục không sai biệt lắm liền đứng lên.
Tô Nhiên nhìn nhìn phía sau, nói: “Ba người chúng ta trước mắt nên thành thật ở trong trại trốn một thời gian.”
Có thể có địa phương ẩn thân cảm giác thực không tồi, nàng đối với sơn trại hảo cảm lại tăng thêm.
Ba người bọn họ ở đầu cầu thu bạc mấy ngày, gặp qua người không ít, Ân Kỳ tùy tiện đi tra là có thể tra ra, cho nên cách tốt nhất chính là "trộm đạo cất giấu".
“Trốn bao lâu?”
Tô Nhiên nghĩ nghĩ: “Cũng không lâu lắm.”
Chờ Ân Kỳ đi là được rồi, với thân phận của hắn không có khả năng ở lâu tại phủ Tề Châu.
Ba người nghỉ ngơi một lát liền đi lên trên núi.
Nửa đường, Mao Lục hái được mấy quả trám, đưa cho Tô Nhiên.
Tô Nhiên kinh ngạc, vừa mới tháng ba đã có trái này?
Mao Lục hắc hắc cười: “Qua một tháng thì sẽ chín, thêm tháng nữa thì hết ăn được rồi.”
Tô Nhiên cắn một ngụm liền nhe răng trợn mắt: “Quá chua.”
Mao Lục ăn khen ngon: “Này còn kêu chua?”
Tô Nhiên từ nhỏ không thích ăn chua, nàng lắc đầu tỏ vẻ không ăn.
Sáng sớm hôm sau, Xuân Lai Các mở cửa, ngoài cửa nằm ba người, trong đó một người đúng là khách quen cũ Tào Ni.
**
Trên bàn đặt một bức tranh, vẽ một nam tử tuấn tiếu. Đây là lệnh truy nã của Tô Nhiên, Ân Kỳ làm họa sĩ mà vẽ.
Ân Kỳ nhíu mày nhìn nhìn, vẽ không sai lắm, nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu chỗ nào.
Hắn nắm tay phải lại để ở bên môi, suy tư một lát, bỗng nhiên cầm lấy bút, ở chỗ khóe mắt của bức tranh nhẹ nhàng móc lên một chút.
Chỉ một bút này, thần thái của bức tranh trước sau tức khắc bất đồng, trừ một phần anh khí ra lại nhiều hơn sinh động nghịch ngợm.
Ân Kỳ cảm thấy vừa lòng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Tào Ni đang quỳ trên mặt đất, không nóng không lạnh mở miệng: “Nói vậy, ngươi vừa không biết là ai làm, cũng không biết mình bị nhốt ở đâu, còn không biết bị nhốt mấy ngày?”
Tào Ni ấp úng muốn biện giải hai câu.
Tào Vân Thiên nhìn hắn đưa mắt ra hiệu. Câm miệng đi, không thấy thế tử đang không cao hứng sao.
Vừa rồi Tào Ni một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể, nói hắn mấy ngày nay là khổ như thế nào.
Trong phòng mọi người nghe xong đều là vô cùng kinh ngạc. Bọn họ tất cả đều nhìn ra người nọ là giả mạo quan sai, nhưng đều nghĩ rằng là người quen của Tào Ni, ai cũng không ngờ tới lại có đạo tặc gan lớn như thế.
Sau khi kinh ngạc, Tào Vân Thiên tức muốn bốc khói. Nếu không phải ngày thường hành vi của Tào Ni không đứng đắn, thì đối phương sao có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Nghĩ lại mình còn tự tay đưa đạo tặc kia ra khỏi phủ nha……
Tào Vân Thiên hung hăng liếc Tào Ni một cái, bao cỏ này, làm ra chuyện mất mặt như vậy còn có mặt mũi chạy tới đây khóc lóc kể lể.
Nhưng rốt cuộc vẫn là người một nhà, hắn chỉ đành phải nói: “Tất cả là do bọn giả mạo kia làm.”
Ân Kỳ nhìn Tào Vân Thiên: “Thân phận người nọ là gì, điều tra ra chưa?”
Tào Vân Thiên chỉ phải nói: “Thế tử nói cổ tay người nọ có cái đầu hổ, Hà tiên sinh cũng nói người nọ tự xưng Tào Tiểu Đao. Bên cạnh huyện Văn Thủy có một ngọn núi gọi là Hổ Trảo Sơn, trên núi có một trại thổ phỉ kêu là Hổ Trảo Trại, đại đương gia là Phó Đại Đao, nghe nói hắn có một đệ đệ tên là Phó Tiểu Đao, chỉ là chưa có ai gặp qua. Người trong trại đều có xăm một cái đầu hổ ở cổ tay.”
Kỳ thật trong lòng Tào Vân Thiên một trăm lần cũng không muốn nói ra tên Hổ Trảo Trại.
Hổ Trảo Trại cùng phủ doãn lui tới thường xuyên, bao gồm cả hắn, cũng nhận được không ít chỗ tốt. Hắn từ nội tâm không muốn cùng Hổ Trảo Trại gây nên xung đột.
Trước không nói đến chuyện không được chỗ tốt, ngay cả việc diệt phỉ thì cũng không có thành chủ nào nguyện ý làm.
Thành chủ mấy năm đổi một lần, này đó sơn phỉ lại là chiếm cứ nhiều năm, trong tay có tiền có lương có binh, nếu thật sự đánh nhau, ai thắng còn chưa biết, ngược lại xé rách mặt về sau ngay cả chỗ tốt cũng thu không được.
Hơn nữa, nếu tiêu diệt thành công, công lao là của ngươi nhưng người được lợi chính là thành chủ sau này. Nếu tiêu diệt không thành, đó là mất lòng cả hai bên, hết bị thượng cấp chỉ trích lại bị sơn phỉ khi dễ.
Nào có như bây giờ, một bên nhận chỗ tốt một bên giả bộ diệt phỉ, lại khóc khóc với thượng cấp, mỗi năm còn có thể được ban cho chút bạc diệt phỉ.
Chỉ là ngày hôm đó, sau khi tìm được thế tử ở mật thất, hắn liền biết chuyện này đã không thể thực thiện được nữa.
Chỉ hy vọng thế tử bận quá, qua mấy ngày liền đi, chuyện sau đó bọn họ còn có thể lừa gạt được, tùy tiện bắt một tên nào đó xử tử công đạo một chút là được.
Lúc này, Ân Hoa từ bên ngoài tiến vào, vừa rồi đại ca kêu hắn lại đây cùng nhau thương nghị việc thuyền muối bị trộm mất.
Từ khi đại ca tới, Ân Hoa liền không ra khỏi phủ nha, chuyện tìm kiếm Tô Tịch cùng thuyền muối đều bị gác xuống.
Hắn từ nhỏ đã sợ đại ca, lần này lại gây ra sai phạm nữa nên mấy ngày nay liền phá lệ nghe lời.
Ân Hoa đi vào, thi lễ với Ân Kỳ, sau đó đứng dậy nhìn thấy bức tranh ở trên bàn, trố mắt đi qua buột miệng thốt ra: “Đây không phải là tỷ tỷ của Tịch Nhi sao?”
Mọi người trong phòng đều ngẩn ra.
Vẫn là Ân Kỳ phản ứng lại trước, từ phía sau án thư đi ra hỏi: “Ngươi nhìn kỹ lại xem?”
Ân Hoa nghiêm túc nhìn nhìn, cảm xúc có chút kích động: “Không sai, khẳng định là nàng, nàng trước nay đều ăn mặc nam trang. Ca, các ngươi là ở đâu tìm được nàng? Tịch Nhi khẳng định ở bên cạnh nàng.”
Ân Kỳ không trả lời, chỉ ở trong lòng suy nghĩ.
Nếu đúng như lời Ân Hoa, hai cô gái mồ côi không nơi nương tựa sao có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được giúp đỡ, còn có can đảm làm ra chuyện giả mạo quan sai này?
Ân Kỳ mày nhíu lại, có khả năng là Hoa Nhi nhận sai, còn có một loại khả năng chính là tỷ tỷ của Tô Tịch bị người khác giả mạo.
Chỉ là người nào sẽ đi giả mạo một người có thân phận thấp kém như vậy chứ?
Ân Kỳ đã biết chuyện Tô Tịch mất tích là bởi vì tỷ tỷ của nàng chủ động bán mình đến thanh lâu sau lại đổi ý chạy trốn.
Nói thật, một nữ tử ỷ vào bản thân xinh đẹp làm ra một ít chuyện Ân Kỳ còn có thể lý giải, nhưng mà bởi vì bản thân xinh đẹp liền chủ động bán mình cho thanh lâu, đây thật sự có chút ngu xuẩn.
Chỉ là ngày đó người kia tuy rằng thấy tiền sáng mắt nhưng vẫn phân rõ nặng nhẹ, cũng biết khi nào nên tiến khi nào nên lui.
Hắn đang nghĩ không rõ, Ân Hoa đã sớm chờ đến sốt ruột, ở một bên liên thanh hỏi Hà Tiến: “Các ngươi có biết nàng đi nơi nào không?”
Ân Kỳ không kiên nhẫn, đem bức tranh đưa cho gã sai vặt, hạ lệnh: “Dán ở cửa thành.”
Sau đó hắn xoay người trở lại trước bàn: “Kế tiếp nói chuyện thuyền muối đi.”
Ân Hoa ngây người, lập tức im miệng, không dám hỏi lại hướng đi của Tô Tịch.
Ân Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, chờ hắn trả lời. Trong phòng mọi người cũng không dám nói chuyện.
Sau một lúc lâu, Ân Hoa mới ấp úng nói: “Kỳ thật, một hai thuyền muối đối với chúng ta mà nói không tính là cái gì……”
Ân Kỳ cười lạnh: “Nếu ngươi không phải đệ đệ của ta, ta mới lười cùng ngươi lôi thôi dài dòng. Gì mà đối với chúng ta mà nói không tính là cái gì? Muối này là của ngươi sao? Ngươi dựa vào cái gì mà làm chủ đem nó phân phát?”