Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 35:




Àlốha mn, lâu rồi mình mới ngoi lên, mấy tháng nay bận quá giờ mới có thời gian edit tiếp, mong mn sẽ tiếp tục ủng hộ mình nhé. Sắp tới là cảnh mẹ chồng con dâu gặp nhau nè 😜
- ---------
Tô Nhiên rốt cuộc cũng đã thắp sáng được điểm khi làm nhân sĩ xuyên không — ngục giam.
Cái ngục giam này so với trong tưởng tượng của nàng còn tốt hơn nhiều, cụ thể chính là mỗi vị ở trong này đều được phân đến một căn phòng đơn, hơn nữa một ngày ba bữa cơm, ít nhất không phải nhịn đói.
Hàng xóm bên phải của nàng là một vị nhân sĩ tóc tai rối loạn tuổi tác không rõ đang cố gắng moi đất ăn. Hàng xóm bên trái của nàng là một đoàn hắc ảnh, cuộn tròn trong một góc cách Tô Nhiên xa nhất, từ lúc nàng vào nơi này cũng chưa thấy đoàn hắc ảnh kia động đậy qua.
Tô Nhiên ngồi xếp bằng dưới đất, chống cằm.
Nàng bảo trì hiện tư thế tại trong thời gian khá dài. Nàng đang nghĩ bản thân đến tột cùng là sao lại bị nhốt ở đây.
Tô Nhiên cảm thấy bản thân bị Ân Kỳ lừa. Hắn dùng ngàn lượng bạc trắng vẽ thành một củ cải lớn treo ở trước mũi của mình, sau đó mình lại nhắm theo củ cải kia mà đi theo ý của hắn.
Nghĩ đến đây, nội tâm Tô Nhiên sinh ra một cổ hỏa giận. Không phải tại ta quá ngu xuẩn, chỉ tại địch nhân quá gian trá. Nàng là người dễ dàng bị mắc mưu như vậy sao?
Tô Nhiên cảm thấy nàng và Ân Kỳ cũng coi như có tình huynh đệ đồng sinh cộng tử, thêm với hai đêm cùng chung chăn gối, càng không cần phải nói chính mình còn tỉ mỉ chiếu cố hắn nhiều ngày như vậy, một lòng một dạ đem Hà Tiến tới cứu hắn.
Nàng nổi nóng, nhịn không được hừ lạnh ra tiếng.
Theo tiếng hừ lạnh của nàng, hàng xóm bên phải bỗng nhiên kỳ quái kêu la.
Tô Nhiên nghiêng đầu, thấy người nọ đang dùng tay moi ở trong cổ họng, xem ra là vội vã ăn đất ăn nên bị nghẹn, phát ra tiếng “Ô ô”.
Tô Nhiên quan sát vài giây, thấy bộ dáng người nọ hình như sắp sặc chết, đang do dự có nên kêu ngục tốt hay không thì thấy hắn đã nhuận khí, lại bắt đầu moi đất.
Tô Nhiên:……
Nàng thở dài một hơi, lại lần nữa chán chết nâng má, ánh mắt liếc đến bên trái.
Vừa liếc mắt một cái lại phát hiện hắc ảnh trong một góc động hắn không phải đang cuộn tròn mà là đứng lên, đứng thẳng tắp, gầy yếu đơn bạc, đang đầu xuân mà chỉ xuyên một thân áo đơn.
Tô Nhiên nheo nheo mắt, nhỏ giọng dò hỏi: “Phó Tiểu Đao?”
Thiếu niên phảng phất giống như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích.
Tô Nhiên nhớ tới lời Phó Đại Đao nói, cảm thấy những chuyện hắn kể về Phó Tiểu Đao đều là sự thật.
Nàng đứng dậy, đi đến giữa phòng, cách lan can kêu hắn: “Phó Tiểu Đao? Là ngươi sao?”
Thiếu niên vẫn như cũ không có đáp lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Tô Nhiên vội ngồi trở về.
Ngục tốt bưng cơm tiến vào.
Tô Nhiên nhìn thoáng qua, lại là gạo lức thêm dưa muối và nước. Nàng bĩu môi, có chút hết muốn ăn, từ hôm qua đến bây giờ, ba bữa cơm đều giống nhau như đúc, xem ra cũng không cần phải ôm chờ mong về sau.
Nghĩ đến Ân Kỳ cái tên xấu xa kia, hiện tại khẳng định đang ăn sung mặc sướng. Tô Nhiên tràng ngập phẫn hận ngưng tụ thành quang, giận trừng mâm cơm trên mặt đất một cái.
**
Túc Vương phi chẳng những tự mình tới, còn cố ý mang theo thái y.
Thái y vừa mới kiểm tra vết thương trên chân Ân Kỳ xong, lại bắt mạch, lúc này đang vuốt râu hội báo kết quả.
“Thân thể thế tử cũng không có gì lo ngại, vốn dĩ trúng độc không nặng, qua mấy ngày tự nhiên hóa giải, thần lại kê mấy đơn thuốc là được. Chỉ là vết thương ở chân này……”
Túc Vương phi: “Thái y cứ nói đừng ngại.”
Thái y khom người: “Lấy tình huống lúc đó, thế tử tự mình bó xương là thiết yếu, chẳng qua sau đó chỗ vết thương vẫn chưa được tĩnh dưỡng thích đáng, xem tình trạng khôi phục hiện giờ, tương lai có thể bị thọt.”
Ân Kỳ sau khi nghe xong, chưa tỏ vẻ gì.
Thái y lại nói: “Thế tử, Vương phi không cần quá mức lo lắng, điều dưỡng thật tốt, lúc đi lại cẩn thận một chút, cũng sẽ không quá rõ ràng.”
Túc Vương phi: “Nhưng có biện pháp khác không?”
Thái y lắc đầu: “Nối xương chỉ có một cơ hội, nếu là thời gian ngắn, vết thương còn non, cũng có thể vãn hồi được. Chỉ là đã nhiều ngày, chỗ nối xương của thế tử đã liền lại một chút, lão thần sợ là bất lực.”
Ân Kỳ bỗng nhiên mở miệng nhìn Túc Vương phi nói: “Thỉnh mẫu thân để hài nhi cùng thái y đơn độc nói với nhau vài câu.”
Túc Vương phi nhìn nhi tử của mình, sau một lúc lâu thở dài: “Làm phiền thái y.”
Bà mang theo bọn thị nữ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thời Nhất.
Ân Kỳ nhìn thái y nói: “Nếu là nối xương một lần nữa, thái y có nắm chắc không lưu di chứng?”
Thái y hơi giật mình, sau đó hiểu được, ánh mắt đột biến, vội vàng khuyên nhủ: “Thế tử, thần chỉ biết nắn xương, lại không nối xương. Chỗ nối xương của thế tử vừa mới liền, nếu là…… lúc này so với lúc trước thống khổ vô cùng.”
Ân Kỳ cười nói: “Thái y không cần khẩn trương, ngươi chỉ cần nói là có thể làm cho chân ta khôi phục như thường được hay không mà thôi.”
Lão thái y thở dài, nói: “Nối xương thần tự nhận có mười phần nắm chắc.”
“Vậy thì tốt.” Ân Kỳ gật đầu, nhìn Thời Nhất nói, “Đánh gãy, nối tiếp.”
**
Túc Vương phi mang theo thị nữ rời đi, trở lại chỗ ở tạm thời của mình ở phủ nha, càng nghĩ càng giận, liền sai người gọi Tào Vân Thiên tới.
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào!”
Cái trán Tào Vân Thiên đổ mồ hôi lạnh không ngừng, cẩn thận đem sự tình trải qua nói một lần.
Hắn đã nói Tào Chung Văn.
Vốn dĩ chỉ là làm bộ đi ngang qua sân khấu diệt phỉ, không biết vì cái gì lại diễn biến thành đao thật kiếm thật mà đánh.
Trước hai ngày thế tử mất tích, Tào Vân Thiên thiếu chút nữa liền muốn chết cho xong việc, khi nghe nói tìm được thế tử rồi, hắn thật sự ngồi dưới đất, nửa ngày đứng không nổi.
Túc Vương phi nghe xong, lạnh mặt nói: “Nói như vậy, còn có một người đã nhiều ngày vẫn luôn cùng thế tử ở bên nhau?”
“Đúng vậy.” Tào Vân Thiên vội đáp.
“Dẫn hắn tới gặp ta.”
**
Editor: meoluoihamhoc
Khi Tô Nhiên vừa mới bị người mang ra khỏi nhà tù, còn tưởng rằng Ân Kỳ rốt cuộc nhớ tới điểm tốt của nàng, ý thức được bản thân sai lầm, phải hảo hảo bồi thường nàng.
Cho đến khi nàng bị đưa tới trước mặt một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng thoả đáng, vừa thấy liền biết thân phận tôn quý, nàng mới cảm thấy có thể sự tình không đơn giản như vậy.
Mà thị nữ bên người nữ nhân kia nói một câu làm Tô Nhiên cảm thấy sự tình chẳng những không đơn giản, còn có chút phiền toái.
“Lớn mật, nhìn thấy Vương phi còn không quỳ xuống!” Thị nữ kia nói như vậy.
Tô Nhiên đầu gối run lên, nhanh nhẹn mà quỳ rạp xuống đất, không hề có rối rắm về vấn đề nhân quyền mà mấy nhân sĩ xuyên không hay có, nàng chỉ hy vọng vị Vương phi này không cần bởi vì nàng quỳ chậm mà phạt nàng.
Nếu cần thiết, nàng có thể giải thích một chút. Từ lúc xuyên qua đến tận bây giờ, trừ giả mạo quan sai mấy ngày nay ra, nàng tiếp xúc đến những người có thân phận hơn cũng chỉ là lão bản nương của Xuân Lai Các, chưởng quầy hiệu cầm đồ mấy loại này, còn có La Thuận Phong, nhưng thân phận của hắn nghe trâu bò cỡ nào thì cùng chỉ là tên thổ phỉ, là cỏ dại trong đám cỏ mà thôi.
Tô Nhiên còn chưa có dưỡng thành thói quen nhân sĩ cấp thấp nhìn thấy nhân sĩ cấp cao thì liền quỳ xuống này.
Tuy rằng sau này cùng Ân Kỳ ở trong sơn cốc ngây người mấy ngày, nhưng hắn bị gãy chân lại sinh bệnh cả người chật vật bất kham, về mặt tâm lí, Tô Nhiên thậm chí còn có một chút nho nhỏ cảm giác về sự ưu việt.
Nhưng hiện tại, vị Vương phi này, một thân hoa phục, bên người đứng mấy thị nữ, mỗi người khuôn mặt đoan trang nghiêm túc, cao cao tại thượng, truyền ra áp lực vô hình.
Tô Nhiên hoảng hốt, nếu bà ấy không cao hứng đem mình kéo ra ngoài chém đầu, sẽ có nhân sĩ chính nghĩa ra tiếng ngăn cản sao?
Còn may, Vương phi tuy rằng nhìn nghiêm khắc, nhưng lời nói ra còn hợp tình hợp lý.
“Đem tình huống thế tử nhiều ngày ở trong cốc nói kỹ càng tỉ mỉ cho ta.”
Tô Nhiên thả lỏng trái tim, hoá ra là vì việc này mới kêu nàng tới, đây chính là cơ hội tốt lấy hảo cảm, không nói cái khác đi, chính mình miễn cưỡng xem như ân nhân cứu mạng nhi tử của bà.
Tô Nhiên đem sự tình ba ngày trong cốc cẩn thận nói một lần. Thật cường điệu mà kể, nàng bởi vì lo lắng thế tử hôn mê bệnh tình sẽ nặng thêm, cố ý tìm được nơi ấm áp nhất tránh gió, còn dùng thân thể của mình vì thế tử chắn gió, cùng với chuyện nàng và thế tử giúp đỡ lẫn nhau, một người đánh cá một người bắt cá, lại phối hợp ăn ý như thế nào mà hù trụ địch nhân, cuối cùng cứu thế tử từ trong cốc ra.
Nàng rất tự giác mà đem chuyện ngàn lượng bạc trắng phủi sạch. Nàng hiện tại đã nhìn ra, đừng nói ngàn lượng bạc trắng, nếu có thể làm nàng tự do mà rời đi phủ nha này, nàng nguyện ý cho Ân Kỳ mười lượng bạc.
…… Vẫn là một hai lượng đi.
Vương phi nghe xong, thật lâu không nói gì.
Tô Nhiên cẩn thận liếc mắt một cái, thấy đối phương vẻ mặt cao thâm khó đoán, trong lòng liền bồn chồn. Nàng nói đều là lời nói thật, chẳng qua hơi khoa trương chút.
Vương phi đã nghe Hà Tiến cùng Tào Vân Thiên kể một lần, so với Tô Nhiên cơ bản không có sai, hơn nữa Tô Nhiên kể thật sự quá kỹ càng tỉ mỉ.
Chờ nàng blah blah nói xong, Vương phi phát hiện bản thân không có gì để hỏi.
Bà bỗng nhiên mở miệng: “Nếu như theo lời ngươi nói, ngươi cứu mạng của Kỳ Nhi, còn đối hắn chiếu cố có thừa, hắn vì cái gì phải nhốt ngươi vào nhà lao?”
Tô Nhiên ngậm miệng, điểm này nàng cũng không hiểu, nàng và Ân Kỳ lúc trước là có chút thù hận nhỏ, bất quá Tô Nhiên cảm thấy thông qua việc sớm chiều ở chung trong sơn cốc, chút thù hận này hẳn đã sớm hóa giải.
Không thể là bởi vì hắn không muốn xuất ra ngàn lượng bạc trắng kìa đi.
Tô Nhiên hự nói: “Cái này…… Ta cũng không rõ lắm, thế tử lúc ấy nghe nói Vương phi tới, sai người trước đem ta dẫn đi, có thể là ở giữa xảy ra hiểu lầm, thế tử nhất thời còn chưa có gặp qua ta.”
Túc Vương phi nghe xong lời này, liếc vú già hơn năm mươi tuổi bên cạnh một cái.
Vú già kia lĩnh mệnh, đi đến bên cạnh Tô Nhiên vây quanh nàng xoay hai vòng.
Tô Nhiên không rõ nguyên do, buồn bực mà nhìn nàng.
Vú già kia bỗng nhiên nói: “Đứng lên.”
Tô Nhiên vội một tay chống đất đứng lên, lại dưới sự ra lệnh của đối phương mà xoay xung quanh vài bước.
Vú già trở lại bên cạnh Vương phi, nhỏ giọng ở bên tai bà nói vài câu.
Túc Vương phi nghe xong, ánh mắt nhìn Tô Nhiên thay đổi, qua một lát mới mở miệng: “Ngươi đã cùng thế tử có duyên phận này, Túc Vương phủ chúng ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
Bà nhíu mày, trên dưới đánh giá Tô Nhiên vài lần: “Hảo hảo cô nương gia, sao lại xuyên thành như vậy…… Thật Thật, ta xem vóc người của nàng cùng ngươi xấp xỉ, ngươi mang nàng đi đổi thân quần áo sau đó quay lại nơi này.”
Đứng phía sau Túc Vương phi là một văn tĩnh nữ tử trả lời: “Vâng.”
Nàng đi đến trước mặt Tô Nhiên, cười nói: “Cô nương đi theo ta.”
Tô Nhiên không hiểu ra sao đi theo nàng ra cửa, hướng đi này có chút không thích hợp a……
Đợi Tô Nhiên rời đi, Vương phi cùng vú già bên cạnh nói: “Không thể ngờ được Kỳ Nhi nghe nói ta tới, thế nhưng đem nàng giấu vào nhà lao, xem ra xác thật đối đãi nàng không giống như thường.”
Khi Tô Nhiên đem sự tình trong cốc nói xong, lại không biết việc này đối với người ngoài xem ra, đặc biệt là người biết Tô Nhiên là nữ tử, cơ hồ chẳng khác nào cam chịu nàng là người của Ân Kỳ.
Túc Vương phi cũng không ngoại lệ, bà đầu tiên nghĩ đến chính là Tô Nhiên muốn mượn cơ hội này tranh công, nhưng sau đó lại phát hiện nàng có thể là nữ tử, liền cảm thấy nàng hy sinh trong sạch như thế tất là muốn theo vào vương phủ.
Vì thế bà sai đi lão bộc phụ đi theo mình vài thập niên xác nhận thân phận nữ nhi của Tô Nhiên, càng thêm chứng thực cái ý tưởng này.
Túc Vương phủ cũng không phải người keo kiệt, thu thêm một người thì thu thêm một người vậy, không phải chuyện to tát gì.
Cô nương này trải qua chuyện này, tuy nói ăn chút khổ, nhưng cũng xem như là đại cơ duyên, tương lai thành thiếp của Kỳ Nhi cho dù chịu vắng vẻ, cũng so với cuộc sống hiện giờ của nàng tốt hơn nhiều.
Còn nữa, người này nói quá nhiều, tính tình hấp tấp, so với để nàng ở bên ngoài nói bậy bạ gì đó, đem chuyện cứu thế tử nơi nơi tuyên dương, còn không bằng trực tiếp thu vào phủ, đỡ xảy ra chuyện khác.
Vú già nói: “Thế tử khẳng định là sợ thân phận của nàng chọc ngài tức giận.”
Vương phi lắc đầu: “Nếu được nhân gia chiếu cố, lại trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ nhiều ngày, theo lý nên phụ trách.”
Vương phi nói đến đây, lại lần nữa hỏi: “Thật là xử nữ?”
Vú già gật đầu: “Hẳn là sẽ không sai, Vương phi nếu là không yên tâm, buổi tối lão nô lại cẩn thận kiểm tra.”
“Tuy nói có thể không ngại nàng xuất thân, nhưng nếu là đứa không biết tự trọng, cũng không thể thu vào phủ.” Vương phi nói xong, lại nhíu mày, “Chỉ là quá không hiểu quy củ.”
Vú già vội nói: “Việc này giao cho lão nô, đợi trở lại vương phủ, không quá một tháng, nhất định làm Vương phi vừa lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.