Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không

Chương 77:




Tỉ đểu ¬vụ thằng Quân xong thấy mình cũng có mưu mô quá đi, tự thấy khâm phục mình không rõ tại sao mình lại xui nó thế nữa. Cho nó chết.
Nói vậy thôi chứ thằng Quân chỉ vì chuyện đó mà từ chức là sai lầm lớn nhất của nó. Sai lầm của nó ở đây là để chuyện tư xen vào chuyện công. Mà người làm việc quan phạm lỗi đó là cấm kị. Cũng như mình giờ đây làm chỉ huy ngoài công trường cũng vậy thôi. Vui vẻ tếu táo với anh em công nhân cũng có chừng có mực nhưng làm ra làm mà chơi ra chơi. Ngày hè làm sớm nghỉ sớm mà làm muộn thì nghỉ muộn. Người đứng đầu thì phải quyết đoán và có cái nhìn xa.
Nói mồm vậy thôi chứ mang tiếng là chủ sổ hộ khẩu đấy nhưng vợ nói một câu đó giám cãi hai. Con sư tử. Hận vì đời này lấy phải con sư tử.
À quên nói cho các bạn biết sơ qua về cô bé mới đến ngồi cạnh tôi. Bạn ấy tên là Liên, dáng người mảnh khảnh, cân vội chắc chưa được bốn chục cân cả quần áo vào phụ kiện. Bù lại có nước da trắng và đặc biệt là mái tóc dài đến khiếp. Chắc con bé này gọi đầu phải nửa chai dầu gội quá. Nhưng mà thề là mái tóc đẹp thật. Đen nhánh và rất dày. Nhưng trong cuộc đời thì những điều phũ phàng nhất đều đến với Liên.
- Hai ông vừa to nhỏ gì với nhau mà tôi gọi ông Tuấn không nghe thấy. – Xuân đến cạnh từ lúc nào.
- Bà này vô duyên. Tôi với anh Quân tôi đang thủ thỉ yêu đương, tự nhiên nhảy bổ vào. – Tôi vòng tay qua ông eo thằng Quân bĩu môi với Xuân.
- Thôi ghê quá thằng điên này. – Quân Đen giãy nảy.
- Nỡm ạ, tối qua làm gì còn giả bộ nữa. – Tôi được đà càng ôm chặt
- Hay là chúng ta làm lại đi.
Lần này đến lượt nó quay qua cười rõ đểu rồi cũng kéo tôi vào ôm lấy tôi. Tôi vội đẩy ra vì đang có ý định trêu Xuân thôi mà nó làm thật. Thằng này bá trên mức quy định.
- Thôi đi thằng điên, ghê thấy bà nội à. – Tôi giãy lên đẩy nó ra.
- Mày muốn thế cơ mà?
- Tao không ngờ mày còn bệnh hoạn hơn cả tao. Uổng tao tin tưởng mày.
- Hahahahaha… – Nó cười như ma làm.
- Có khi phải xem lại giới tính thật của hai ông này thôi. – Xuân níu lấy cánh tay tôi.
- Đấy là nó thôi chứ anh chuẩn Gay, à quên chuẩn Men nhá. – Tôi quay cười với Xuân.
Xuân cứ ôm chặt lấy khủy tay tôi rồi tự nhiên thủ thỉ vào tai tôi.
- Ra ngoài tí đi.
- …
Tôi không nói gì chỉ gật đầu rồi đứng lên đi ra ghế đá phía sau trường mà tôi vẫn hay ngồi. Xuân líu ríu theo sau tôi. Tíu tít cười nói.
- Không được nhéo Tuấn mà nhớ quá chừng. – Xuân cười nói.
- Vẫn ngồi cạnh đó thôi. – Tôi đưa tay Xuân lên đan vào nhau.
- Cô giáo đúng là chán ghê. – Xuân lại xị má.
- Hôm nào học thêm xuống ngồi cạnh Tuấn cũng được mà. – Tôi quay qua mỉm cười.
- Nhưng ngồi năm người á. – Xuân thắc mắc.
- Kick thằng Quân ra chứ còn gì nữa, lớp trưởng là phải gương mẫu, nhường chỗ cho bí thư chứ. – Tôi cười đểu.
- Gớm hông? – Xuân đập vai tôi.
Trò chuyện một lúc nữa thì chúng tôi vào lớp học tiếp. Mà bàn tôi chẳng có gì thay đổi sao cô giáo không để Xuân thay chỗ của cô bé mới vào nhỉ, mà lại cho cô bé ấy ngồi ở đây. Chẳng hiểu tâm lý gì cả.
- Bạn tên gì thế? – Cô bé bên cạnh qua qua hỏi.
- Ơh…
Tôi thực sự bất ngờ vì cô bé lại quay qua nói chuyện trước vì thứ nhất là tôi không thích nói chuyện với con gái lắm, thứ hai là cái bọn con gái sao giờ chúng nó bạo quá vậy trời.
- Hỏi tên thôi mà sao đơ người ra thế? – Cô bé tủm tỉm.
- Ờ thì mình tên Tuấn.
- Sao trả lời lãng nhách vậy, chẳng có tí cuốn hút nào hết á? – Lại tủm tỉm cười.
- Dạ thưa chị em là Tuấn ạ.
- Ngoan ngê.
- Sax…..
- Đùa xíu thôi mình là Liên mới vào lớp, mình nhìn thấy bạn mấy lần rồi nhưng chắc bạn không nhìn thấy mình thôi.
- Ủa, khi nào dzậy?
- Hôm bạn đánh nhau với mấy ông lớp 12 á.
- Vụ đó cũng biết hả?
- Lớp mình ngay đầu bên kia mà, thầy cô không xuống thôi chứ học sinh ai mà chẳng biết.
- Hì, cũng phải. Mà sao bạn lại chuyển quan lớp mình á?
- Thì mình thích số 3, đơn giản thế thôi.
- Con gái lạ nhỉ? Cứ thích là làm thôi, đúng là…..
- Đúng là sao?
- Không có gì…. Hì.
- Mà bạn gái bạn đó hả?
- …….. – Tôi gật đầu và mỉm cười.
- Dễ thương ghê.
- Sư tử lắm đó.
- Không đanh đá sao gọi là con gái chứ?
- Thôi học đi chứ thấy nhắc giờ.
- Uhm.
Chúng tôi lại tiếp tục vào bài học. Cảm giác đầu tiên với cô bé Liên này thật là buồn cười, bạo dạn mà hỏi mấy câu chẳng có ăn nhập gì hết trơn. Nhiều lúc nói theo cảm hứng chứ ít suy nghĩ. Cô bé còn trẻ con mà, cơ mà giờ nhìn kĩ có đôi mắt đẹp thật. Đẹp hơn cả Ánh và Xuân, chẳng biết diễn tả thế nào nhưng nói chung là đẹp, nhìn cái muốn móc mắt ra.
- Hôm nay lại léng phéng với em nào rồi phải không? – Xuân nhéo bên hông tôi một cái lúc đang chở cô bé về.
- Ái dù ui, đau đấy, làm gì có em nào? – Tôi vừa xoa, vừa nhăn nhó.
- Thật không?
- Thật.
- Thế em Liên ngồi cạnh xinh như thế mà không làm gì à?
- Đùa chứ làm được gì, có con sư tử lúc nào cũng hằm hằm thế này làm gì để rồi mà chết à.
- Biết thế là tốt.
Thế rồi Xuân vòng tay qua eo tôi ôm thật chặt, hai đứa lại trở về trên con đường quen thuộc ngày nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.