Chờ lúc Lưu Chiến Hằng tỉnh táo lại, trong phòng đã là một mảnh hỗn độn.
Không có chỗ nào có thể đặt chân.
Lưu Chiến Hằng đưa lưng về phía Ly, thân thể hơi cong cong, không nhúc nhích đứng ở nơi đó, dường như anh ta đã bình tĩnh lại.
“Tiên sinh?” Ly thăm dò thử gọi một tiếng.
Thật ra có một số chuyện Ly vẫn luôn không biết rõ, quan hệ giữa Lưu
Chiến Hằng và Tạ Sinh tốt như vậy, vì sao Lưu Chiến Hằng lại sợ Tạ Sinh
như vậy.
Chí ít trong mắt bọn họ, Tạ Sinh đối với Lưu Chiến Hằng cực tốt.
Lưu Chiến Hằng không nói gì, chỉ xoay người nhanh chân đi ra ngoài.
Ly không biết Lưu Chiến Hằng đang suy nghĩ cái gì, vội vàng đi theo.
Cô ta cũng không dám lên tiếng nói thêm câu gì, chỉ đi theo sau lưng Lưu Chiến Hằng.
Mấy người nằm la liệt trên mặt đất ở cửa, Lưu Chiến Hằng cũng không
thèm liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp nhấc chân bước qua người những
người kia.
Hai người một trước một sau vừa đi đến cửa, một chiếc xe liền ngừng lại.
Lưu Chiến Hằng hạ mắt xuống, đứng vững, nhìn người bước xuống từ trên xe.
Tạ Ngọc Nam vừa bước ra từ trong xe liền vọt tới trước mặt Lưu Chiến
Hằng, đưa tay nắm lấy vạt áo của Lưu Chiến Hằng, hung tợn nói: “Nói! Anh đem cha tôi giấu đâu rồi?”
Rốt cuộc là máu mủ tình thâm, cho dù anh ta cảm thấy Tạ Sinh không
yêu anh ta, không hề quan tâm tới anh ta, nhưng lúc nhìn thấy tin tức,
vẫn cảm thấy thật vui mừng.
Tạ Sinh còn sống trở về!
Lúc nhìn thấy tin tức ý nghĩ đầu tiên là đến tìm Lưu Chiến Hằng.
Nhất định là Lưu Chiến Hằng đang giở trò quỷ.
Nếu như Tạ Sinh không chết, vậy chắc chắn là Lưu Chiến Hằng đang giở trò quỷ.
“Anh buông tay!” Ly lập tức tiến lên phía trước, vẻ mặt đề phòng muốn đưa tay ngăn Tạ Ngọc Nam lại.
Nhưng Lưu Chiến Hằng liếc mắt nhìn Ly, ra hiệu cho cô ta không cần làm như thế này.
Ly đành phải ngượng ngùng rút tay lại, lui về sau một bước, nhưng vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác nhìn Tạ Ngọc Nam.
Giọng Tạ Ngọc Nam mỉa mai cong môi nhìn về phía Ly: “Chẳng qua chỉ là một con chó bố tôi nuôi mà thôi, vậy mà cũng có thể phản lại liên hợp với người khác cắn lại chủ nhân.”
Mặt Ly hơi biến sắc.
Mặc dù lời nói của Tạ Ngọc Nam nói rất khó nghe, nhưng đến cùng Tạ Sinh vẫn là chủ nhân của cô ta.
Nếu như không có Tạ Sinh, cũng sẽ không có Ly hiện tại.
Cô ta đã sớm chết rồi.
Cô ta đi theo bên cạnh Lưu Chiến Hằng, lúc không có người nhắc tới
chuyện này, cô ta liền sẽ tự an ủi chính mình Tạ Sinh chỉ là thuận tay
cứu được cô ta, mà người thực sự đối sử tốt với cô ta là Lưu Chiến Hằng.
Người cô ta nên biết ơn cũng là Lưu Chiến Hằng.
Càng nghĩ như vậy, thì càng yên tâm thoải mái.
“Một đôi nam nữ chó má, cấu kết với nhau làm việc xấu!” Nhìn dáng vẻ
nói không nên lời của Ly, thần sắc trên mặt Tạ Ngọc Nam càng lạnh hơn
mấy phần.
Tay anh ta đang nắm chặt vạt áo Lưu Chiến Hằng càng gấp hơn mấy phần, hỏi: “Nói, rốt cuộc anh đem bố tôi giấu đi nơi nào?”
Lưu Chiến Hằng không có biểu lộ gì nói: “Không biết.”
“Anh không biết?” Cảm xúc của Tạ Ngọc Nam hơi kích động, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt.
Anh ta không nhịn được, đưa tay hung hăng đánh Lưu Chiến Hằng một
quyền: “Anh không có lỗi với bố tôi sao? Ông ấy đối với anh tốt bao
nhiêu? Anh lại báo đáp ông ấy như thế nào? Anh không biết cảm ơn thì
thôi, anh còn muốn hại ông ấy!”
“Anh làm gì vậy!” Ly vội vàng chạy tới, đỡ Lưu Chiến Hằng lên.
Lưu Chiến Hằng không nhìn Ly, tránh thoát khỏi tay của cô ta chậm rãi đứng lên: “Anh cảm thấy Tạ Sinh tốt với tôi?”
“Vậy chúng ta đổi lại?” Lưu Chiến Hằng đột nhiên nở nụ cười.
Đầu tiên tiếng cười là có chút nhẹ, nhưng về sau tiếng cười càng ngày càng điên cuồng, giống như bị điên.
Tạ Ngọc Nam nhíu mày, vô ý nói với Lưu Chiến Hằng: “Lưu Loan Loan đang ở trong tay tôi, anh tự xem mà xử lý.”
Vứt lại câu nói này xong liền rời đi.