Anh Anh Anh, Bảo Bảo Tâm Lý Khổ

Chương 11:




Tiêu Dương thua rồi.
Ban đêm ôm Lương Phượng cầu xin: "Ngươi buông tha ta đi."
Lương Phượng vuốt gáy Tiêu Dương, ánh mắt trìu mến: ".... Đêm nay muốn hôn nữa không?"
Thái dương Tiêu Dương co rút: "Thật không dám giấu diếm, ta bên ngoài đã có thê tử, ngươi chia rẽ người khác như vậy, sau này sẽ phải xuống địa ngục."
Giọng Lương Phượng dịu dàng: "Đừng tuỳ ý gạt ta, ngươi họ Tiêu, lại mang binh, trên người có ngọc bội kia, lúc trước còn nói có thể đến Tần An tìm ngươi.... Tần An vương chưa thành gia thất, chuyện này ta vẫn rõ."
Ánh mắt Tiêu Dương thâm trầm: "Hoá ra ngươi cũng không phải là không màng thế sự? Vậy ngươi càng nên biết nếu cứ cầm tù ta thế này, khi người của ta tìm tới ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp!"
Lương Phượng tiếp tục vuốt gáy Tiêu Dương: "Bọn họ đánh không lại ta."
Tiêu Dương cười lạnh: "Vạn mũi tên phóng tới, cho dù võ công của ngươi có trác tuyệt thì cũng sẽ bị chọc thành con nhím."
Lương Phượng vẫn vuốt gáy Tiêu Dương, mỉm cười: "Ta sẽ không cho ngươi rời khỏi ta dù chỉ một tấc, vậy bọn họ cũng không dám."
Tiêu Dương: "........"
Tâm tình Lương Phượng rất tốt: "Đêm nay có muốn hôn tiếp không?"
Tiêu Dương hằm hằm: "Hôn hôn hôn! Đầu ngươi chỉ có mấy thứ thấp kém vậy sao?! Nếu ngươi muốn nam nhân, thì ra ngoài bắt đại một tên về, cam đoan x ngươi đến dục tiên dục tử!"
Lương Phượng: "... Ta chỉ sợ ngươi buồn chán thôi, ngươi nói ngươi ba tháng chưa làm chuyện đó, cho nên chắc là rất muốn."
Tiêu Dương xoay người không thèm nhìn y, tức giận mắng: "Ta đây không phải ngươi! Không cần! Kiên quyết không cần!"
Lương Phượng: "Vì sao?"
Tiêu Dương lười cùng y đôi co, trùm chăn nổi sùng: "Loại người quái dị như ngươi nhìn hai cái liền phiền muốn chết, mỗi ngày gặp ngươi ta càng chán, mẹ nó ta muốn ói ra luôn! Cho dù ngươi cởi hết nằm trước mặt ta ta cũng không thèm!"
Lương Phượng: "Tuy rằng biết đây là lời ngươi lúc nóng giận, nhưng ngươi nói như vậy ta vẫn thấy rất khó chịu."
Tiêu Dương: ".... Trừ phi ngươi thả ta đi, bằng không ngày nào ta cũng sẽ nói những lời này, cho ngươi phiền chết luôn!"
Lương Phượng kề sát lại ôm lấy Tiêu Dương, giọng nói dịu dàng: "Nếu ta không muốn nghe, có thể biến ngươi thành người câm."
Tiêu Dương: ".........!"

Mị nhận thấy mị ngày càng lười đi ==

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.