Đầu óc nàng xoay chuyển nói: “Vậy cũng không được, thuyền muối kia ta muốn chia cho ta một phần.”
La Thuận Phong nhíu mày: “Ngươi muốn khiêng muối đi?”
Tô Nhiên khẽ nâng cằm, da mặt dày nói: “Đương nhiên là chờ sau khi muối bán lấy bạc, vậy trước đó ta sẽ miễn cưỡng ở lại trong trại.”
La Thuận Phong nghi ngờ nhìn nàng: “Ngươi không phải là không muốn rời đi chứ?”
Tô Nhiên đang muốn cãi lại, lại nghe hắn nói: “Cũng đúng, nghe nói ngươi đã đắc tội thế tử của Túc Vương phủ.”
Hắn nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ngươi đắc tội hắn như thế nào?”
Tô Nhiên ngậm miệng. Cũng không đắc tội gì lắm, chỉ là dùng kéo để ở chỗ không nên để mà thôi.
Chiêu "cáo mượn oai hùm" đã có được hiệu quả, cùng ngày, Hổ Trảo Trại lui lại.
Tô Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nếu bọn họ còn không đi, sáng mai lại phải trình diễn tiếp tiết mục viện quân lên núi.
**
Truyện chỉ đăng tại Wattpad meoluoihamhoc.
Ân Kỳ đã hiểu biết rõ ràng binh lực của phủ nha, lại nói với Tào Vân Thiên muốn dùng lệnh phù điều binh.
Tào Vân Thiên sau một lát do dự vẫn là ngoan ngoãn giao ra. Tào Chung Văn trên thực tế chính là người của thế tử, điểm này hắn biết, hiện giờ cho dù là Tào Chung Văn ở đây, khẳng định cũng sẽ nghe theo thế tử an bài.
Đám người Ân Kỳ đi thư phòng, khi trải qua hoa viên liền thấy trong một góc có ngồi xổm một người, đối diện tường 'hự hự'.
Tào Vân Thiên nhíu mày, đi lên trước đem tiểu tử mập kia xách ra.
Ân Kỳ đứng khoanh tay.
Tào Vân Thiên giải thích nói: “Đây là con thứ của phủ doãn đại nhân, thuộc nhị phòng, xưa nay rất bướng bỉnh.”
Ân Kỳ lặng im, đột nhiên cười: “Hoá ra là tiểu công tử.”
Hắn nâng bước đi đến chỗ lỗ chó, những người khác vội vàng đuổi kịp.
Hà Tiến mở miệng hỏi Tào Vân Thiên: “Tào sư gia có biết nơi này có cái lỗ?”
Tào Vân Thiên trả lời: “Thật đúng là không chú ý qua.”
Ân Kỳ hỏi tiểu tử mập kia: “Ngày hôm trước có phải có người từ nơi này đi ra ngoài hay không?”
Tiểu tử mập nhăn mặt, lắc đầu.
Ân Kỳ nheo mắt lại.
Tào Vân Thiên lập tức vỗ tiểu tử kia một cái: “Trước mặt thế tử cũng dám nói dối?”
Tiểu tử mập rốt cuộc tuổi còn nhỏ, không chịu nổi, nhất nhất nói ra: “Ta sợ có người biết đây là Tiêu Dao Khách vẽ nên muốn xoá nó đi.”
Ân Kỳ nhìn chằm chằm đóa hoa kia, sau một lúc lâu mới nói: “Ân Hoa nói hắn là tỷ tỷ của Tô Tịch, Tào sư gia nói hắn là Nhị đương gia của Hổ Trảo Trại, vị tiểu công tử này nói hắn là Tiêu Dao Khách*.”
(*Lúc này Ân Kỳ chưa xác định Tô Nhiên là nam hay nữ nên sẽ để là "hắn" nha.)
Hắn cười: “Ta vẫn là lần đầu tiên gặp được người so với thân phận của ta còn nhiều hơn.”
Hà Tiến suy nghĩ nửa ngày nói: “Tiêu Dao Khách nhiều năm chưa xuất hiện, chẳng lẽ là ẩn ở Hổ Trảo Trại, thành Nhị đương gia, lại dịch dung thành bộ dáng người khác, giả mạo quan sai vào phủ trộm công văn?”
Hắn cảm thấy cách giải thích này nghe có vẻ có khả năng nhất. Hắn trước sau không thể tin được một nữ tử nhà nghèo có thể có lá gan lớn như vậy, nữ giả nam trang đồng thời giả mạo quan sai cùng Tiêu Dao Khách.
Tiêu Dao Khách đã từng là một nhân vật phong vân, người này vừa chính vừa tà, giỏi nhất dùng độc, biết dịch dung, chuyện tốt chuyện xấu đều đã làm, chỉ là hơn hai mươi năm rồi không có tin tức về hắn.
Hiện giờ cũng chỉ có ở thoại bản hí khúc mới có thể nghe được vài câu, bọn nhỏ có chút yêu thích sùng bái đại hiệp sẽ thường thường nhắc tới hắn.
Dựa theo tuổi tác tỷ muội Tô Tịch các nàng, lúc sinh ra đã không còn Tiêu Dao Khách, càng không cần phải nói đến xuất thân của hai nàng, là ngay cả thoại bản hí khúc cũng xem không nổi loại này.
Có thể lưu loát thừa nhận với người khác chính mình là Tiêu Dao Khách, hoặc là chính chủ, hoặc là người quen biết Tiêu Dao Khách.
Với hai điểm này, vô luận là điều nào thì tỷ tỷ của Tô Tịch cũng không phù hợp.
Ân Kỳ lắc đầu: “Người ngày đó không phải Tiêu Dao Khách, tuổi tác hay giới tính đều không phù hợp.”
Trên người người nọ có một hương thơm thuộc về thiếu nữ, mùi hương này không phải dịch dung là có thể ngụy trang được.
“Bất quá nhìn dáng vẻ, xem ra hắn thật sự quen biết Tiêu Dao Khách.” Ánh mắt Ân Kỳ dừng ở bông hoa kỳ kỳ quái quái kia, “Hoa mà Tiêu Dao Khách vẽ là cái dạng này sao?”
Hà Tiến trả lời: “Không nhớ rõ nữa, có muốn cho người đi tra.”
Ân Kỳ híp mắt: “Nếu hắn thật là tỷ tỷ của Tô Tịch, ta ngược lại có chút bội phục hắn. Xuất thân và tuổi tác như vậy, không biết từ nơi nào có được tin tức này đó, còn có thể thông hiểu đạo lí mà sử dụng.”
**
Truyện chỉ đăng tại Wattpad meoluoihamhoc.
Từ sau khi khiến cho Phó Đại Đao lui về, Tô Nhiên nghiễm nhiên trở thành anh hùng trong trại, ngay cả Tô Tịch cũng đối với tỷ tỷ hoàn toàn đổi mới.
“Ta biết ca sẽ không một mình chạy trốn.” Tô Tịch thẹn thùng mà cười.
Người trong trại nhìn thấy nàng, trái một cái Tô huynh đệ, phải một cái Tô tiểu huynh đệ, nhưng làm Tô Nhiên đắc ý nha, mỗi ngày tựa như lọt vào trong sương mù, cảm thấy tên của mình kêu lên có chút lâng lâng.
La Thuận Phong cũng đem ngọc bội trả cho Tô Nhiên, còn hỏi nàng: “Thật sự từ trên thi thể lấy ra?”
Tô Nhiên đúng lý hợp tình gật đầu.
Nàng thấy La Thuận Phong tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng tinh thần trạng thái khá hơn nhiều, thật đúng là có thể tự mình tiêu hóa độc tố.
Nàng do dự, đem lời nhịn ở trong lòng nói ra: “Ta biết Đại đương gia là do ai giết.”
La Thuận Phong không có biểu hiện vô cùng kinh ngạc mà là bình tĩnh hỏi: “Ai?”
Tô Nhiên biết hắn hiểu lầm, vội giải thích: “Không biết là ai, bất quá khẳng định là do Phó Đại Đao sai sử.”
La Thuận Phong không nói chuyện.
Tô Nhiên liếc nhìn vẻ mặt của hắn, sợ hắn một khi kích động lại muốn chộp vũ khí. Sở dĩ chờ tới bây giờ nàng mới nói chính là bởi vì lo lắng bọn họ một hai phải cùng Hổ Trảo Trại ăn thua ngươi chết ta sống.
La Thuận Phong: “Ta cũng biết là Hổ Trảo Trại làm, nhưng ta chưa từng nghe qua trong trại bọn họ có người lấy châm làm vũ khí. Bên kia xác thật sức lực đại khái mạnh hơn chúng ta, có thể đánh, nhưng cả hai bên đều không có người chân chính biết công phu, mà ngân châm này rõ ràng là do cao thủ phóng ra.”
Đề tài lâm vào tử cục.
Tô Nhiên cảm thấy việc bắt hung thủ này ngược lại không vội, rốt cuộc Đại đương gia đã chết, việc liên quan người chết có thể từ từ làm.
Nàng lại nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Ngươi nghe nói qua Tiêu Dao Khách chưa?”
La Thuận Phong buồn bực liếc nàng một cái: “Nghe nói qua.”
Tô Nhiên ánh mắt sáng lên: “Nói cho ta nghe chút, người này làm gì?”
La Thuận Phong tò mò: “Ngươi hỏi hắn làm gì?”
Tô Nhiên cho hắn cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là một nữ tử nhà nghèo xuất thân thấp hèn, lại luôn có rất nhiều ý tưởng không thể tưởng tượng được, sau đó nàng còn có thể đem những ý tưởng này rất sống động mà dùng vào trong cuộc sống.
Tô Nhiên suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không có gì mà giấu giếm, liền đem chuyện ngày ấy khi chui lỗ chó gặp được tiểu tử mập nói một lần.
“Cho nên ngươi thừa nhận mình là Tiêu Dao Khách?” La Thuận Phong không có ý tốt mà cười nói, “Nói như vậy, ngươi trừ bỏ đắc tội thế tử, còn đắc tội cả Tiêu Dao Khách.”
Tô Nhiên cứng đờ.
Đậu xanh rau má, từ khi xuyên qua đến bây giờ, trừ bỏ đắc tội với người chính là đắc tội với người. Xuân Lai Các, Tào Ni, Tào Vân Thiên, Phó Đại Đao, Ân Kỳ, một tên so với một tên địa vị càng cao.
Cửa thành phủ Tề Châu còn dán lệnh truy nã nàng, hiện tại lại thêm một Tiêu Dao Khách?
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh mà coi, nàng cảm thấy Ân Hoa cho dù có yêu Tô Tịch, chỉ sợ cũng không giữ được tỷ tỷ là nàng đây.
Dứt khoát gia nhập sơn trại, trốn ở chỗ này cả đời đi.
Đang nghiêm túc suy xét tính khả thi lại nghe La Thuận Phong nói: “Ngươi không cần lo lắng, Tiêu Dao Khách đã biến mất nhiều năm, có khi đã sớm chết.”
Tô Nhiên thở dài ra một hơi. Vậy mới nói, nàng chính là chủ nhân sáng tác ra quyển truyện này, nào có đạo lý bị đám tiểu tôm tiểu tép này đánh bại.