Anh Ấy Kiêu Ngạo Thế Sao

Chương 12:




Cố Ngữ Chân vội vàng lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, chỉ để lại một ý nghĩ duy nhất.
Cô sợ Lý Thiệp xảy ra chuyện, tín hiệu di động lúc có lúc không, sợ lát nữa sẽ hết pin, cô chỉ có thể tắt đèn pin điện thoại.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, sắc trời càng ngày càng tối, gió rất to, dường như còn nghe thấy tiếng động vật gầm lên.
Cố Ngữ Chân vừa sợ hãi vừa lo lắng, cả người đều co lại, nước đảo quanh trong hốc mắt.
"Cố Ngữ Chân!"
Có ai đó gọi cô ở đằng xa, cô lập tức ngẩng đầu nhìn.
Phía xa có ánh sáng xuyên qua màn mưa chiếu tới nơi này, từng giọt nước mưa thi nhau rơi xuống tạo thành một màn sương mờ mịt, mơ hồ thấy có một người đang đứng ở đó.
Lý Thiệp cầm lấy một đoạn thân cây tìm được, bước nhanh đi tới: "Điện thoại của em làm sao vậy, vừa kết nối được liền tắt."
Cảm xúc của Cố Ngữ Chân đột nhiên dâng lên, cô vừa sợ hãi vừa tủi thân, mặc kệ cơn đau ở cổ chân, vội vàng đứng lên bổ nhào vào người anh: "Em không biết, em tường là anh tắt điện thoại."
Lý Thiệp một tay đỡ lấy cô, nghi hoặc: "Tôi tắt điện thoại của em làm gì?"
Anh đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có một mình cô ở đây, hơi nhíu mày: "Đối tượng hẹn hò của em đâu?"
Cố Ngữ Chân tự mình ổn định cơ thể, anh vừa xuất hiện, nước mắt đã không ngăn được, nhớ tới vừa rồi liền sợ hãi: "Anh ấy xuống núi tìm cứu viện rồi."
Lý Thiệp nghe vậy lập tức nhíu mày, nhìn cô nước mắt lưng tròng: "Anh ta để em một mình ở chỗ này?"
Cố Ngữ Chân vẫn chưa bình tĩnh lại, lời nói có chút nghẹn ngào: "Trời mưa, em không đi được, chỉ có thể để anh ấy đi xuống núi tìm cứu viện trước thôi."
lý Thiệp nghe vậy chân mày đang nhíu lại cũng không có dấu hiệu giãn ra, nhưng vẫn không định nói gì về chuyện này nữa.
Thấy người cô run bần bật, anh cúi người cầm mấy cái túi để trên mặt đất lên, lấy hết áo mưa mới mua ra, xé từng túi một, khoác lên người cô.
Cố Ngữ Chân đang rùng mình vì lạnh, có quần áo mưa che chắn cơ thể nháy mắt ấm lên.
Đường núi mưa như vậy chắc chắn không thể đi, huống chi còn có rêu xanh mọc đầy trên nền gạch, sẽ rất nguy hiểm.
Bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là ngồi chờ cùng cô, hai là trước tiên đi xuống, giống như Hoàng Mân, đây là lựa chọn tốt nhất, không thể cả hai người đều bị kẹt.
Lỡ như xảy ra nguy hiểm, cũng có thể bảo toàn một mạng sống.
Cố Ngữ Chân nhìn anh: "Anh thừa dịp bây giờ mưa đã trút bớt đi xuống núi trước, em chờ đội cứu viện tới, chắc là sẽ nhanh thôi."
Lý Thiệp lừoi nghe cô luyên thuyên, trực tiếp đưa điện thoại cho cô, xoay người ngồi xổm trước mặt cô: "Lên đi, em bật đèn soi đường, tôi cõng em xuống."
Cố Ngữ Chân không dám đi lên, cho dù trời không mưa, cõng người xuống núi cũng rất nguy hiểm, đường này căn bản không dễ đi: "Như vậy quá nguy hiểm."
Lý Thiệp vẫn là bộ dáng không sao cả, cứ như việc này không to tát: "Không sợ, tôi có cách, em lên đi, chúng ta đi từ từ, nếu còn chậm trễ, mưa lớn hơn sẽ rất phiền toái."
Cố Ngữ Chân nghe anh nói như vậy, nháy mắt an tâm, ngoan ngoãn nằm trên lưng anh.
Lý Thiệp duỗi tay đỡ chân cô, nhẹ nhàng đứng lên.
"Kẹp chặt chân." Anh thấp giọng nói một câu.
Không phải trước kia anh chưa từng nói với cô như thế, chỉ là không phải nói trong những trường hợp như thế này.
Tai Cố Ngữ Chân không tự giác nóng lên, đã lâu rồi không dựa gần anh như vậy, tầm mắt theo cơ thể anh mà nhìn lên cao, cô vội vàng đem điện thoại giơ cao lên.
Sau khi đứng lên anh liền buông lỏng tay đang ôm chân cô, cầm lấy hai thân cây dài bằng cánh tay.
Đi bộ về phía trước, đến đường dốc, nhấc một cây gậy lên cắm vào đất, sau đó tiếp tục đi xuống dưới.
Mới dẫm một bước đã suýt chút nữa trượt chân.
Cố Ngữ Chân sợ hãi nắm chặt lấy cổ áo anh, túa ra một thân mồ hôi lạnh.
Lý Thiệp dùng thân cây ổn định cơ thể, sau đó thấp giọng nói một câu: "Không sao, ôm chặt tôi."
Cố Ngữ Chân vòng tay qua cổ anh ôm thật chặt, theo mỗi bước đi của anh nhịp tim lại thêm dồn dập, sợ anh té ngã, cũng sợ rắn độc, không dám lơ là cảnh giác.
Xuống núi kiểu này rất tiêu hao thể lực, đường núi có một đoạn ngắn mà đi mãi chưa hết, trên tay trên chân đều phải dùng lực, còn phải cõng thêm một người trên lưng, hoàn toàn quá tải.
Cố Ngữ Chân rất lo lắng, cũng luyến tiếc rời khỏi anh, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Lý Thiệp, anh có mệt không, thả em xuống đi, cũng sắp đến rồi, anh có thể đi gọi người tới giúp."
"Không mệt." Lý Thiệp chật vật đáp lại, trực tiếp ngắt lời cô, hiển nhiên là không còn sức để nói.
Cố Ngữ Chân không dám nói nữa, sợ khiến anh mất tập trung.
Nhìn mưa càng lúc càng nặng hạt, mưa xối ướt tóc anh, trượt vào cằm rồi đọng lại trên tay cô.
Cố Ngữ Chân đau lòng không thôi, khẽ đưa tay chắn mưa trên đầu giúp anh.
Bước chân Lý Thiệp hơi dừng lại, sau đó tiếp tục bước xuống.
Trời mưa không nhìn rõ đường đi, đợi đến khi tới chân núi, đã là một vị trí hoàn toàn xa lạ.
Xung quanh hẻo lánh, Lý Thiệp tay đau đến mức không nhấc lên nổi, tìm được một nhà trọ nhỏ gần đó.
Cố Ngữ Chân nhanh chóng rời khỏi người anh.
Ông chủ đang buồn ngủ đến mức ngủ gà ngủ gật thì thấy bọn họ tiến vào: "Trời mưa phòng đều được thuê cả rồi, chỉ còn lại một phòng thôi, có ở được không?"
Cố Ngữ Chân sửng sốt, liếc nhìn xung quanh, ở đây chỉ có ba gian phòng, hai phòng còn lại đang bật đèn.
Lý Thiệp không để ý: "Có thể."
Phòng ở trên lầu, lối đi nhỏ hẹp, cầu thang làm bằng gỗ, trời mưa tay vịn đều ẩm ướt.
Vào phòng, Cố Ngữ Chân cởi áo mưa trên người ra, nhìn thoáng qua Lý Thiệp, quần áo anh ướt hết rồi.
Tóc mái anh rơi rũ xuống, từng giọt nước mưa theo tóc rơi xuống nền nhà, anh hất hất đầu, bọt nước văng tung toé, tay giơ lên vuốt tóc xong liền cầm lấy điều khiển bật máy sưởi.
Đến được nơi này thì lập tức có tín hiệu, điện thoại vừa đúng lúc đổ chuông.
Cố Ngữ Chân vội vàng nhấn nghe, Hoàng Mân đầu dây bên kia gấp gáp: "Chân Chân, tôi đã tìm kiếm quanh đây nhưng đều không có người, đội cứu viện cách đó rất xa, nếu muốn thì ngày mai mới có thể đến được, bây giờ phải làm sao đây?"
"Hoàng Mân, chúng tôi đã xuống núi rồi, tạm thời không có vấn đề gì, chỉ là không biết nơi này là đâu?" Cố Ngữ Chân nói rất nhanh.
Hoàng Mân tạm dừng: "Bạn học của cậu không rời đi sao?"
"Không có, chỉ là tín hiệu có vấn đề nên anh ấy mới không nhận điện thoại."
Hoàng Mân bên kia trầm mặc một lát: "Hai người đang ở đâu, nếu không thì để tôi đến đón?"
"Tôi cũng không rõ đây là đâu, trời quá tối nên chúng tôi không tìm được đường về, chỉ đành sáng mai rồi tính tiếp."
Hoàng Mân dường như còn muốn nói gì đó, lưỡng lự một lát, cuối cùng chỉ đành nói: "Vậy hai người cẩn thận một chút, có vấn đề thì gọi cho tôi."
Cố Ngữ Chân ừ một tiếng, cúp máy.
Lý Thiệp mở máy sưởi, nhìn cô: "Em đi tắm rửa trước, thay quần áo ướt trên người ra."
Cố Ngữ Chân đứng tại chỗ do dự: "Nhưng mà không có quần áo để thay."
Lý Thiệp tiện tay cầm lấy quần áo ướt đẫm ở trên ghế, dùng sức vắt khô, sau đó lấy máy sấy bên cạnh, bật công tắc: "Vào tắm đi, tôi sấy giúp em."
"Tay anh có đau không?" Cố Ngữ Chân hơi không đành lòng.
Lý Thiệp nghe vậy nhướng mày, lười biếng mở miệng: "Đau, vậy em không mặc quần áo nhé?"
Cố Ngữ Chân bị trêu chọc đỏ mặt, vội vàng khập khiễng bước vào nhà tắm.
Cô sợ anh lạnh, lập tức mở bình nóng lạnh, tắm xong thì tiếng máy sấy bên ngoài cũng chưa dừng lại.
Cô chậm rãi dịch ra cửa, giọng nói hơi lớn: "Lý Thiệp, quần áo đã khô chưa?"
Anh nghe thấy cô nói liền tắt máy sấy, hướng bên này đi tới.
Cố Ngữ Chân có chút khẩn trương, theo bản năng co rụt người vào bên trong.
"Gần khô rồi, đây này." Bàn tay anh đưa vào, là một cái áo thun trắng mới mua đã hong khô.
Bàn tay anh vừa trắng vừa thon dài, cổ tay nhìn rất khoẻ khoắn, các đốt ngón tay rõ ràng, bây giờ anh đưa quần áo cho cô, làm cô nhớ đến trước kia.
Cô nhanh chóng nhận lấy quần áo, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Cô lấy quần áo mặc vào, mới phát hiện không có quần, thì ra quần cũng đã ướt, chỉ có thể mặc mỗi chiếc quần lót làm cô càng thêm ngại ngùng.
Cô mở hé cửa, ló đầu ra: "Lý Thiệp, vậy còn quần thì sao..."
Lý Thiệp liếc nhìn cô: "Em trực tiếp lên giường nằm, quần phơi khô, đợi ngày mai là có thể mặc."
Cố Ngữ Chân cũng biết không còn cách nào, tuy rằng đã từng mặc váy ngắn, nhưng cảm giác hoàn toàn khác so với mặc áo thun.
Hơn nữa là còn phải bước qua người anh.
Cố Ngữ Chân hít sâu một hơi, bởi vì chân đau nên không thể đi nhanh, cũng may Lý Thiệp không nhìn cô.
Cô chật vật đi đến mép giường, xốc chăn lên, nằm ổn rồi cảm giác thẹn thùng mới vơi bớt.
Da thịt Cố Ngữ Chân mềm mịn nên phải mặc quần áo mới, Lý Thiệp không cần, liền đi xuống mượn ông chủ một ít quần áo.
Cố Ngữ Chân thấy anh cầm rượu thuốc trở về: "Anh nhanh đi tắm đi, đừng để mình bị cảm lạnh."
Lý Thiệp không nói gì, đặt rượu thuốc xuống rồi bước vào phòng tắm.
Cố Ngữ Chân thấy anh đã vào, sau đó liền nghe thấy tiếng nước, cảm thấy không được tự nhiên.
Cô đem chăn kéo lên trên che mặt, yên lặng ôm chăn, cảm giác này cứ như đang đợi anh tắm rửa sạch sẽ vậy.
Cố Ngữ Chân vội vàng di dời lực chú ý, giơ chân ra khỏi ổ chăn, sưng tấy lên.
Cô duỗi tay lấy rượu thuốc, bôi lên chỗ bị sưng.
Lý Thiệp tắm rửa rất nhanh, thân hình anh như móc treo quần áo vậy, mặc gì cũng đẹp, quần áo của ông chủ mặc lên người anh trông cũng không đến nỗi nào.
Cố Ngữ Chân tầm mắt đảo qua ngực anh liền lập tức thu hồi, mắt cũng không biết nên đặt ở đâu.
Ông chủ ở đây phẩm vị cũng thật mặn mà, đường viền cổ áo thế nhưng là chữ V khoét sâu.
Tóc anh còn chưa lau khô, lọn tóc hơi rũ xuống, nhìn qua rất giống thời niên thiếu, nhưng mặc quần áo lại rất gợi cảm, sự tương phản rõ rệt lại phá lệ trêu người.
Cố Ngữ Chân không biết có phải do nhiệt độ của máy sưởi quá cao hay không, cô cảm thấy hơi nóng.
Lý Thiệp cầm khăn lông tuỳ ý lau tóc, duỗi tay lấy rượt thuốc ở trên bàn, ngồi xuống mép giường.
Anh trực tiếp xốc lên góc chăn, lộ ra đầu ngón chân trắng nõn của cô: "Vươn chân ra."
"Em đã xoa rồi." Cố Ngữ Chân rất tự giác làm người khác bớt lo.
Lý Thiệp khẽ nâng mắt lên nhìn cô: "Dùng chút sức lực như mèo của em thì có lợi ích gì, phải xoa mới có hiệu quả."
Cố Ngữ Chân hết cách, chỉ có thể cẩn thận vươn chân ra.
Lý Thiệp mở bình rượu thuốc, đổ thuốc ra tay, hai tay xoa vào nhau tạo nhiệt.
Hổ khẩu (*) của anh có một vết sẹo, tuy rằng hiện tại rất nhạt nhưng vẫn có thể nhìn ra được, nơi này trước kia cô rất thích sờ.
*Hổ khẩu: kẽ hở giữa ngón tay cái và ngón trỏ.
Cố Ngữ Chân cứ ngơ ngác mà nhìn.
Lý Thiệp rót thuốc ra, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô, ấn lên vị trí sưng, động tác thô bạo, một chút cũng không hề thương hoa tiếc ngọc.
Rượu thuốc bôi lên vừa nóng vừa đau, Cố Ngữ Chân nhịn không được co rụt người về sau, nhỏ giọng kháng nghị: "Đau!"
Lý Thiệp liếc nhìn cô một cái, nắm chặt lấy mắt cá chân không cho cô động đậy, tay dùng sức xoa cho cô.
Lực tay anh rất mạnh, không hề lưu tình.
Cố Ngữ Chân vốn dĩ sợ đau, không muốn tiếp tục bôi thuốc.
Cố không nhịn được dùng sức rút chân về lại bị anh kéo lại, thiếu chút nữa là đá đến vị trí không nên đá.
Lý Thiệp bắt lấy chân cô khẽ nâng lên, lệch khỏi vị trí, bàn chân trượt khỏi bàn tay anh.
Lý Thiệp chậc một tiếng, giơ tay vỗ vào bắp đùi trắng nõn của cô, phát ra âm thanh giòn giã.
"Chỉ mặc mỗi quần lót còn dám vùng vẫy?"
Cố Ngữ Chân bị đánh, không dám cử động, mặt mũi nóng cả lên, tuy rằng đánh hông đau, nhưng âm thanh lại rất vang.
Cô nhìn xuống chân, cũng không có lộ ra quá nhiều, vị trí nên che đều đã che kín, cũng giống như bình thường hay mặc váy ngắn thôi mà.
Nào có khoa trương như anh nói?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.