Anh Ấy Dịu Dàng Hơn Gió Đêm

Chương 17:




Cửa phòng riêng bị người bên trong mở ra, Nghê Bảo Gia cầm điện thoại, nghiêng đầu nhìn qua hướng đó.
Trần Phỉ Ni dịu giọng hỏi: “Đang gọi điện thoại à?”
Nghê Bảo Gia gật đầu.
Trần Phỉ Ni nói với vẻ thân thiện: “Chị muốn đến phòng vệ sinh, em muốn đi cùng không?
Nghê Bảo Gia còn đang nghĩ câu này của Trần Phỉ Ni có ý gì khác hay không, thì ngay sau đó Trần Phỉ Ni hiểu ý, cô ta cười nói: “Hôm đó chị thấy em ra khỏi xe của anh Chu, em đang hẹn hò với anh ấy sao?”
Nghê Bảo Gia không trả lời, vì cô không biết phải nói gì. Thực ra chuyện giáp mặt Trần Phỉ Ni khiến Nghê Bảo Gia cảm thấy không được tự nhiên.
Có vẻ như Trần Phỉ Ni không có cảm nhận như cô, cô ta vẫn bình thản nói đến Chu Văn Đường với Nghê Bảo Gia, cô ta nói: “Anh ấy rất tốt, nhưng yêu không bền, em hiểu chứ?”
Nghê Bảo Gia nhìn cô ta, giọng điệu bình tĩnh: “Sao chị lại nói chuyện này với em?”
Trần Phỉ Ni mỉm cười, không nói gì thêm.
Nghê Bảo Gia nhớ đến cuộc điện thoại kia, cô không trở lại phòng hát nữa, nhắn tin cho Khang Hạo là mình có việc phải về trước.
Ở bên này, Chu Văn Đường cúp máy, Tạ Điểu hỏi ngay: “Chị dâu không đến sao?”
Chu Văn Đường lạnh giọng: “Chú quan tâm cô ấy đến hay không đến làm gì?”
Tạ Điểu thấy Chu Văn Đường như vậy thì nhướng mày, lấy làm lạ: “Anh, không phải anh thích Nghê Bảo Gia thật rồi chứ?”
Đây là lần đầu tiên Tạ Điểu không gọi Nghê Bảo Gia là chị dâu.
Động tác gạt tàn thuốc của Chu Văn Đường thoáng khựng lại. Thích sao, cũng chưa đến mức đó. Anh chỉ cảm thấy cô gái này rất chu đáo, biết chăm sóc người khác, anh cũng rất thoải mái khi ở bên cô.
Ngay từ ban đầu Tạ Điểu đã không có hảo cảm với Nghê Bảo Gia. Người như bọn họ, phụ nữ quanh đi quẩn lại bên người. Cô chẳng qua chỉ là một trong vạn người, chẳng là cái thá gì cả.
Tuy nhiên, thấy thái độ này của Chu Văn Đường, Tạ Điểu lại nghĩ, có lẽ anh ấy không thể coi thường Nghê Bảo Gia này.
Chu Văn Đường ở câu lạc bộ của Tạ Điểu đến gần tảng sáng mới gọi tài xế đến đón anh.
Tài xế hỏi anh về đâu, Chu Văn Đường im lặng một lát, nói bừa: “Về quận Nam.”
Thực ra trong nửa năm trở lại đây, mới chỉ có một lần anh đưa Nghê Bảo Gia về căn nhà ở quận Nam vì đau dạ dày, sau đó không còn quay về đó nữa. Đêm nay tài xế hỏi anh đi đâu, anh buột miệng nói là về quận Nam, nói xong anh sững người vì câu nói của mình.
Cho tới khi xe lái vào lối vào khu dân cư, Chu Văn Đường nhìn thấy bóng dáng mảnh mai dưới cột đèn đường. Con người anh không có tín ngưỡng nào, nhưng trong anh chợt nảy ra một suy nghĩ, đây có lẽ là ý trời đã định trước.
Chu Văn Đường bảo tài xế dừng xe lại, anh hạ cửa kính, nói với người ở bên ngoài: “Đứng ở đây làm gì thế?”
Nghê Bảo Gia tiến lên mấy bước, cô cúi xuống: “Đến tìm anh đấy.”
Chu Văn Đường nhếch miệng: “Không đón sinh nhật cùng bạn em nữa à?”
“Xong từ lâu rồi.”
Chu Văn Đường cười một tiếng: “Cho nên bây giờ mới nhớ tới anh?”
“Không phải anh đang giận đấy chứ?” Nghê Bảo Gia nhìn anh: “Em đến đây để gặp anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Nếu như anh không về thì sao?”
“Thế thì em cứ đợi, trời đất sụp đổ em cũng vẫn đợi. Thế nào một ngày nào đó cũng đợi được anh, đúng không?”
Câu này cô nói quá bùi tai, ngập tràn tình ý như Mạnh Khương khóc đổ Trường Thành.
Đến giờ thì Chu Văn Đường đã nguôi giận từ lâu, anh đẩy cửa xe, ngồi dịch vào trong một chút rồi nói: “Vào đây.”
Nghê Bảo Gia chui vào trong xe.
Chu Văn Đường bảo tài xế lái xe, sau đó mới hỏi cô: “Lúc nào thi?”
Nghê Bảo Gia quay mặt sang nhìn anh: “Thực ra vừa thi xong sáng nay, em định ngày mai đến tìm anh, không ngờ tối nay anh lại gọi điện cho em.”
Anh cười lạnh: “Vậy là anh đã phá hỏng chuyện vui của em rồi à?”
Nghê Bảo Gia khẽ nói: “Em không có ý đó.”
“Hôm nay là sinh nhật bạn nào của em?”
Nghê Bảo Gia muốn tránh khỏi thị phi, nên cô đã đáp lại: “Người anh không quen, sinh nhật của một chị khóa trên.”
Không biết Chu Văn Đường có tin hay không, không thấy anh nói gì nữa.
Thực tế thì lúc nhận được cuộc điện thoại của Chu Văn Đường, Nghê Bảo Gia có phần vui mừng. Ít ra chuyện này đã chứng minh trong thời gian một tuần hai người không gặp nhau, anh vẫn chưa quên cô hoàn toàn.
Nghê Bảo Gia tiếp tục nói: “Thực ra tối nay nhận được điện thoại của anh, em khá là vui.”
“Vui cái gì?”
“Ít ra trong một tuần này, anh vẫn chưa quăng em ra sau đầu.”
Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường tờ mờ trên phố lọt vào một ít, nhưng với ánh sáng mỏng manh này, Chu Văn Đường lại thấy được ánh mắt sáng long lanh của cô, anh có thể nhận ra rằng cô thật sự vui mừng.
Chu Văn Đường lại cảm thấy cô hơi dễ dỗ dành: “Em đòi hỏi ít như vậy sao?”
“Chẳng qua là em đang khẳng định vị trí của mình mà thôi.” Nghê Bảo Gia nói tiếp: “Nếu em có yêu cầu cao, anh lại cho rằng em được nước lấn tới.”
Chu Văn Đường cảm thấy cô cũng khá là thấu suốt.
Anh ngả lưng vào ghế, nói nhàn nhạt: “Em hiểu rõ thế nhỉ.”
Tài xế dừng xe trong gara, Chu Văn Đường nhớ ra trong cốp sau có hai hộp cherry. Trước đó, khi anh rời khỏi câu lạc bộ của Tạ Điểu, cậu ấy cứ nằng nặc bỏ vào cốp xe của anh. Anh nghĩ bụng, cô ấy gầy như thế, ăn nhiều trái cây cũng tốt.
Chu Văn Đường nói: “Muốn ăn cherry không?”
“Đang yên đang lành, sao tự dưng lại nhắc đến cherry?”
Chu Văn Đường bảo tài xế mang hai hộp cherry lên trên nhà: “Có người tặng Tạ Điểu mấy hộp cherry, chú ấy bảo anh cầm cho em hai hộp.”
Nghê Bảo Gia nói: “Em với anh ấy tổng cộng chưa nói với nhau được mấy câu, sao anh ấy lại tặng cherry cho em, lạ nhỉ.”
Chu Văn Đường cảm thấy buồn cười, anh nhìn cô: “Người ta tặng cho em ăn, mà em còn không chịu à?”
“Cũng không phải.” Nghê Bảo Gia mím môi: “Em cho là anh ấy chẳng qua là nể mặt anh, nên mới gọi em một tiếng chị dâu, chứ thực ra trong lòng chắc gì đã chịu ngó ngàng đến em.”
“Sao em lại nghĩ xấu cho người ta thế, chú ấy không hề khó gần như em nghĩ đâu.” Chu Văn Đường lại nhìn cô một cái: “Trong lòng em nghĩ gì về anh?”
“Còn nghĩ gì được nữa.” Nghê Bảo Gia nói ậm ờ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Văn Đường nắm tay cô, không gặng hỏi.
Tài xế đặt hộp cherry lên bàn ăn, rồi biết điều rời khỏi đó.
Nghê Bảo Gia tìm con dao nhỏ, rọc một đường theo đường niêm phong miệng túi, trái cherry rất to, màu đỏ tươi, quả nào quả nấy cũng căng mọng.
Chu Văn Đường đi đến chỗ cô: “Trái to phết.”
Nghê Bảo Gia gẩy cherry: “Nhiều như này, em cũng không ăn hết.”
“Chia cho bạn cùng phòng em một nửa là được rồi.”
Chu Văn Đường tiện tay nhặt một quả, đang định nếm thử xem chua hay ngọt thì đã bị cô gái này duỗi tay ngăn lại. Cô không nói không rằng lấy mất quả cherry trong tay anh, chê trách: “Còn chưa rửa mà, sao anh đã định lấy ăn rồi.”
Nghê Bảo Gia mở vòi nước, để chỗ cherry ở dưới vòi nước, rửa kỹ càng một lượt. Sau khi rửa được kha khá, cô mới đưa cherry đến bên môi anh: “Giờ thì anh ăn đi.”
Chu Văn Đường lẳng lặng nhìn cô một hồi, anh cười nói: “Em đúng là rất hợp để lấy về nhà.”
Trái tim Nghê Bảo Gia hơi nảy lên, cô cụp mắt, dịu dàng nói: “Vậy anh lấy em đi.”
Chu Văn Đường cũng nói nửa đùa nửa thật: “Vậy chỗ em thách cưới thế nào?”
Nghê Bảo Gia cũng không coi là thật, nói đùa với anh: “Thôi khỏi, chắc mẹ em không đồng ý đâu.”
“Nói nghe xem, anh có chỗ nào làm mẹ em không vừa ý?”
Nghê Bảo Gia liếm môi, cô đáp: “Chắc là tuổi tác, anh lớn hơn em nhiều quá.”
Chu Văn Đường “ha” một tiếng.
Nghê Bảo Gia nói tiếp: “Anh yên tâm, em không chê anh lớn tuổi đâu.”
Cô cố tình nhấn mạnh vào chữ “lớn” này.
Chu Văn Đường cười nhìn cô, không đôi co với cô: “Em nói cứ như anh đã đến tuổi một chân bước vào quan tài vậy.”
Nghê Bảo Gia cũng lấy một quả cherry đã được rửa sạch, bỏ vào miệng, nói: “Anh cảm ơn Tạ Điểu giúp nhé.”
“Cảm ơn gì chứ?” Chu Văn Đường nói bằng giọng chẳng mấy quan tâm: “Dù sao chú ấy để ở nhà thì cũng bỏ không ở đó, như này là bọn em đang giúp chú ấy đấy.”
“Anh ấy là anh em nối khố của anh, chứ có phải của em đâu.” Nghê Bảo Gia nói: “Em vẫn phải nói với người ta một tiếng, không thì anh ấy lại cho là em không hiểu chuyện.”
“Em còn ít tuổi, học ở đâu cái kiểu chuyện gì cũng nghĩ chu toàn thế?”
“Khách sáo một chút vẫn tốt hơn.”
Chu Văn Đường nhướng mày: “Sao không thấy em khách sáo với anh như thế nhỉ?”
“Anh muốn em khách sáo với anh à? Em mà khách sáo với anh thì tối nay em không nên ở đây rồi.”
Chu Văn Đường cúi xuống, cô vừa mới ăn cherry, không biết ăn kiểu gì mà khóe môi dính giọt nước từ quả cherry. Chu Văn Đường chạm tay vào môi cô, nhẹ nhàng lau mấy cái, vẫn không có tác dụng.
Anh mở vòi nước, xả ít nước vào ngón tay sau đó lau môi cho cô. Giọt nước kia đã được lau sạch, nhưng anh ra tay không biết nặng nhẹ, vùng da vừa bị tay anh miết đã đỏ ửng lên.
Nghê Bảo Gia khẽ nói: “Hơi đau.”
“Vậy để anh đền tội cho em.”
Nghê Bảo Gia mấp máy môi, đang định hỏi anh đền thế nào thì anh cúi đầu xuống, che khuất ánh sáng trên mí mắt cô, làn môi che lấp môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.