Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết

Chương 24: Phiên ngoại 3




Kể từ khi trao đổi những bí mật nho nhỏ trong lòng, Dư Mục Ca đã đơn phương xem Lục Giang Minh như người nhà, cho dù là việc lớn hay nhỏ cậu đều thích kể cho đối phương nghe, giống như là một cái máy luyên thuyên không ngừng.
“Giang Minh, để em nói cho anh nghe, Lục Trì anh rất là lịch sự luôn, vừa nãy em nhìn thấy anh ấy đổ rác giúp cho cô học sinh đang trực nhật
“Có thể là cậu ta thích cô gái đó.” Lục Giang Minh yên lặng mách lẻo.
“Không phải đâu.” Dư Mục Ca lập tức phản bác “Em đã quan sát anh ấy được một thời gian rất lâu rồi, anh ấy chính là một người dịu dàng lịch thiệp như vậy.”
Lục Giang Minh lặng lẽ nắm chặt tay dưới gầm bàn, hắn giả vờ lơ đãng nói:
“Em thích ai thì đều sẽ lén nhìn người đó sao?”
Dư Mục Ca trả lời một cách tự nhiên: “Đương nhiên rồi, như vậy thì em có thể hiểu rõ anh ấy hơn, biết được anh ấy thích gì, không thích cái gì và có thể hiểu rõ anh ấy là dạng người như thế nào.”
Lục Giang Minh nhìn khuôn mặt non nớt của Dư Mục Ca, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Dư Mục Ca lại biết rõ sở thích của hắn như vậy, hắn khi đó cho rằng đối phương là đi hỏi người khác nhưng hắn từng nghĩ đến chỉ là một thiếu niên ngại ngùng xấu hổ dùng thời gian để đổi lấy đáp án
Lời nói của Dư Mục Ca tựa như một con dao sắc bén, mạnh mẽ đâm vào lồng ngực của hắn khiến hắn đau đớn đến mức không thể thở nổi.
“Vậy em…..” Lục Giang Minh kìm nén lại sự nghẹn ngào trong giọng nói, làm bộ như không có việc gì: “Vậy em thích ai thì đều sẽ làm như vậy sao?”
Dư Mục Ca gật gật đầu: “Chuyện này là tất nhiên, em không biết những khác sẽ làm như thế nào, dù sao nếu em thích một người nào đó thì sẽ xem người đó như toàn bộ thế giới của mình, muốn ở cạnh người đó từng giây từng phút”
“Nếu, anh nói là nếu, người em thích làm ra chuyện khiến em tổn thương, em sẽ rời đi sao?” Lục Giang Minh hỏi ra vấn đề mà hắn muốn hỏi nhất.
Dư Mục Ca im lặng một lúc rồi mới nói: “Có lẽ là không, bởi vì em không thể buông bỏ được anh ấy, em chính là một tên đầu óc chỉ chứa chuyện yêu đương, cho dù sống hay chết đều muốn ở bên cạnh người mình thích.”
“Vậy làm sao thì em mới có thể rời khỏi người mà em thích?” Lục Giang Minh tiếp tục hỏi
Dư Mục Ca khó hiểu: “Tại sao anh lại đưa ra loại giả thiết này?”
Vẻ mặt của Lục Giang Minh tái nhợt, hắn gượng gạo cười:”Chỉ là tò mò mà thôi.”
Dư Mục Ca thở dài một hơi: “Được rồi, đây là vấn đề cuối cùng em trả lời anh, chỉ khi nào em chết tâm thì mới có thể rời đi, lúc em rời đi thì có lẽ đã nghĩ cả đời đều không muốn gặp lại người này.”
Móng tay của Lục Giang Minh  đâm thẳng vào lòng bàn tay, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, cố nuốt nước mắt sắp trào ngược vào trong.
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao mình không thể nằm mơ thấy Dư Mục Ca, giống như đối phương từng nói, nếu có thể, thì trong mơ đều không cần gặp lại.”
Sau ngày hôm đó, Dư Mục Ca vẫn sẽ nói với Lục Giang Minh về chuyện của Lục Trì ở lớp kế bên, trong lòng của Lục Giang Minh vừa chua xót vừa ghen ghet nhưng cũng sợ hãi hắn muốn thổ lộ với Dư Mục Ca, nhưng hắn biết, một khi hắn thổ lộ thì quan hệ của bọn họ sẽ không còn như trước nữa, bởi vì Dư Mục Ca không thích hắn, vì tránh khỏi bị hiểu lầm, Dư Mục Ca sẽ xa cách hắn.”
“Giang Minh, em tính tỏ tình với anh ấy.” Dư Mục Ca nằm gục ở trên bàn, nhỏ giọng nói: “Anh ấy đối với em rất tốt, em cảm thấy là anh ấy cũng có chút chút thích em.”
Lục Giang Minh rũ mắt, lông mi dày rậm che dấu cảm xúc trong mắt của hắn “Là bạn tốt của em, anh cảm thấy anh nên giúp em xem thử.”
Dư Mục Ca không khỏi đỏ mặt nói: “Anh ấy thật sự rất tốt, anh yên tâm đi.”
Lục Giang Minh cảm thấy dạ dày rất đau, hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Anh chỉ là lo lắng cho em.”
Lo lắng người đó sẽ từng giống như tôi, phụ bạc em.
____________________
Phiên ngoại 4
Dư Mục Ca và Lục Trì ở bên nhau.
Lục Giang Minh nhìn đôi môi đang khép lại của Dư Mục Ca, trong lòng chua xót như là ngâm vào hủ dấm ngàn năm
Tình cảm của tuổi thiếu niên thật sự rất đơn giản, không có mưu mô đấu đá của người lớn, chỉ là khi ấy gặp được em, đã khiến anh vừa gặp đã yêu.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần sáng
Lục Giang Minh bừng tỉnh
Đã nhiều năm trôi qua, hắn cuối cùng cũng mơ thấy Dư Mục Ca.
Những ký ức bị mờ nhạt theo năm tháng lại một lần nữa dậy sóng.
Hắn lái xe đi đến nghĩa trang nơi đã chôn cất Dư Mục Ca
Ở trước bia mộ có một chút hoa tàn, có lẽ là Nguyễn Hướng Sâm đã đặt chúng. 
Sau khi Nguyễn Hướng Sâm tỉnh lại thì nhanh chóng xuất viện, rời khỏi nơi đau lòng này, chỉ là anh sẽ thỉnh thoảng đi đến trước mộ của Dư Mục Ca để ôn lại kỷ niệm, nói một chút vụn vặt trong cuộc sống
Đại Ngư mấy năm trước đã chết, Lục Giang Minh không biết lúc còn sống nó đã gặp chuyện gì, nhưng bụng của nó gần như bị mổ ra, bốn chân co quắp và đôi mắt đã mù, tất cả việc này đều lên cho Lục Giang Minh biết rằng nó rất đau khổ.
Lục Giang Minh đã tìm được hung thủ, nhưng Đại Ngư không còn trở về được nữa
5 năm sau, Lục Giang Minh nhận nuôi một đứa bé, đặt tên là Lục Niệm Ngữ 
Đứa nhỏ này lớn lên có chút tương tự với Dư Mục Ca, đặc biệt là lông mày
Hắn làm đúng trách nhiệm của một người cha, nhìn cậu lớn lên từng này, nhìn cậu đi học, nhìn cậu tốt nghiệp, yêu đương, cưới vợ và sinh con.
Lúc Lục Giang Minh hơn 50 tuổi, Lục Niệm Ngữ tặng cho hắn một con mèo, bé mèo này lớn rất giống với Đại Ngư, Lục Giang Minh nheo mắt nhìn kỹ một hồi lâu, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ chối.
Vật thay thế chỉ khiến cho người khác nhớ về những kí ức đau lòng
Lục Giang Minh ngày một già đi, trí nhớ của hắn cũng càng ngày càng kém, Lục Niệm Ngữ không yên tâm nên đã đưa hắn về nhà chăm sóc
Buổi sáng hôm ấy, Lục Niệm Ngữ nhìn thấy Lục Giang Minh sửa soạn một phen, chuẩn bị ra ngoài.”
“Ba, ba đi đâu vậy?” Chẳng lẽ là muốn nói chuyện yêu đương tuổi xế chiều.
“Ừm, Mục Ca nói muốn ăn bánh kem cho nên ba muốn đi mua cho em ấy.” Lục Giang Minh tủm tỉm cười, vẻ mặt có chút bất lực “Đều do ba, ngày hôm qua đã chọc em ấy tức giận.”
Hầu kết của Lục Niệm Ngữ trượt lên trượt xuống, cậu biết Dư Mục Ca là ai, mặc dù Lục Giang Minh chưa từng kể cho cậu nghe về chuyện của Dư Mục Ca, nhưng cậu biết, thời trẻ bọn họ là người yêu của nhau, chỉ là sau này hắn lại phụ bạc đối phương khiến đối phương tự sát
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng Lục Giang Minh vẫn luôn sống trong hối hận, cậu nhiều lần nghe được câu nói “Nếu Mục Ca còn ở đây thì tốt rồi.”
Lục Niệm Ngữ không có ngăn cản Lục Giang Minh, cũng không nói ra sự thật Dư Mục Ca đã chết, cậu mong rằng người đàn ông đã nuôi cậu khôn lớn có thể vui vẻ lúc tuổi già.
Chẳng sợ chút hạnh phúc này giống như trăng trong nước, nhìn thấy được nhưng không thể chạm vào.
Lục Giang Minh sống đến 80 tuổi
Hắn mắc phải bệnh ung thư.
Sau này, hắn gần như gầy đến trơ xương
Bị ốm đau hành hạ khiến thời gian tỉnh táo của hắn rất ít.
Ngày qua đời, hắn nhìn những người vây xung quanh giường bệnh, ánh mắt dần dần bị sương mờ bao phủ.
Một bóng dáng quen thuộc đi đến chỗ của hắn
“Mục Ca, em đã đến rồi.” Lục Giang Minh nở nụ cười, hắn vươn tay đưa về phía thanh niên ôn hòa ở đối diện. 
Thanh niên đi qua nắm lấy tay của hắn
Thanh âm xung quanh dần dần mất đi
Lục Giang Minh đã chết rồi.
P/s: lúc đầu không tính edit phiên ngoại 4 nhưng rồi cũng làm xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.