Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 37:




***
Thật Thật mắt thấy Tô Nhiên đẩy Ân Kỳ với chiếc xe lăn rời đi. Nàng rũ mắt, trầm mặc không lên tiếng mà xoay người vào phòng, đóng cửa lại.
Túc Vương phi đang uống trà, bà buông chén trà xuống, vừa ngẩng đầu phát hiện Tô Nhiên không có theo vào, liền hỏi: “Nàng đâu rồi?”
Bọn thị nữ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không biết nên trả lời như thế nào.
Thật Thật đi đến bên cạnh Vương phi, nhẹ giọng nói: “Thế tử mệnh nàng đẩy xe lăn đi.”
Túc Vương phi nhíu mày: “Kỳ Nhi không phải người không hiểu chuyện như vậy. Ngươi còn giúp nàng nói chuyện, cho dù là phố phường nhân gia cũng sẽ không dạy dỗ nữ nhi không có quy củ như thế.”
Thật Thật lặng im, cúi đầu đứng ở một bên.
Túc Vương phi liếc nhìn nàng một cái, hòa hoãn ngữ khí: “Về sau ngươi đi theo bên người thế tử, giúp ta lưu ý nàng hơn, đây cũng là vì tốt cho ngươi.”
Thật Thật gật đầu: “Vâng ạ.”
Trong đình hóng gió.
Tô Nhiên còn chưa nhận được lời khẳng định từ miệng Ân Kỳ, nàng thấp thỏm bất an, hỏi: “Thế tử, ngài có giải thích cho Vương phi hay không?”
“Sao lại không gọi ta Ân Kỳ nữa?” Hắn hỏi.
Tô Nhiên ngây người một giây, nhanh chóng hoàn hồn nói: “Đó là trước kia ta không hiểu chuyện, thế tử đại nhân đại lượng, ta bảo đảm về sau sẽ không như thế nữa.”
Nàng nói, còn giơ lên tay phải thề thốt.
Ân Kỳ không nhìn nàng, chỉ nói: “Về sau lại không lựa lời, nói chuyện tùy ý, bị ta phát hiện, liền……”
“Rút đầu lưỡi của ta.” Tô Nhiên đỡ tiếp một câu.
Ân Kỳ dừng lời, nhìn Tô Nhiên, phát hiện nữ nhân này thật sự không sợ hắn, xem ra là mấy ngày ở dưới vách núi kia khiến nàng xem nhẹ hắn.
Hắn cảm thấy như vậy cũng không có gì không tốt, ngày thường người bên cạnh đều đối hắn cung cung kính kính, khó gặp phải kỳ nhân, cũng xem như mới mẻ.
Hắn đạm cười nói: “Vương phi nói mang ngươi về phủ.”
Biểu tình Tô Nhiên thay đổi —— xem như ngươi lợi hại.
Bất quá nếu hắn nói như vậy, xem ra mình không cần đi vương phủ, Tô Nhiên buông tâm, nói: “Ta cảm thấy mẹ……”
Nàng cắn cắn môi, đem hai chữ “Mẹ ngươi” nghẹn trở về, sửa miệng nói: “Ta cảm thấy Vương phi giống như hiểu lầm hai ta, có thể bà cho rằng hai ta có cái gì, cho nên mới muốn mang ta về vương phủ.”
Ân Kỳ giương mắt: “Hai ta không có gì sao?”
Tô Nhiên sửng sốt, bỗng nhiên minh bạch Vương phi vì cái gì sẽ hiểu lầm. Đối với nàng chỉ là việc nhỏ không có gì quan trọng, có thể mấy điều này trong mắt cổ nhân chính là đại sự, tỷ như việc trai đơn gái chiếc một chỗ với nhau, cho dù bọn họ chuyện gì cũng chưa làm, người khác cũng sẽ cho rằng bọn họ đã ở bên nhau.
Vương phi sẽ cảm thấy như vậy, Ân Kỳ có lẽ cũng cho rằng là như vậy.
“Hoá ra là có chuyện như vậy.” Tô Nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy chính mình tìm được mấu chốt vấn đề rồi, nàng nhanh chóng tỏ thái độ đối với Ân Kỳ: “Ngươi yên tâm đi, đừng nói hai ta không có gì, cho dù hai ta thật sự có gì, ta cũng sẽ không khiến ngươi phụ trách.”
Đây là lời mà một nữ nhân nên nói sao!
Tay phải Ân Kỳ nắm ở trên lưng ghế, ngón tay dùng sức, ngăn chặn hỏa khí trong lòng.
Tô Nhiên hồn nhiên không phát giác, vẫn như cũ ở đằng đó thao thao bất tuyệt: “Ta nếu biết là hiểu lầm, giải thích rõ ràng thì tốt rồi. Vốn dĩ không có việc gì, chúng ta thuần túy chỉ là làm ăn với nhau, ngươi không thích ta ta cũng không thích ngươi.”
Ân Kỳ chậm rãi thở dài ra một hơi, chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết đi vương phủ có ý nghĩa gì hay không?”
Có lẽ nàng căn bản không rõ ý tứ Vương phi muốn mang nàng đi vương phủ, Ân Kỳ nghĩ. Tuy rằng nàng xuất thân không tốt, nhưng dựa vào việc đã nhiều ngày ở chung, chỉ cần mình giúp đỡ nói tốt vài câu, cấp cho thân phận là không thành vấn đề.
Đây không phải gia đình bình thường, đây là hoàng gia, là vương phủ, chỉ cần nàng có thân phận, từ nay về sau tiếp xúc đều là quý nhân, ăn mặc chi phí nàng của hiện tại nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Biết a.” Tô Nhiên trả lời, “Chính là biết cho nên ta mới sợ, ta không thích hợp loại địa phương kia.”
Cuối cùng những lời này, Ân Kỳ là đồng ý, nàng xác thực không thích hợp sống trong hoàn cảnh vương phủ như vậy.
Nhưng hắn nghe trong lòng thật khó chịu, vì thế hắn thong thả ung dung mà nói: “Nếu ngươi không muốn đi như vậy, vậy thì không đi thôi.”
Tô Nhiên thở dài một cái, tay vỗ ngực: “Vừa rồi thật là làm ta sợ muốn chết.”
Ân Kỳ thấy vẻ mặt nàng nhẹ nhàng thần thái không phải ngụy trang, tâm tình liền càng không tốt.
Hắn cười khẽ: “Như thế, vậy hồi nhà lao đi. Người đâu?.”
Tô Nhiên ngốc, sao lại còn phải về nhà lao? Nàng khẽ nhếch miệng khó có thể tin mà nhìn Ân Kỳ.
Ân Kỳ kiên nhẫn mà giảng đạo lý với nàng: “Vương phi mang ngươi từ trong lao mang ra, hiện giờ ngươi không muốn cùng nàng đi vương phủ, vậy tất nhiên là hồi vào nhà lao.”
Tô Nhiên nổi giận, tay nâng lên, vốn định chụp bàn thật mạnh biểu hiện khí thế của mình, một lát do dự vẫn là nhẹ nhàng rơi xuống. Nàng cúi xuống, thấp giọng nói: “Ngươi tốt xấu là thế tử, có thể chú ý chút hay không? Nói lời phải giữ lấy lời!”
Ân Kỳ: “Ta nói cái gì đâu?”
“Ngươi nói ta làm người hầu của ngươi, nghe ngươi an bài, liền cho ta ngàn lượng bạc trắng.” Tô Nhiên từng câu từng chữ nhắc nhở hắn.
“Không sai, ta nói như vậy.” Ân Kỳ xoay người phân phó thị vệ, “Chờ chút nữa đem trăm lượng hoàng kim đưa đi nhà lao.”
Hắn xoay lại, nhìn Tô Nhiên cười nói: “Bạc trắng quá nặng, ta giúp ngươi đổi thành hoàng kim, ngươi có thể ở trong tù chậm rãi chơi.”
“Được, ngươi được lắm.” Tô Nhiên chậm rãi đứng dậy, trên mặt treo nụ cười mỉa: “Ta thua ngươi hai lần, quá tam ba bận, chúng ta chờ xem.”
Thua người không thua trận, Tô Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo thị vệ hồi nhà lao.
Đợi nàng rời đi, Ân Kỳ ngồi một mình ở trong đình một lát, sai người gọi Hà Tiến tới.
Hắn hỏi Hà Tiến: “Lấy Tô Nhiên xuất thân, làm thiếp thất của ta, có thể coi như bay lên đầu cành sao?”
Hà Tiến: “Vương phủ tuyển tỳ nữ, đều phải nhìn ra thân phận. Lấy điều kiện của nàng, chớ nói làm thiếp của thế tử, có thể làm nha hoàn bên cạnh thế tử đã là thiên đại phúc khí.”
Ân Kỳ hơi hơi híp mắt: “Ngươi đã nói, tỷ tỷ của Tô Tịch ỷ vào mỹ mạo một lòng muốn bay lên đầu cành, hiện giờ làm thiếp của thế tử vương phủ nàng lại chướng mắt, chẳng lẽ còn muốn tiến vào hoàng cung?”
Hà Tiến cúi đầu: “Là thuộc hạ hành sự bất lực, thỉnh thế tử trách phạt.”
Thế tử từng mệnh hắn đi điều tra Tô Tịch, tự nhiên là cũng tra tỷ tỷ Tô Nhiên cùng nhau. Hiện giờ lại phát hiện, kết quả hắn điều tra so với Tô Nhiên một trời một vực, hắn tự biết đã sai, cam nguyện bị phạt.
Ân Kỳ không tức giận: “Phạt chuyện của ngươi tạm thời áp xuống, loại sai lầm này không nên là ngươi phạm, trong đó có lẽ có ẩn tình khác. Ngươi lại phái người đi điều tra một lần, phải cẩn thận, đem cuộc sống quá khứ của Tô Nhiên điều tra kỹ càng tỉ mỉ. Ta cũng không tin không tra ra nàng rốt cuộc là người nào.”
**
Editor: meoluoihamhoc
Tô Nhiên nói lời tàn nhẫn, nhưng hiện giờ nàng cũng chỉ có thể thành thật mà ngồi ở đại lao.
Nàng thật là xem trọng Ân Kỳ, cho rằng hắn ở dưới vách núi biểu hiện có lễ có tiết, như là người tốt, liền xem hắn như người tốt, làm quên mất nhân thiết lúc ban đầu của hắn —— một bụng ý nghĩ xấu, âm hiểm.
Ngục tốt tới đưa cơm.
Tô Nhiên nhìn màn thầu với nước kia trong lòng càng phát hỏa. Vương phi cũng thật keo kiệt, muốn cho nàng hồi phủ làm con dâu, cả ngày làm nàng thay đổi quần áo cũng không nói mời nàng ăn bữa cơm.
Nàng ngồi ở đó không nhúc nhích, tức đến mức no rồi, lại nói cơm này thật sự hết muốn ăn.
Lại có ngục tốt bưng một mâm đồ vật lại đây.
Tô Nhiên duỗi cổ, thế nhưng là một mâm hoàng kim, vòng vàng, dây vàng, vòng tay nhẫn vàng hoa hoè loè loẹt lớn lớn bé bé cái dạng gì cũng có.
A, xem ra thật là muốn cho nàng “chậm rãi chơi”.
Nàng tròng mắt chuyển động, cười tủm tỉm mà nhìn ngục tốt nói: “Vị đại ca này, có thể phiền toái ngài lấy cho ta chút thịt hay không?”
Trong tay nàng cầm hạt châu vàng. Đã có nhiều tiền như vậy cũng không thể bạc đãi chính mình.
Tô Nhiên hiện tại là một thân nữ trang, nàng vốn xinh đẹp, lúc này lại cười ha hả, càng thêm tiếu lệ.
Ngục tốt không rên một tiếng, tiếp nhận hạt châu của nàng, xoay người liền rời đi.
Tô Nhiên:…… Đây là đáp ứng rồi đi?
**
Ân Kỳ nhìn Hà Tiến giao hạt châu vàng lên, phân phó nói: “Vậy cho nàng chút thịt đi.”
Hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Lần sau nàng lại muốn cái gì, đều thỏa mãn nàng, bất quá giá cả phải tăng gấp đôi.”
Hà Tiến nhìn thế tử trên mặt nở nụ cười, tâm tình coi bộ không tồi liền tiếp lời nói: “Như vậy cũng không ổn, nếu nàng muốn dây thừng linh tinh.”
Trong nhà lao không thể cấp dây thừng hoặc là vật bén nhọn, đề phòng phạm nhân tự sát.
Ân Kỳ biết ý tứ Hà Tiến, cười nói: “Ngươi yên tâm đi, ai tự sát chứ nàng sẽ không tự sát.”
Hà Tiến cảm thấy cũng phải, lại hỏi: “Tô Tịch xác thật là tránh ở Mai Hoa Trại, thế tử tính toán khi nào hành động?”
Ân Kỳ suy nghĩ: “Trước nhìn chằm chằm, chờ Vương phi trở về lại nói.”
**
Tô Nhiên ôm một túi gà nướng, nghĩ thầm, một hạt châu mới đổi được một con gà nướng, hạt châu kia cũng không nhỏ, trả giá trong ngục giam quả nhiên thâm cao.
Nàng một bên đau lòng, một bên cái miệng nhỏ ăn, gà quý như vậy nhất định phải ăn đến xương cốt cũng không thừa.
Đang ăn, cảm giác bên người có bóng ma, nàng ngẩng đầu, liền thấy Phó Tiểu Đao không biết khi nào đứng ở bên cạnh lan can, hai mắt toả sáng mà nhìn gà trong tay nàng.
Tô Nhiên nhớ tới lời Phó Đại Đao nói, để Tiểu Đao nghe lời rất đơn giản, cho miếng thịt ăn là được.
Nàng mềm lòng, xé xuống cái đùi gà đưa qua đi, trong miệng nhắc mãi: “Ngươi cũng coi như là cao thủ, hổ lạc đồng bằng……”
Phó Tiểu Đao nhìn gầy yếu nhưng tốc độ ăn nhanh chóng, một cái đùi gà còn chưa kịp nhìn liền hết. Hắn tùy tiện ném xương vào một góc, lại nhìn chằm chằm gà trong tay Tô Nhiên.
Tô Nhiên:……
Nàng đối diện Phó Tiểu Đao vài giây, thấy đối phương không có ý tứ từ bỏ, cam chịu bại trận, lại xé một miếng ức gà đưa qua.
Tô Nhiên nhìn Phó Tiểu Đao hai ba ngụm lại ăn thịt sạch sẽ, nàng cảm thán: “Không thể cho ngươi nữa, ngươi ăn cũng quá nhanh.”
Nàng né ánh mắt nóng rực của Phó Tiểu Đao, đưa lưng về phía hắn một mình ngồi ăn.
Qua một lát không động tĩnh, nàng quay đầu, liền thấy Phó Tiểu Đao đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt xương vừa mới ném ăn lại.
Tô Nhiên trong lòng không đành lòng, đem gà trong tay đều đưa cho hắn.
“Ai, nếu ta cho ngươi ăn thịt, về sau phải nghe lời ta, biết không?”
Phó Tiểu Đao chuyên tâm ăn thịt.
Tô Nhiên đưa túi giấy đựng gà qua: “Không được ném xương lung tung, phun vào trong túi này.”
Nàng vừa dứt lời, Phó Tiểu Đao ngẩng đầu, môi vừa động, xương gà trong miệng chuẩn xác mà phun vào túi giấy trong tay Tô Nhiên.
Tô Nhiên nhướng mày.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi bữa cơm nàng đều muốn gọi món gà nướng, sau đó phát hiện ngục giam này giá cả ngày càng tăng cao, mỗi lần đều gấp bội.
Cũng không chỉ gà nướng gấp bội, nàng thuận miệng đưa ra yêu cầu cũng phải tăng gấp đôi, như vừa rồi nàng đem thỏi vàng cuối cùng còn sót lại giao cho ngục tốt, đổi lấy một bữa cơm ngon.
Cứ cái đà này, ăn thêm hai lần nàng liền phải phá sản.
Ngục giam hủ bại thành như vậy, thế tử cũng không biết quản quản.
Lúc này mới mấy bữa, vàng Ân Kỳ đưa đã vơi hơn phân nửa, đặc biệt là mấy thỏi vàng to hết rồi, chỉ dư lại chút trang sức.
Phó Tiểu Đao còn muốn ăn, mỗi lần đều ăn sạch sành sanh, tích cóp xương liền đủ hai túi.
Buổi tối hôm nay, Tô Nhiên ăn không ngồi rồi, đem mấy chiếc vòng tay vàng từng cái mang lên, sau đó dùng dây xích vàng đem mấy chiếc nhẫn còn dư lại xâu vào, đeo leng keng leng keng lên cổ, điều chỉnh tư thế một chút, dựa vào ven tường ngủ.
Ngục tốt nhìn nàng một cái, cũng mặc kệ, dù sao mỗi ngày nàng đều phải làm như vậy tới mấy lần.
Tới nửa đêm, Tô Nhiên bỗng nhiên ôm bụng, kêu ngục tốt: “Đại ca, vị đại ca này, bụng ta không thoải mái, có thể cho miếng nước uống không?”
Ngục tốt bị đánh thức, tâm tình khó chịu, nhưng cũng không dám quát nàng lớn, bưng chén nước đi tới.
Tô Nhiên chỉ nghỉ hắn là bởi vì thu vàng mới đối với mình phá lệ tốt, vì thế cười tiếp nhận nước, lôi kéo lan can đối ngục tốt nói: “Vị đại ca này, ngươi biết không? Hắn kêu Phó Tiểu Đao.”
Đôi mắt ngục tốt theo bản năng nhìn Phó Tiểu Đao, liền thấy ngày thường luôn là cuộn tròn một đoàn nay bỗng thành thiếu niên đang đứng thẳng tắp. Hắn trong lòng buồn bực, nói cái này làm gì?
Liền nghe Tô Nhiên thong thả ung dung quay đầu đối Phó Tiểu Đao nói: “Tiểu Đao, động thủ.”
Phó Tiểu Đao môi mấp máy, một vật nhỏ từ trong miệng bắn ra, đánh vào trên người ngục tốt.
Ngục tốt kia thân thể hơi hoảng loạn, không tiếng động liền ngã xuống đất.
“Gia! Thành công.” Tô Nhiên âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Cao thủ chính là cao thủ, cấp cho chút thịt gà liền xán lạn. Cho rằng Phó Tiểu Đao đầu óc không tốt, thu vũ khí liền không nghiêm trông giữ, đây là sai lầm của Ân Kỳ a ha ha ha, bị Tô Nhiên nàng bắt được kẽ hở đi.
Tô Nhiên cách lan can sờ được chìa khoá từ trên người ngục tốt, vững vàng mở cửa ra.
Lại chạy đến bên Tiểu Đao, mang hắn cũng từ trong nhà lao ra tới, trong miệng dặn dò.
“Nhớ kỹ không được ra tiếng, ta kêu ngươi động thủ ngươi liền động thủ. Ngàn vạn không thể giống như lần trước như vậy, không được loạn xạ, nhất định phải bách phát bách trúng. Xương gà chỉ có nhiêu đó, dùng xong liền hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.