Tuệ Ngọc biết giọng nói ấy là của ai, dẫu không phải là đang làm chuyện mờ ám bị bắt gặp nhưng cô thật sự rất muốn chạy trốn. Hít một hơi thật sâu, cô quay lại nhìn Doãn Minh, ánh mắt ôn hòa của ông không làm vơi đi nỗi bất an trong lòng cô, nên dù đã cố làm vẻ mặt tự nhiên nhưng vẫn chứa đầy gượng gạo.
- Bác đừng có hiểu lầm, cháu với chú nhỏ vẫn như trước đây thôi, không hề tiến triển gì cả.
Doãn Minh yên lặng nhìn vẻ lúng túng của cô, hồi lâu mới chầm chậm thốt ra hai chữ: “Vậy à?” Ông bước tới gần Tuệ Ngọc, vỗ nhẹ vào vai cô, tỏ vẻ tiếc nuối:
- Bác cứ mong hai đứa thành đôi mãi, Tư Nghị đã đến tuổi lập gia đình rồi, mà bác lại chẳng ưng ai khác ngoài cháu, thấy cháu và nó quấn quýt bác luôn hy vọng hai đứa sớm về một nhà, cuối cùng lại mừng hụt.
Lúc nói Doãn Minh chậc lưỡi thở dài mấy lần, thấy ông không có vẻ gì là đang cố tình giả vờ rào trước đón sau Tuệ Ngọc mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Chú nhỏ xuất sắc như vậy bác sợ gì không tìm được con dâu kia chứ.
- Nhưng mà hai đứa quen biết nhau từ nhỏ, lại cùng nhau lớn lên, người ngoài làm sao bằng được.
Dừng một chút, đột nhiên thái độ Doãn Minh hơi thay đổi.
- Hay là do Uyển Khanh cấm hai đứa quen nhau? Mấy ngày nay bác cứ nghe bà ấy cằn nhằn ở bên nhà. Có cần bác nói giúp một tiếng không?
- Dạ không không! Mẹ cháu không hề nói gì cả. Cháu và chú nhỏ cũng không có gì đặc biệt, bác đừng bận lòng nữa.
Tuệ Ngọc cuống quýt xua tay, mẹ cô mà biết cô làm trái lời bà thì chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, hôm nay bà cho Châu Vĩnh Khang tới cũng đủ biết bà đã mạnh tay hơn rồi, trước mắt giấu được tới đâu thì hay tới đó vậy.
Doãn Minh lại lần nữa thở dài, trên mặt toàn là thất vọng, ông vỗ vào vai cô vài cái nữa mới rời khỏi cơ quan. Tuệ Ngọc dõi theo bóng lưng của ông thật lâu, cô cứ ngỡ bác Doãn sẽ có suy nghĩ giống như mẹ nhất quyết cấm cô và Tư Nghị ở bên cạnh nhau, nhưng không ngờ lại hoàn toàn khác biệt.
Thế nhưng, nếu đàng trai đã không cấm đoán thì tại sao mẹ cô lại nhất mực phản đối? Cô từng nghe mẹ nói bà và bác Doãn lúc trẻ là bạn thân của nhau, mối quan hệ thường ngày cũng rất tốt, vậy thì có lý do gì để mẹ cô đột nhiên trở nên bài xích? Hay là đúng như Tư Nghị nói, hai người họ có gì đó với nhau?
…
Lúc Doãn Tư Nghị rời khỏi phòng khám nghiệm đã hơn bốn giờ chiều, đưa mẫu xét nghiệm của Hạ Ánh Loan cho Lâm Thiên Nhật mang tới Trung tâm giám định xong anh liền quay về phòng làm việc tìm Tuệ Ngọc.
Anh rất háo hức muốn biết cô đã học “ghen tuông” đến đâu rồi, nhưng lúc anh trông thấy cô thì cô đang ngửa cổ ra sau ghế, vắt cây bút lên nhân trung, vểnh môi lên liếc nhìn Lộ Tuyết Kha đang nôn thốc nôn tháo, dáng vẻ vô cùng thư thả giống như vừa thoát được một kiếp nạn vậy.
Doãn Tư Nghị dựa cửa thở dài, cô bé của anh vẫn chưa hiểu gì về tình yêu cả! Xem ra anh phải huấn luyện nhiều thêm mới mau chóng tiến bộ được. Đang suy tư thì anh nhận được điện thoại của trưởng phòng Đàm, anh ấy bảo anh tới phòng làm việc riêng có việc gấp, lúc anh bỏ điện thoại vào túi Tuệ Ngọc mới quay đầu lại nhìn, nhưng trên gương mặt non choẹt kia toàn là khinh bỉ. Anh phì cười, nháy mắt tặng cho cô một cái hôn gió rồi mới rời đi.
Phòng làm việc của trưởng phòng Đàm nằm trên tầng hai, lúc Doãn Tư Nghị tới nơi chỉ có La Tấn Duật và Đàm Khiết ở bên trong, gương mặt căng thẳng của hai người họ cho anh biết đây là một cuộc họp kín.
Doãn Tư Nghị vừa ngồi xuống ghế Đàm Khiết đã vào ngay chủ đề chính:
- Vụ việc sáng nay ở nghĩa trang đang rầm rầm rộ rộ ở trên mạng xã hội, người dân đang rất hoang mang sợ hãi, nên cấp trên ráo riết hối thúc chúng ta phải có biện pháp cụ thể hơn nữa và phải có tác dụng ngay lập tức. Các cậu có đề xuất nào khả thi hơn không?
Thời gian cấp trên cho quá ngắn, mà quy trình điều tra cần phải tuân thủ đủ các bước mới có manh mối để hành động. Cái khó hiện giờ là ngoài mẫu “DNA sai” kia thì bọn họ chẳng có thêm chứng cứ nào để xác định nghi phạm cả.
Ba người họ rơi vào trầm tư, một lát sau La Tấn Duật mới chầm chậm lên tiếng:
- Em nghĩ chúng ta thay đổi cách thức theo dõi Trần Uyển Khanh đi, hai vụ án mạng gần nhất nạn nhân đều có mâu thuẫn với dì ấy, chúng ta bí mật cho đội trinh sát giả dạng làm thường dân rồi dựng màn kịch để xảy ra va chạm với dì ấy, xem thử họ có là nạn nhân tiếp theo hay không.
La Tấn Duật dứt lời, Đàm Khiết và Doãn Tư Nghị lại đăm chiêu đắn đo, bởi cách này trước đây đội điều tra đã từng áp dụng sau khi ba của Tuệ Ngọc vừa qua đời. Nhưng cho đến nay các trinh sát ngầm vẫn bình an vô sự, mà trong thời gian đó còn liên tiếp xảy ra án mạng, vả lại trước Diệp Khê và Quách Ánh thì những nạn nhân kia không hề xảy ra mâu thuẫn gì với Trần Uyển Khanh cả.
Suốt hai mươi năm nay đội điều tra cũng đã luôn theo sát hành tung của Trần Uyển Khanh, thậm chí còn bí mật truy cập thư từ điện tín và lịch sử cuộc gọi của bà để tìm ra điểm bất thường nhưng vẫn không có kết quả khả quan.
Đàm Khiết vò vò cái đầu hơi hói của mình, nhìn sang Doãn Tư Nghị:
- Còn cậu thì sao?
Doãn Tư Nghị rơi vào suy tư rất lâu mới nói được mấy chữ:
- Cách của Tấn Duật không tồi, chúng ta có thể thử.
- Chỉ thế thôi sao?
Đàm Khiết trợn hai mắt lên hỏi lại, Doãn Tư Nghị gật đầu vô cảm.
- Chỉ thế thôi.
Thật ra anh cảm thấy cách này không mấy khả quan, trong đầu anh có một suy nghĩ táo bạo hơn nhưng để mà nói cho người khác biết thì vẫn chưa phải lúc, nên trước mắt cách nào có thể đối phó được thì áp dụng cách đó, thành công thì càng tốt.
Cuộc họp nội bộ chẳng có mấy câu được nói nhưng mất cả hai tiếng đồng hồ. Trước khi giải tán Đàm Khiết khoác vai Doãn Tư Nghị, sắc mặt trầm xuống hơi khó xử:
- Tôi biết quan hệ của cậu và Tuệ Ngọc rất tốt, nhưng đây là chuyện hệ trọng phải giữ kín, vì tin tưởng cậu nên tôi mới gọi cậu tới đây. Lần này cấp trên làm căng rồi, cho nên nếu năm ngày nữa không bắt được hung thủ thì Tuệ Ngọc bắt buộc phải rời khỏi cơ quan.
Nếu kết cuộc sẽ như thế thì cho dù Doãn Tư Nghị có tới gặp mặt Cục trưởng lần nữa cũng chẳng có tác dụng. Anh ý thức được vấn đề nên chỉ đáp lại một nụ cười nhạt nhoà rồi rời đi.
…
Kết quả xét nghiệm độc tố trong thi thể của Hạ Ánh Loan có ngay trong ngày, đúng như Doãn Tư Nghị dự đoán, trước khi tử vong nạn nhân đã bị nhiễm độc thạch tín.
Doãn Tư Nghị vừa nhận được tin liền kéo Tuệ Ngọc tới phòng thẩm vấn. Trương Tấn vẫn cứng đầu một mực không nhận tội, cho đến khi nhìn thấy kết quả giám định pháp y, hóa đơn mua chất bột hùng hoàng trên mạng bằng tài khoản của hắn, và hàng loạt tin nhắn ngoại tình chưa kịp xóa thì hắn mới cúi đầu nhận tội.
Trương Tấn khai: Hắn và vợ kết hôn đã bảy năm mà vẫn chưa có con, nhưng thay vì dùng các biện pháp khác để chữa hiếm muộn cho vợ thì Trương Tấn lại ngoại tình với nữ y tá cùng khoa.
Mối tình vụng trộm này không qua mắt được các đồng nghiệp trong bệnh viện, tin đồn nhanh chóng đến tai của Hạ Ánh Loan. Những chất vấn nghi ngờ của vợ làm Trương Tấn vô cùng đau đầu, hai vợ chồng thường xuyên cãi vã khiến tình cảm đôi bên ngày càng rạn nứt. Vì thế nên khi biết nhân tình mang thai hắn ta đã nảy sinh ý đồ giết vợ để độc chiếm tài sản, và số tiền bảo hiểm của vợ để lo cho nhân tình với đứa con sắp sửa chào đời.
Nhân lúc Hạ Ánh Loan nghỉ phép mấy ngày, hắn liền hạ giọng làm lành mong nối lại tình cảm. Mỗi ngày hắn pha một ít bột hùng hoàng (loại bột có chứa thạch tín) vào sữa và cho Hạ Ánh Loan uống, đợi đến khi nạn nhân đuối sức hắn liền ra tay siết cổ nạn nhân trước khi độc thạch tín phát tác mạnh hơn, sau đó dựng hiện trường giả thành một cuộc tự sát.
Vận may của hắn đã kéo dài cho đến lúc cán bộ khám nghiệm hiện trường của quận khác trong thành phố bỏ qua những manh mối đáng ngờ đã vội vàng kết luận, và chấm dứt khi một tên tội phạm khác đào mộ của Hạ Ánh Loan đem thi thể của cô từ trong quan tài lên mặt đất.
Nhìn giọt nước mắt hối hận muộn màng của Trương Tấn mà Tuệ Ngọc không sao cảm thông nổi, trước khi chết người phụ nữ tội nghiệp ấy vẫn còn nghĩ gã đàn ông trăng hoa đã quay đầu, vẫn còn cố níu kéo cuộc hôn nhân đã sớm đổ nát.
Cô đứng thẫn thờ thương thay cho phận người mang kiếp dã tràng xe cát. Cô căm phẫn loại người vì bản thân mà xem nhân mạng như cỏ rác dưới chân. Bọn ác ôn rồi sẽ chịu hình phạt thích đáng, nhưng những xác người đã nằm trong đất lạnh thì chẳng thể tiếp tục nhìn mặt trời bằng cái tuổi đời lúc rời đi nữa.
Giống như cha của cô vậy!
Doãn Tư Nghị ôm lấy vai Tuệ Ngọc, cọ trán vào trán cô, dịu dàng an ủi:
- Đừng ủ dột nữa, cuộc đời này luôn là như vậy mà.
Bầu trời có ngày và đêm nên cuộc đời cũng có hai mặt sáng tối, thiện và ác luôn song hành chẳng thể nào thay đổi được.
Tuệ Ngọc buồn bã tựa đầu vào ngực anh, đột nhiên nghĩ tới đứa con ngoài giá thú của Trương Tấn, cô lại nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng.
- Đại úy Doãn, tối qua… anh có dùng biện pháp an toàn không?
Doãn Tư Nghị nhướng mày nhìn cô, vờ vò cằm suy nghĩ rồi bày ra vẻ mặt vô cùng lưu manh.
- Anh không nhớ nữa, tối nay ở trên giường anh sẽ cố gắng nghĩ lại thử xem.