Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết

Chương 22: Phiên ngoại 1




Sau khi Dư Mục Ca chết, Lục Giang Minh chẳng còn dám nói chuyện yêu đương với ai
Cho dù bạn bè tốt bụng tìm cho hắn một thiếu niên xinh đẹp hay là được trưởng bối giới thiệu thì hắn đều nhẹ nhàng từ chối
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới chớp mắt mà Lục Giang Minh đã 35 tuổi rồi
Bây giờ hắn rất ít khi uống rượu, ngoại trừ ngày giỗ của Dư Mục Ca
Chỉ có men rượu mới làm tê mỏi thần kinh của hắn, khiến hắn tạm thời quên được người nọ
Nếu mọi chuyện có thế làm lại từ đầu thì tốt rồi
……
“Lục Giang Minh, anh dậy mau, thầy giáo đến rồi.” Lục Giang Minh mơ màng nghe được một giọng nói quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ, hắn mở to mắt thì thấy được người mà cho dù hóa thành tro hắn cũng sẽ nhận ra: Dư Mục Ca
“Mục Ca” Lục Giang Minh mở miệng, chần chờ gọi một tiếng, hắn thậm chí không dám nói lớn tiếng bởi vì hắn sợ đây chỉ là giấc mộng, hắn sợ nói lớn tiếng sẽ làm giấc mộng tan biến
“Ừm, làm sao vậy?” Thiếu niên hơi nghiêng đầu, trên mặt lộ ra một lúm đồng tiền dễ thương
Vẻ mặt của Lục Giang Minh ngây ra trong chốc lát
Đây là Dư Mục Ca
Là Dư Mục Ca đã chết nhiều năm
Cũng là tình yêu không bệnh mà chết của hắn*
“Mục Ca” Lục Giang Minh lại một lần nữa gọi tên Dư Mục Ca.
“Sao anh lại khóc, là ai bắt nạt anh, để em đi đánh hắn một trận!” Dư Mục Ca tức giận nói.
Lục Giang Minh cuối cùng cũng không thể gắng gượng được nữa, hắn ôm chặt lấy Dư Mục Ca khóc không ra hơi mặc kệ ánh mắt của những người khác, giống như là một đứa trẻ tìm được đồ chơi quan trọng đã mất đi từ lâu của mình
Nghe nói, mọi người trên đời lúc đoàn tụ đều sẽ nói một câu: “Lâu rồi không gặp
Gốc: Vô tật mà chết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.