Lưu Chiến Hằng bị bảo tiêu dắt lấy, đi theo Mạc Đình Kiên tới sân bên của sơn trang nghỉ mát.
Sơn trang nghỉ mát rất rộng lớn, cơ sở vật chất rất an toàn.
Ngay cả khi bọn người Hạ Diệp Chi tới đây ở, phạm vi hoạt động của họ cũng không lớn.
Có một số căn phòng bỏ trống ở gần đó, Mạc Gia Thành luôn nghĩ đó là
phòng dành cho khách hoặc những phòng dùng để vui chơi giải trí.
Nhưng sau khi đi vào, anh mới nhận thấy rằng nó hoàn toàn khác so với những gì trong trí tưởng tượng của anh.
Bên ngoài thì trông giống như các phòng khác trong biệt thự, nhưng bên trong lại là một phòng thí nghiệm vô trùng.
Đó là những máy móc dụng cụ thí nghiệm mà ngay cả Mạc Gia Thành còn chưa bao giờ được nhìn thấy hoặc nghe thấy cả.
Ngay cả Lưu Chiến Hằng cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Sau khi bảo tiêu đưa người vào trong thì liền buông tay ra.
Ở khu sơn trang rộng lớn này thì trong trong ngoài ngoài đều là người của Mạc Đình Kiên, cho nên anh tất nhiên cũng không cần lo lắng Lưu
Chiến Hằng sẽ chạy thoát.
Hay nói cách khác, Lưu Chiến Hằng cho dù có chân cũng không chạy được.
Lưu Chiến Hằng đi lên phía trước xem xét các loại máy móc, sau khi xem xong một vòng, anh ta quay đầu lại nhìn Mạc Đình Kiên.
Anh nhìn thấy trong ánh mắt Mạc Đình Kiên lóe lên sự kì cổ quái.
Sau đó, anh ta liền cười khẩy một tiếng: “ Chi mạnh tay thật a.”
Nói xong, ánh mắt anh liền rơi trên một loại máy móc: “Tôi chưa bao
giờ sử dụng thứ này trước đây, cũng chưa từng tìm thấy loại này.”
Lưu Chiến Hằng hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, một phòng thí nghiệm như vậy ắt phải có giá trên hàng trăm triệu.
“Tôi muốn bệnh tình của cô ấy ổn định trong vòng ba ngày.” Mạc Đình Kiên thần sắc lạnh lùng ra lệnh.
Thứ anh ấy có nhiều nhất tất nhiên là tiền, trên thế giới này thì hầu như mọi thứ đều có thể được giải quyết bằng tiền.
Nếu như tiền có thể giữ mạng sống cho Hạ Diệp Chi, thì cho dù có tán gia bại sản anh cũng không tiếc.
Từ đầu đến cuối, thứ mà anh quan tâm nhất, chỉ có Hạ Diệp Chi mà thôi.
Mạc Đình Kiên nói ‘cô ấy’, mà không đề cập trực tiếp đến cái tên Hạ Diệp Chi.
Nhưng Lưu Chiến Hằng tất nhiên cũng hiểu, người mà Mạc Đình Kiên đang nói tới, nhất định là Hạ Diệp Chi.
Nhắc đến Hạ Diệp Chi, sắc mặt Lưu Chiến Hằng khựng lại một chút.
Biểu cảm của anh sững lại, anh cúi đầu đưa mắt nhìn xuống một nơi nào đó, nói: “Thuốc mới là do Tạ Sinh nghiên cứu. Lúc đó, ông ta phái tôi
đi làm một nhiệm vụ khác, nên tôi không tham gia nghiên cứu được. Sau
đó, tôi có hỏi ông ta về công thức điều chế, nhưng ông ta vẫn một mực
thoái thác.”
Nhưng gì mà Lưu Chiến Hằng nói đều là sự thật. Lúc đầu, anh đúng thật là đã coi Tạ Sinh làm ân nhân của mình.
Chỉ cần Tạ Sinh lên tiếng, anh liền có thể liều cả mạng mình vì ông ta.
Nhưng rồi …
Lưu Chiến Hằng nghĩ tới đây liền ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn thẳng
vào Mạc Đình Kiên: “Về vấn đề này, tôi cũng không vòng vo với anh nữa,
tôi không biết công thức điều chế cụ thể, vì vậy tôi chỉ có 50% chắc
chắn thôi.”
Mạc Đình Kiên chỉ lạnh lùng đáp: “Đó là việc của anh.”
Giọng điệu lạnh lùng, không cho người khác bất kì cơ hội nào để thảo luận cả.
Anh chỉ cần một kết quả, đó là Lưu Chiến Hằng chế ra thuốc khiến cho Hạ Diệp Chi khỏe lại.
Lưu Chiến Hằng nhướng mày và không nói gì nữa.
Sau đó Mạc Đình Kiên đưa người đi ra ngoài.
Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau anh: “ Tôi vẫn còn một chuyện muốn hỏi anh.”
Mạc Đình Kiên dừng bước nhưng không quay lại, anh đợi câu hỏi từ Lưu Chiến Hằng.
“Tôi chỉ là một bác sĩ tâm lý, nhưng làm sao anh lại biết tôi có sở
trường nghiên cứu thuốc?” Lưu Chiến Hằng thật sự có chút nghi hoặc, bề
ngoài anh chỉ là bác sĩ tâm lý học mà thôi.
“ Vì anh là đứa con trai nuôi đáng tự hào nhất của Tạ Sinh.” Sau đó
Mạc Đình Kiên đã cho người điều tra cẩn thận con người của Tạ Sinh.
Tạ Sinh là một nhà từ thiện nổi tiếng đã nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi.
Sau đó những đứa trẻ này sẽ được ông ta bồi dưỡng bài bản.
Trong mắt người khác, đó là một việc làm thiện nguyện.
Nhưng nếu điều tra sâu hơn, thì họ sẽ thấy chuyện này thực chất không hề đơn giản như vậy.
Tạ Sinh là người đầy tham vọng. Ông ta bí mật tập hợp những người có khả năng lại với nhau rồi lên một kế hoạch bí mật.
Hơn nữa Lưu Chiến Hằng có thể được Tạ Sinh đánh giá cao như vậy, điều đó chứng minh là anh cực kỳ thông minh, tài năng xuất chúng.
Cho nên có điều gì là không thể chứ?