Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết

Chương 26: Thế giới song song (2)




“A Minh, em nghe nói anh tìm được một người yêu rất giống em?” Mục Duyên cử động thân thể, chăn bông rơi xuống lộ ra những dấu vết mập mờ trên người của cậu ta
Lục Giang Minh sửng sốt, hắn nhướng mày hỏi “Em đang ghen đấy à?” 
“A Minh, em không muốn làm kẻ thứ 3.” Mục Duyên nói đến đây thì ngừng một chút, muốn nói lại thôi mà nhìn về phía của Lục Giang Minh. Lục Giang Minh là người thông minh như vậy sao có thể không hiểu ý của cậu được chứ? Cậu ta đang nhẹ nhàng nhắc nhở hắn phải chia tay với Dư Mục Ca
Chính chủ đã trở về thì thế thân cũng không cần ở lại, nhưng hắn thực sự muốn chia tay với Dư Mục Ca sao? 
“A Minh?” Mục Duyên nhìn thấy Lục Giang Minh do dự, trong lòng không tránh khỏi lo lắng một chút, hắn không phải là đã yêu tên  thế thân kia rồi chứ?
“Anh biết rồi.” Lục Giang Minh nói một cách qua loa.
Mục Duyên muốn tiếp tục ép buộc hắn nhưng thấy Lục Giang Minh không muốn nói chuyện liên quan đến Dư Mục Ca nữa, vì vậy cậu ta thay đổi đề tài để làm dịu lại bầu không khí.”
Cho đến khi đi đến công ty, Lục Giang Minh vẫn chưa hạ được quyết tâm chia tay với Dư Mục Ca, hắn ở trong lòng viện cớ:Tôi chỉ là đang quen với việc có Dư Mục Ca làm bạn cho nên mới không chia tay được.” 
Nhưng hắn đã quên mất mất một sự thật, Dư Mục Ca vì yêu hắn nên mới sẵn sàng ở bên cạnh hắn.
Sau này khi Lục Giang Minh hiểu ra được điều này thì Dư Mục Ca đã trở thành bấu vật của người khác.
Dư Mục Ca thu dọn hết tất cả đồ vật có liên quan đến cậu, kéo valy trước cửa thì hình như là nhớ ra điều gì đó, cậu dừng lại, lấy điện thoại di động ra, tìm dãy số quen thuộc “Chúng ta chia tay đi.” Sau đó thì chặn hết thông liên lạc của đối phương, cất chìa khóa trên kệ giày, rời khỏi nơi chứa đầy kỷ niệm này mà không cần quay đầu nhìn lại.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Dư Mục Ca đã dọn tới sống chung với Lục Giang Minh trong căn biệt thự và toàn bộ thời gian đều dành cho hắn. Những người bạn trước đây hầu như không còn liên lạc với cậu nữa, cho nên cậu cũng không biết phải đi đâu.
Lục Giang Minh có thể sẽ đi tìm cậu, cũng có thể là không. Nói thật, cậu thậm chí không muốn dừng chân lại ở thành phố D, dù sao thì ở thành phố nào đối với cậu cũng đầy xa lạ, từ khi cha mẹ cậu qua đời, cậu đã không còn nhà nữa rồi.
“Cậu đang ở đâu?” Lục Trì đột nhiên nhắn tin cho cậu..
Dư Mục Ca không có ý định ở trở về, tuy cậu rất cảm kích hắn nói ra sự thật cho cậu biết, nhưng cậu chỉ muốn cắt đứt mọi quan hệ với Lục Giang Minh. 
“Cậu đừng chặn tôi.” Lục Trì dường như nhìn rõ ý định của cậu nên vội vàng gửi một tin nhắn.
Dư Mục Ca ở bên kia màn hình cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương 
“Có chuyện gì sao.” Dư Mục Ca khó hiểu hỏi, hình như là cậu và đối phương hoàn toàn không thân thuột gì cho lắm, chỉ nhớ khi đó Lục Giang Minh dẫn cậu đến nhà hàng của Lục Trì để ăn tối, hai người mới miễn cưỡng xem như ‘quen biết’. 
Lục này trong đầu của Lục Trì chỉ tràn ngập những suy nghĩ “Tôi nên nói gì đây.” “Cậu ấy sẽ chặn tôi mất”.   
Hắn cũng không thể chạy tới nói với cậu là:’Tôi yêu em, tôi muốn theo đuổi em’
Nếu là Lục Trì của năm năm trước sẽ không bao giờ nghĩ đến mình sẽ yêu một người từ cái nhìn đầu tiên, hắn biết đối phương đã có bạn trai nhưng hắn vẫn muốn có cơ hội được ở bêncạnh đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.