Anh Ấy Kiêu Ngạo Thế Sao

Chương 2:




Xảy ra chuyện như vậy, Phó Lê và những người khác cũng không còn tâm trạng để ăn tối, chỉ có thể hẹn vào lần sau.
Cố Ngữ Chân đi chung với Phó Lê một đoạn nữa, sau đó cùng Tiểu Ngư ngồi xe công ty trở về nơi ở.
Tiểu Ngư hiển nhiên đã nhịn thật lâu, vừa vào cửa liền nóng lòng hỏi: "Bạn học cấp ba của chị đẹp trai quá, thật sự không phải người trong giới sao?"
Cố Ngữ Chân đang rót nước, lắc lắc đầu.
"Cũng đúng, nếu ở trong cái vòng này ước chừng đã sớm nổi tiếng, lớn lên thực mê người, loại khí chất này rất hiếm thấy."
Quả thực, anh không thiếu người thích, thời điểm còn đi học đã vậy, bây giờ càng không cần phải nói.
Tiểu Ngư đột nhiên tiến lên, nghiêm túc nhìn cô: "Chân Chân, chị với anh ta là quan hệ gì? Chiếc xe kia em biết, không hề rẻ một chút nào, một câu liền nói bỏ qua, hai người thực sự không có gì sao?"
Cố Ngữ Chân nhìn về phía cô ấy: "Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng bồi thường rất phiền phức."
Tiểu Ngư thấy cô không chịu nói, tròng mắt đảo loạn, duỗi tay chỉ về phía phòng ngủ: "Chiếc áo khoác vẫn luôn treo trong phòng để quần áo có phải của anh ta hay không?"
Cố Ngữ Chân lần này không nói gì cả.
"Chị xem chị xem, mới nói như vậy đã lộ ra. Người trong lòng chị có phải anh ta hay không, vừa rồi ánh mắt chị nhìn anh ta không giống bình thường!"
Cố Ngữ Chân nhìn thoáng qua, cầm gối trên sô pha ném qua: "Em về đi, chị muốn đi tắm."
"Chuyện này có gì đâu, thời cấp ba ai chẳng mê trai đẹp, nhưng anh ấy đẹp trai thật đấy, tuổi trẻ đáng giá lắm!" Tiểu Ngư cầm lấy gối ôm, vui cười rời đi.
Trong phòng không còn âm thanh, nháy mắt yên tĩnh.
Cố Ngữ Chân đột nhiên có chút mệt mỏi, tiến vào bồn tắm, nước trong bồn tràn qua đỉnh đầu, mệt mỏi cũng bị cuốn đi, những suy nghĩ của cô lại ngày càng rõ ràng.
Không ngờ hôm nay lại gặp được anh ấy, từ trước đến nay chưa từng có chuyện trùng hợp như vậy, kể cả thời điểm hai người học cùng trường đại học.
Cô xoa xoa mặt, cắt đứt dòng suy nghĩ, đứng dậy mặc áo choàng tắm, lấy khăn lông lau tóc, đi ra khỏi phòng tắm.
Di động trên bàn "Ting" một tiếng, là âm thanh thông báo của trò chơi, hôm nay cô mới mở ra.
Cố Ngữ Chân nhìn thông báo trò chơi trong chốc lát, cuối cùng vẫn duỗi tay bấm vào.
Vừa mới vào, giao diện liền hiện lên thông báo bạn tốt, đó là Vương Trạch Hào. Thời trung học, cậu ấy ngồi ngay trước Lý Thiệp.
Hào Trư đi học: "Bóng rổ, hôm nay cậu có online không?"
Cố Ngữ Chân nhìn vào giao diện, bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nửa ngày mới phản ứng lại, bắt đầu gõ chữ.
Xem bóng rổ: "Ừ, giữa trưa vào đánh một ván."
Điện thoại lại rung lên, Hào Trư gửi đến một lời mời chơi game.
Đồng ý, cự tuyệt.
Cố Ngữ Chân nhìn thấy lời mời của cậu, do dự hồi lâu vẫn không nhịn được bấm đồng ý.
Bây giờ chắc anh ấy không online đâu nhỉ?
Cố Ngữ Chân vào phòng trò chơi, liền thấy ảnh đại diện quen thuộc.
Cô dừng một chút, không nghĩ tới anh cũng ở đây, lẽ ra cô nên trực tiếp rời khỏi trò chơi, nhưng cô lại không thể kiểm soát được bởi vì anh vẫn đang online.
Cô vừa mới vào, Vương Trạch Hào cũng đã gửi đi vài tin nhắn, spam khung chat trong phòng.
Nhím đi học: "Bóng rổ, thật sự là cậu, mấy năm nay không online cũng không nói lời nào."
Hào Trư đi học: "Hôm nay hiếm thấy cả hai người ở đây, chờ mình đi gọi hai người nữa, lát nữa sẽ rất kích thích."
Vương Trạch Hào đi kéo người, trong phòng game lập tức trở nên yên tĩnh, không ai lên tiếng nữa.
Nickname của anh vẫn vậy, vẫn là ba chữ cái tiếng anh quen thuộc đó.
Cố Ngữ Chân nhìn nó một lúc lâu, tầm mắt rời xuống dưới, phát hiện micro của anh vẫn đang bật.
Hơi thở cô gấp gáp, nhanh chóng xoay người bước vào phòng, vội vàng lục tung một trận mới tìm ra tai nghe.
Sau khi kết nối tai nghe, cô nhanh chóng đeo vào tai mình, ngón tay mảnh khảnh khẽ giơ lên, click mở ống nghe.
Sau khi mở ống nghe lên, bên kia vẫn yên lặng, không có âm thanh nào.
Cô yên lặng chờ đợi một lúc, có tiếng vang rất nhỏ, có lẽ anh đang ngồi dựa lưng vào ghế, tiếng sột soạt do quần áo cọ xát phát ra từ tai nghe truyền thẳng vào lỗ tai.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật vô phương cứu chữa, còn chưa nghe thấy giọng nói của anh, tim đã đập nhanh đến như vậy.
Cố Ngữ Chân bình tĩnh trong chốc lát, nhớ tới lời nói của Vương Trạch Hào, bắt đầu gõ chữ nhắn tin.
"Cậu cũng rất lâu rồi không chơi sao?"
Sau khi gửi đi, bên kia không có âm thanh, cô thấp thỏm mà đợi trong chốc lát.
"Ừm." Anh hình như vừa nhìn thấy, giọng nói hơi trầm, có chút lười biếng: "Không có thời gian."
Bận cùng người con gái anh thích yêu đương sao? Cho nên mới không có thời gian chơi trò chơi?
Ngón tay Cố Ngữ Chân dừng lại trên bàn phím, thật lâu không động đậy.
Vương Trạch Hào nhanh chóng đưa người đến, là đồng đội vẫn luôn chơi với nhau ngày trước, rất lợi hại.
Vương Trạch Hạo vừa vào đã lớn tiếng nói: "Bóng rổ, cậu bận gì thế? Mấy năm nay không lên mạng cũng hông chào hỏi, dù sao cũng là anh em cùng nhau xông pha chiến trường, cậu không cần nữa sao?"
Hai người vừa vào giờ mới nhớ tới, cô là đồng đội cùng nhau chơi game thời trung học.
Nhất Chích Thanh: "Con mẹ nó, Bóng rổ, cậu rất không trượng nghĩa, nói đi là đi, xem chúng mình là cái gì, có phải là anh em nữa không?"
Nhất Trương Chuỷ: "Nói thật đi, có phải bận yêu đương đúng không? Nếu không thì tại sao có thể trò chơi cũng không đụng đến, trọng sắc khinh bạn, thật không đáng tin cậy!"
Nhất Chích Thanh: "Cậu mẹ nó đang chỉ cây dâu mà mắng cây hoè có phải không?"
Nhất Trương Chuỷ: "Mình đang nói Bóng rổ, cậu đừng có mà xía vào."
Cố Ngữ Chân không nhịn được cười, cô chưa bao giờ mở micro nói chuyện khi chơi game, thao tác cũng gọn gàng dứt khoát, mọi người vẫn luôn cho rằng cô là nam sinh, nói chuyện cũng không chút đứng đắn.
Cố Ngữ Chân mìm cười, liếc nhìn tên trò chơi của anh, nụ cười trên mặt lại chậm rãi hạ xuống: "Không phải, mình không có yêu đương, người mình thích thích người khác."
Vương Trạch Hạo: "Fuck! Thảm như vậy sao?"
Nhất Chích Thanh hiển nhiên là rất có kinh nghiệm: "Nếu đã không thích cậu, vậy cậu buông tay đi, không phải lúc nào cũng có thể thích đúng người."
Cố Ngữ Chân im lặng một lúc: "Mình đã rất cố gắng, nhưng tiếc là vẫn không có hiệu quả."
Vương Trạch Hào: "Vậy làm cho cô ấy thích cậu, nếu cậu không biết phải làm như thế nào thì để anh Thiệp dạy cậu. Anh Thiệp của chúng ta từ lúc đi học cho tới bây giờ, nữ sinh thích cậu ấy nhiều đến mức không thể đếm được, đúng không anh Thiệp?"
Cố Ngữ Chân theo bản năng nhìn ảnh đại diện của anh.
Lý Thiệp tựa hồ không có hứng thú nghe bọn họ nói chuyện, một lúc sau anh uể oải nói: "Đúng con mẹ cậu, bắt đầu đi."
Vương Trạch Hào "Ồ" một tiếng, bắt đầu trò chơi.
Không bao lâu sau khi bắt đầu, anh ấy đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Anh Thiệp, chiếc xe thể thao mới tậu của cậu có phải hôm nay bị va quệt đúng không?"
"Ừ."
"Chết tiệt, thấy chiếc xe như này còn không biết tránh xa một chút, ai đâm, cũng quá kiêu căng, có bồi thường không?"
Lý Thiệp có chút lười nhác mở miệng: "Không cần, là bạn học cấp ba."
Cố Ngữ Chân tim đập lỡ một nhịp, nhân vật dưới thao tác của cô đã mắc sai lầm, thiếu chút nữa là rút hết máu.
"Ai thế?"
Lý Thiệp ở đầu bên kia đang điều khiển trò chơi, không biết có nghe thấy câu hỏi của Vương Trạch Hào hay không, sau một lúc im lặng, anh nói: "Quên rồi."
Các ngón tay Cố Ngữ Chân dừng lại, động tác trở lại tháp chậm nửa nhịp.
Vương Trạch Hào tò mò đến ngứa ngáy lại không thể nhận được đáp án: "Mẹ kiếp, bạn học cấp ba mà cậu không nhớ tên sao?"
Lý Thiệp ngữ khí không chút dao động, lãnh đạm nói: "Bạn học cấp ba cậu đều nhớ tên sao?"
Vương Trạch Hào bị hỏi nghẹn một chút: "Cũng không phải, những người không quan trọng xác thật là không nhớ được."
Cố Ngữ Chân thao tác tạm dựng, ckhông kịp phản ứng, giây tiếp theo bị người đối diện cùng móc kéo qua, lập tức được truyền máu.
Ván này cô phát huy rất kém, thua thảm hại, nếu không phải Lý Thiệp ở đây có khả năng sẽ trực tiếp game over.
Vương Trạch Hào có chút hoài nghi: "Bóng rổ, cậu bâo lâu không chơi rồi, ngượng tay đến như vậy?"
Nhất Chích Thanh: "Phát huy thất thường nha Bóng rổ, đây không phải trình độ của cậu."
Lý Thiệp lười biếng mở miệng: "Không sao, thả lỏng đi, chỉ là trò chơi thôi mà."
Cố Ngữ Chân đột nhiên bình tĩnh trở lại, nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ tập trung chiến đấu, phối hợp ăn ý với Lý Thiệp, thu thập được rất nhiều mạng.
Cô hỗ trợ anh, thao tác của anh vẫn đẹp như trước kia, hoàn toàn không có một sai lầm nào.
Bất quá bọn họ vẫn không có duyên với nhau, sau khi chơi vài ván Lý Thiệp đột nhiên có cuộc gọi tới, anh nói câu có điện thoại sau đó liền offline, nhân vật trong trò chơi vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Fuck! Anh Thiệp, đây là thời khắc mấu chốt, đừng tuý hứng như vậy!" Vương Trạch Hào cùng với hai người đồng đội ở trong game kêu gào nhưng không có âm thanh đáp lại.
Cố Ngữ Chân thấy anh không di chuyển, có chút mất tập trung.
Đối thủ bên kia cũng rất mạnh, không nghi ngờ ván này chính là thua thảm hại.
Kết thúc trò chơi, Vương Trạch Hào nhắn lại: "Anh Thiệp có việc phải làm, chúng ta tiếp tục đi, mình lại đi kéo thêm người."
Cố Ngữ Chân đột nhiên cảm thấy hơi trống rỗng.
Kỳ thật cô vẫn luôn chờ đợi sau đó nhìn anh rời đi trong tâm trạng giằng xé.
Anh chưa bao giờ biết, cũng sẽ không bao giờ biết được.
Trong lúc chờ đợi Vương Trạch Hào đi kéo người, mọi người bắt đầu bát quái: "Ai có thể gọi Anh Thiệp đi như vậy, trò chơi còn chưa đánh xong liền lập tức offline."
Nhất Chích Thanh: "Mình không biết, cảm giác có điều mờ ám."
Nhất Trương Chuỵ: "Sẽ không phải là phụ nữ đấy chứ?"
Sau khi chơi xong ván này, Cố Ngữ Chân liền tìm lý do thoát game.
Cô dựa lưng vào sô pha, nhắm mắt lại, nhưng những suy nghĩ trong đầu vẫn không thể dừng lại.
Có thể khiến cho những chàng trai đang chơi game thoát ra ngoài, chỉ có thể là con gái, nhất định phải là cô gái mà anh rất thích.
Cố Ngữ Chân xoa xoa mặt, vươn tay day nhẹ thái dương, không biết có phải do game không mà tóc còn chưa khô đã bắt đầu đau đầu, hay là do nguyên nhân nào khác.
Cô lặng lẽ ngồi một lúc rồi đứng dậy đi vào phòng mặc bộ đồ ngủ, vừa ngước lên đã thấy chiếc áo khoác đen treo trong tủ.
Đây là mối liên hệ duy nhất giữa cô và anh, có thể chính anh đều không nhớ rõ vì sao nó lại ở chỗ của cô.
Cố Ngữ Chân suy nghĩ, vẫn là đem áo khoác kéo xuống, gấp lại và bỏ vào ngăn kéo phía dưới.
Điện thoại thông báo có tin nhắn, là của người đại diện gửi tới, địa chỉ buổi thử vai, ba ngày sau sẽ bắt đầu.
Bộ phim của đạo diễn Hứa, cô thử vai nữ số 3.
Đạo diễn Hứa là khách mời hàng năm của LHP Cannes, phim của ông không chỉ đoạt giải thưởng mà còn lên màn ảnh rộng, được chọn đồng nghĩa với việc sẽ phủ sóng khắp màn ảnh rộng.
Vì vậy sẽ có rất nhiều người đến tranh giành vai nữ số ba này, bao gồm phái thanh y nổi danh trong giới, cạnh trang rất khốc liệt.
Cố Ngữ Chân đang chuẩn bị trả lời, Khương Y liền trực tiếp gọi điện thoại tới.
"Chân Chân, đây là cơ hội tốt nhất mà chị có thể dành cho em, đạo diễn đánh giá em rất cao. Em phải biết nắm bắt cơ hội. Em không thể chỉ quay phim chiếu mạng mãi được. Phó Lê đã bắt đầu, em cũng phải cố gắng lên, nếu cứ tiếp tụ như vậy chỉ có thể chờ bị những người mới thay thế."
Những lời Khương Y nói chính là thực tế, cái ngành này đổi mới quá nhanh, nếu không biết nắm bắt cơ hội, sẽ sớm bị đào thải.
Rốt cuộc cơ hội chỉ có một, nhưng người lại có rất nhiều.
Cô nghiêm túc gật đầu: "Chị yên tâm, em sẽ chuẩn bị thật tốt."
Khương Y dừng lại, nói đầy ẩn ý: "Chị mong em sẽ không làm chị thất vọng, hãy bắt lấy lối tắt này."
Cố Ngữ Chân không hiểu ẩn ý trong lời nói của cô ta, chỉ biết cô nhất định phải nỗ lực, không thể bỏ lỡ cơ hội mà Khương Y trao cho.
***
Alu mọi người ơi, nếu mọi người đọc thấy thích thì bỏ phiếu cho Doli với nha, để mình có động lực edit tiếp ạ 🥺

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.