Muốn đến thị trấn kế bên thì chỉ có thể đi qua một con đường duy nhất, đường hẹp và khó lái xe, vậy nên phải đi bộ ra ngoài, đến nhà ga chờ xe buýt thêm nửa tiếng nữa.
Đến khi trời tối thì sẽ không còn xe, đi bây giờ thì đến lúc về may ra còn có thể bắt kịp chuyến xe cuối cùng.
Cố Ngữ Chân đi trước dẫn đường, dọc đường đi rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót ríu rít trên cây.
Hoàng Mân đi ngay sau cô, Lý Thiệp đi lùi về sau kéo giãn khoảng cách với hai người, giống như đi tản bộ, vừa đi vừa ngắm cảnh, rõ ràng là đang tạo cơ hội cho hai người gần nhau.
Cố Ngữ Chân thu lại ánh mắt trước khi anh nhìn qua, duỗi tay hái lá cây ven đường, ngón tay miết nhẹ: "Đường núi ở đây không dễ đi, hai người cẩn thận một chút."
Lý Thiệp nghe vậy nhìn qua, không nói gì.
Hoàng Mân thấy cô nói chuyện, vội vàng mở miệng tiếp lời: "Được, cậu cũng cẩn thận đấy."
Hoàng Mân là một người rất dễ thẹn thùng, chỉ cần nhìn vào mắt Cố Ngữ Chân là đã đỏ mặt, nửa ngày mới nghĩ ra một đề tài: "Chân Chân, cậu cao lên rất nhiều."
Cố Ngữ Chân hơi thất thần, nhìn người bạn chơi cùng mình ngày trước: "Cảm ơn, cậu cũng vậy, cao hơn trước, còn trở thành giảng viên đại học, thật lợi hại."
"Chỉ biết đọc sách thôi, những thứ khác đều không biết gì nhiều." Hoàng Mân khiêm tốn nói xong lại không biết nên nói tiếp cái gì, chỉ có thể đi chậm lại, sóng vai với Lý Thiệp.
Lý Thiệp nhìn anh ta một cái: "Lần đầu theo đuổi con gái?"
Hoàng Mân không ngờ anh sẽ bắt chuyện cùng mình, dù sao thì vừa nhìn liền biết anh cũng không phải người cùng tầng lớp với bọn họ: "Làm sao anh biết?"
Hoàng Mân hơi ngạc nhiên, anh ta tự cảm thấy điều kiện của bản thân không tồi, ngoại hình cũng ưa nhìn, vậy nên trước giờ chưa từng theo đuổi con gái.
Lý Thiệp cười, lười biếng mở miệng: "Vừa nhìn đã biết, nói chuyện với con gái không phải nói như vậy đâu."
Hoàng Mân hơi xấu hổ: "Vậy nên nói như thế nào?"
Lý Thiệp uể oải đáp: "Nói những chuyện thú vị, đừng làm cho bầu không khí quá cứng ngắc."
Cố Ngữ Chân dừng lại một lúc, trong lòng cảm thấy rất buồn, dù biết anh không thích mình nhưng thấy anh dạy người khác cách làm thế nào để bắt chuyện với mình, vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Hoàng Mân hiện tại cứ như đang tham gia một khóa học cấp tốc, chạy nhanh đến sóng vai cùng cô.
Cố Ngữ Chân không nói gì, lịch sự mỉm cười với anh ta, không có tâm trạng nói chuyện.
Hoàng Mân vẫn là không có kinh nghiệm, hơn nữa đã rất lâu rồi không gặp Cố Ngữ Chân, khi còn nhỏ hay chơi với nhau, vẫn chưa có ý thức về sự khác biệt giới tính.
Bây giờ cô xuất hiện trước mặt, trổ mã xinh đẹp như vậy, khiến anh ta không biết nên bắt chuyện như thế nào.
Bỗng nhiên anh ta không nghĩ ra được cái gì thú vị, chỉ có thể hỏi: "Chân Chân, dì có nói với cậu về chuyện xem mắt không?"
Cố Ngữ Chân gật đầu: "Có nói qua." Cô theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau, Lý Thiệp cách bọn họ hơi xa, một tay cắm vào túi quần, cúi đầu nhìn di động trong tay, bước chân chậm rãi, hiển nhiên không muốn quấy rầy bọn họ.
Cô quay đầu lại, không biết nên dùng tâm trạng gì đối mặt với tình huống hiện tại.
Hoàng Mân nghe cô nói vậy, bắt đầu giới thiệu về bản thân: "Năm nay tôi vừa được bình bầu chức phó giáo sư, bình thường sống trong kí túc xá của giảng viên, tiền lương có lẽ thấp hơn nhiều so với diễn viên mấy cậu. Nhưng tiền mua phòng ở đầu tiên tôi đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, vậy nên chuyện nhà ở không cần lo lắng. Còn có, tôi đã từng có hai mối tình rồi, lần đầu tiên là bạn đại học, yêu nhau bốn năm, người thứ hai là giáo viên, yêu nhau hai năm, lần đầu thì chia tay vì lý do bất đồng quan điểm, lần thứ hai thì là vì khi đó tôi còn áp lực chưa thể mua được nhà, tình cảm dần dần nhạt đi."
Cố Ngữ Chân thấy anh ta cẩn thận như vậy, cũng ngượng ngùng, không dám qua loa lấy lệ nữa, mặc dù chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi xem mắt.
Cô gấp lại chiếc lá trên tay: "Tôi từng đóng mấy bộ phim, trước mắt rất có khả năng sẽ thất nghiệp, từng yêu đương một lần, là bạn học cấp ba, tôi yêu thầm anh ấy rất lâu, chưa từng thổ lộ, sau này tình cờ, chúng tôi gặp lại nhau, rồi hẹn hò một năm."
Hoàng Mân chờ cô nói xong, lại thấy cô không có ý định nói tiếp, mới nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao lại chia tay?"
Cố Ngữ Chân nghe vậy, ánh mắt dần dần hạ xuống, nhẹ giọng nói: "Anh ấy có người mình thích, nhưng không phải tôi."
"Kỳ thật anh ấy có thể cùng người mình thích ở bên nhau, tôi không muốn làm chậm trễ anh ấy."
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến mức mỗi chữ đều cảm thấy thật nặng nề, như một tảng đá lớn bị đè xuống.
"Bởi vì tôi đã không có được người mình thích, nên tôi càng không muốn anh ấy phải đau khổ như vậy..."
Cô nói rất nhỏ, như là sợ chạm vào gì đó, âm cuối gần như không thể nghe được.
Cô chưa bao giờ ngừng thích anh, cũng không muốn ngừng thích.
Giống như mặt trời mọc vào mỗi sáng sớm, lặn vào mỗi buổi chiều, tình yêu của cô cũng như vậy, lặp đi lặp lại, không có cách nào ngưng.
Hoàng Mân nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của cô, đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề.
Bởi vì anh chưa bao giờ trải qua một tình yêu nặng nề và lặng lẽ đến thế.
***
Cầm chiếc bánh cho chính tay mình làm, hưng phấn chạy đi tìm Lý Thiệp.
Hôm nay là kỷ niệm một năm hai người yêu nhau, cô không trông chờ việc anh sẽ nhớ, dựa vào tính cách của anh, còn không bằng trực tiếp nói với anh.
Đến nơi, liền nghe được âm thanh trò chuyện bên trong.
"Cậu đang nghĩ gì vậy, lần này cậu hẹn hò hơi lâu đấy?" Là giọng nói của An Phỉ.
Cố Ngữ Chân dừng lại, nhìn vào bên trong.
Trên mặt đất bày rất nhiều dụng cụ sửa chữa, đằng trước có một chiếc xe thể thao, cửa kính xe phản chiếu từng luồng ánh sáng, những mảnh bụi nhỏ bay lơ lửng bám trên đó, rất không chân thật.
Lý Thiệp ngậm điếu thuốc trong miệng, không nói gì, đưa tay chống lên mui xe kiểm tra vấn đề.
An Phỉ nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía Lý Thiệp: "Tiểu thư về rồi, cậu định giải thích như thế nào?"
Anh dừng lại một chút, nhanh chóng đáp lại, chỉ là giọng nói nhạt nhẽo: "Giải thích với cô ấy cái gì?"
Cố Ngữ Chân cầm bánh kem, đột nhiên không biết phải làm sao.
"Mạnh miệng cái gì, sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu chia tay với cô ấy, lúc đó liền nghiện thuốc lá, còn không do cô ấy sao? Trước đây cậu không hút thuốc lá."
Lý Thiệp nghe xong chậm rãi rũ mắt, không biết đang nghĩ gì. Ngay sau đó, anh đứng thẳng dậy, lấy điếu thuốc trong miệng xuống, tiện tay dập tắt ném xuống đất: "Không liên quan đến cô ấy."
Cố Ngữ Chân không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, ở trong mơ nghe được giọng nói của anh, rất nhẹ.
Dường như anh không muốn nói gì thêm về cô gái ấy nữa.
Thảo nào bốn năm đại học anh không hề yêu đương, thảo nào lâu lâu anh lại ngồi trầm tư hút thuốc một mình, như đang suy nghĩ cái gì.
Là bởi vì anh có người mình thích sao?
"Đừng giận dỗi nữa, đều đã qua lâu như vậy, hai người đã không gặp lại nhau kể từ khi chia tay." An Phỉ kéo ghết từ bên cạnh ngồi xuống: "Thật ra hai người đều được nuông chiều từ nhỏ, tính cách cũng nóng nảy nên mới luôn cãi nhau, vốn dĩ cũng chỉ là những mâu thuẫn nhỏ, theo mình thì không cần thiết phải chia tay."
Lý Thiệp giương mắt nhìn An Phỉ: "Cô ấy nói bản thân còn trẻ, muốn chơi thêm mấy năm nữa, mình còn có thể nói cái gì?"
"Đó là vì giận cậu thôi, cậu không thể dỗ dành cô ấy sao? Chỉ cần nhường nhịn một chút, con gái ai cũng khẩu thị tâm phi, huống chi là tiểu thư, tuy rằng hơi tuỳ hứng, nhưng bây giờ cô ấy chơi bời, cậu cũng chơi không kém, rất công bằng.
Chỉ là hiện tại cậu với cô gái này hẹn hò lâu như vậy, đợi đến khi tiểu thư trở về, cô ấy sẽ tình nguyện buông tay sao? Kiểu gì cũng sẽ làm loạn lên, tệ hơn nữa là có khả năng sẽ càng đẩy cậu và tiểu thư ra xa nhau. Cậu có giận cũng không thể đem việc chung thân đại sự ra đùa, bây giờ cậu không hối hận, đợi qua mười mấy hai mươi năm sau nếu hối hận phải làm sao bây giờ? Điều đó mới thật sự đau khổ."
Cố Ngữ Chân hít sâu một hơi, giống như chạm phải điều cấm kỵ nào đó, hoảng sợ quay người bỏ chạy.
Chờ tới lúc dừng lại, đã không biết mình đang ở đâu.
Chua xót trào dâng trong lòng không cách nào áp chế, hốc mắt đỏ bừng, ôm bánh kem để trên ghế dài.
Có một cô gái đi ngang qua, dừng lại nhìn cô một cái.
"Cố Ngữ Chân?"
Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn đã nhận ra, là một trong những cô gái đã từng hẹn hò với Lý Thiệp thời cấp ba, hoa khôi trường kế bên.
Bạn gái của anh, không có ai là không xinh đẹp, chẳng giống như cô, còn cần nỗ lực để xứng tầm với hai chữ xinh đẹp.
Cố Ngữ Chân theo bản năng cúi đầu, che giấu đôi mắt đỏ bừng của mình: "Là tôi."
Cô gái thấy cô thừa nhận, cười thân thiện nói: "Thật sự là cậu nha, tôi còn đang nghĩ người vừa rồi chạy tới trông thật quen mắt, không ngờ lại là cậu." Cô gái cười, tò mò hỏi: "Cậu vẫn đang yêu đương với Lý Thiệp sao?"
Cố Ngữ Chân hơi rũ mắt, ôm bánh kem trong tay: "Đúng vậy, trong một năm rồi."
Cô gái ngồi xuống bên cạnh, chân đi đôi bốt dài, bắt chéo chân nhưng trông vẫn rất ưu nhã: "Nhìn dáng vẻ của cậu tôi liền biết cậu rất thích anh ấy."
Cố Ngữ Chân bất động, nhìn cô ấy.
Cô gái cười nói: "Một học sinh ngoan như cậu, theo lẽ thường, sẽ không bao giờ dây dưa với kiểu học sinh hư như vậy, trừ phi anh ấy rất thích cậu, hoặc là cậu thích anh ấy, loại trừ khả năng thứ nhất, thì chỉ có thể là khả năng thứ hai."
Cố Ngữ Chân cũng biết mọi người đều nghĩ như vậy, bởi vì khả năng thứ nhất, dường như không thể xảy ra.
Cô gái dường như nhìn ra cô đang nghĩ gì: "Không phải tôi cảm thấy anh ấy không có khả năng thích cậu, mới loại trừ trường hợp thứ nhất, mà bởi vì tôi biết anh ấy có người trong lòng."
Cố Ngữ Chân ôm chặt bánh kem trong lòng.
Cô gái thấy vừa rồi hốc mắt cô đỏ bừng, không đành lòng nhìn cô không biết chuyện gì xảy ra: "Cậu biết Trương Tử Thư không?"
Trương Tử Thư.
Tiểu thư...
Cô nhớ tới giờ nghỉ trưa hôm ấy, có một nữ sinh tóc ngắn tới tìm anh, cô có thể cảm nhận được giữa hai người có gì đó.
Cố Ngữ Chân nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn bánh em trong lòng: "Tôi vừa mới biết."
"Tôi cũng chỉ là nghe qua tên cô ấy, chứ chưa từng gặp, anh ấy hẳn là rất thích cô gái đó, id trò chơi anh hay chơi chính là viết tắt tên của cô ấy."
Cô gái cười khổ: "Lúc ấy tôi đã nghĩ, hẳn là thật sự thích, mới có thể dùng tên cô ấy chơi game nhiều năm như vậy."
Đáy mắt Cố Ngữ Chân không khống chế được mà nóng lên, trong lòng ngột ngạt đến mức khó thở.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người có tính cách như anh cũng sẽ có người muốn mà không có được, cô thậm chí không có dũng khí nghe tiếp.
"Tôi thực ra cũng giống như cậu, rất thích anh ấy, nhưng tôi không chấp nhận được tôi ở trong lòng anh ấy không thể so sánh được với người con gái khác."
Cô gái có lẽ cũng tìm được cơ hội nói hết ra những muộn phiền trong lòng, nói xong cũng thoải mái, nhìn cô như nhìn thấy mình của trước đây: "Anh ấy hẳn là không nói với cô, thật ra nếu anh ấy thích cậu thì chuyện này cũng không quan trọng, nhưng cậu có dám chắc rằng anh ấy thật sự thích cậu không?
Cậu có dám chắc cậu lãng phí thanh xuân ở bên cạnh anh ấy nhiều năm, chờ đến một ngày nào đó cô gái kia trở về, anh ấy sẽ không lập tức chia tay với cậu sao?
Đừng mơ những giấc mơ không có hồi kết, khi tỉnh dậy chỉ có chính cậu tổn thương, hà tất phải lãng phí thanh xuân?"
Cố Ngữ Chân ngồi trên ghế dài rất lâu, học sinh cũng đã bắt đầu ra về, cổng trường chậm rãi đóng lại.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, rất nhanh sẽ biến mất.
Bên cạnh có người lại gần, dường như thắc mắc sao cô lại ngồi chỗ này: "Sao em đến đây mà không gọi anh, ngồi một mình ở ven đường làm gì?"
Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn về phía anh, mới phát hiện anh đang đi cùng bạn bè, hẳn là đi ngang qua thì thấy cô.
Cố Ngữ Chân hơi rũ mắt, nhẹ nhàng đáp lại: "Em muốn cho anh một bất ngờ."
An Phỉ thấy cô, biết anh nhất định sẽ ở lại: "A Thiệp, bọn mình đi trước."
Lý Thiệp hất cằm với bọn họ, ý bảo bọn họ tự lo cho mình.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, chân dài gập xuống, tóc mái hơi loạn, lười nhác tuỳ ý nhưng vẫn đẹp như vậy.
Anh nhìn bánh kem trong tay cô, có chút nghi hoặc: "Hôm nay sinh nhật em sao?"
Anh quả nhiên không nhớ ngày kỷ niệm, đến sinh nhật của cô cũng không nhớ rõ.
Cố Ngữ Chân nhìn anh, đột nhiên hoảng hốt.
Anh thật sự thuộc về cô sao, hay chỉ là dừng chân ở lại trong chốc lát?
Cô bỗng nhiên cảm thấy thật sợ hãi, đưa tay ôm lấy anh, dựa vào vai anh: "Em hơi mệt."
Lý Thiệp xoa đầu cô: "Vậy em ngủ một lát đi, khi nào tỉnh dậy thì đưa em đi ăn cơm?"
"Ngồi một lát thì ổn rồi."
"Ừ." Lý Thiệp đáp ứng, lấy ra di động, yên tĩnh ngồi cạnh cô.
Cố Ngữ Chân trong lòng ngọt ngào, chỉ cần anh ở bên cô thì tốt rồi.
Cô đang miên man suy nghĩ, di động của anh có thông báo trò chơi.
Cô bình thường ít khi chú ý, bây giờ tầm mắt lại theo bản năng dừng ở màn hình di động của anh.
Anh chơi game này đã rất lâu, cấp bậc cũng rất cao.
Khi buồn chán anh sẽ chơi, điều này đã thành một thói quen.
Cố Ngữ Chân di chuyển tầm mắt, dừng lại ở tên id của anh.
"ZZS". Ba chữ cái vô cùng đơn giản.
Trương Tử Thu, cô gái anh thích.
Cố Ngữ Chân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nội tâm bắt đầu giãy giụa, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Cô nhìn anh thật lâu: "Lý Thiệp, từ nhỏ đến lớn có thứ gì anh muốn mà không thể có được không?"
Lý Thiệp tạm dừng một chút, tựa hồ không hiểu: "Không có, chỉ cần là thứ anh muốn đều có thể dễ như trở bàn tay mà chiếm được."
"Sao thế, muốn tặng quà cho anh à?" Anh nhìn qua, duỗi tay ôm cô, cúi đầu hôn cô, thấp giọng nói: "Em cần gì phải tốn tiền, muốn gì anh mua cho em."
Trước kia Cố Ngữ Chân rất thích thân mật với anh, bây giờ chỉ cảm thấy áp lực.
Trong mắt anh không hề có ánh sáng, bởi vì không được cùng người mình thích ở bên nhau, không giống chính mình, mỗi lần được ở cạnh anh trong mắt đều có ý cười.
Cô hiểu rõ nhất cảm giác được cùng người mình thích ở bên nhau.
Anh ở cạnh cô không phải thật sự vui vẻ.
Cố Ngữ Chân không nói gì, Lý Thiệp không hỏi lại, duỗi tay cầm lấy bánh kem của cô: "Chiếc bánh này nạm kim cương sao, em cứ cầm khư khư làm gì?"
Cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu: "Lý Thiệp, có người nào mà anh không thể quên được sao?"
Lý Thiệp nghe vậy nhìn qua, ánh mắt dừng trên mặt cô thật lâu,bỗng nhiên cười rộ lên, nhẹ nhàng trả lời: "Không có."
"Vậy anh vì sao lại hút thuốc, anh dường như bị nghiện thuốc lá?"
Lý Thiệp không ngờ cô sẽ hỏi câu này, anh dừng lại một chút, im lặng thật lâu mới mở miệng: "Không vì lí do gì, hút chơi thôi."
Cố Ngữ Chân cảm thấy trong lòng tự như bị kim đâm, hít sâu một hơi, ánh mắt càng ẩm ướt: "Lý Thiệp, em muốn chia tay."
Lý Thiệp ánh mắt ngưng đọng, nhíu mày nhìn cô: "Có ý gì?"
Cố Ngữ Chân nhìn bánh kem trong tay, bỗng nhiên cảm thấy hơi nặng, dùng sức sách, lòng bàn tay bị dây thừng cọ đau.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh: "Em cảm thấy, chúng ta không thích hợp."
Lý Thiệp nghe cô nói vậy, thật lâu không lên tiếng: "Em nghĩ kỹ chưa?"
Cố Ngữ Chân dùng sức ôm bánh kem, kiềm chế cảm xúc, miễn cưỡng che giấu giọng nói nghẹn ngào: "Ừm."
"Vậy tùy em." Lý Thiệp nhẹ nhàng mà nói một câu, không có ý níu kéo, cũng không tra hỏi nguyên nhân.
Cô nói chia tay, anh sẽ không cự tuyệt, cũng sẽ không níu kéo, giống với những người bạn gái trước kia của anh, không thèm để ý.
Từ đầu tới bây giờ anh đều không tính toán nói thêm một câu, đứng dậy liền đi, không hề quay đầu lại, cũng không dừng bước chân, cứ như vậy mà biến mất trong tầm mắt của cô.
Gió nhẹ nhàng thổi qua những phiến lá, rời đi không để lại dấu vết.
Cố Ngữ Chân buông bánh kem xuống, nhìn vệt đỏ hằn trên lòng bàn tay.
Cô dừng lại một chút, không có sức lực đứng dậy.
Tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi, cô vội cúi đầu, nước mắt rơi trên hộp bánh.
Thật ra, cô không sợ lãng phí thanh xuân của mình, cô tình nguyện dành nó cho anh.
Cũng nguyện ý... buông tay, cô sẽ không làm loạn, cũng sẽ không phá hư.
Anh là con cưng của trời, từ nhỏ đã có mọi thứ, đương nhiên những thứ tốt đẹp nhất cũng nên dành cho anh.
Cô trước giờ luôn hiểu rõ, thích một người không thuộc về mình, có bao nhiêu thống khổ.
Cô không nỡ để anh phải chịu đựng đau khổ như vậy.